Hơn 3 Tuổi Cũng Chẳng Sao!

Chương 3


- Có chắc chắn là em không sao chứ Quân Quân ?

Minh Thành nhìn sang thấy cô đang dựa vào cửa kính xe, đôi mắt mơ hồ nhìn ra bên ngoài.

- Em không sao thật mà, chỉ là bên ngoài trời lạnh, khi vào trong xe nhiệt độ nóng hơn nên em cảm thấy nóng thôi.

Cô ngồi thẳng dậy dựa lưng vào ghế

- Xe này là anh mới mua sao ?

- Ừm, có đẹp không ? Ngồi êm chứ ?

- Rất đẹp, chắc là đắt tiền lắm nhỉ ?

- Cũng khá đắt, nhưng anh đã ngắm chiếc xe này rất lâu rồi, nó rất hợp với anh.

Quân Quân không nói gì thêm, không khí lại yên lặng một lần nữa.

- Công việc của em dạo này thế nào ?

- Cũng khá ổn, mặc dù lương không cao nhưng cũng không quá vất vả.

- Hay là em nghỉ việc đi, về đây anh nuôi.

Quân Quân không tin vào tai mình, cô vội quay sang nhìn Minh Thành

\- Anh...vừa nói gì cơ ?

Minh Thành cười tươi không trả lời, chiếc xe dừng lại trước một nhà hàng sang trọng. Minh Thành xuống trước, mở cửa cho Đông Quân. Hai người bước vào trong, Đông Quân đưa mắt nhìn quanh một vòng nhà hàng, thật sự rất đẹp. Trước giờ cô chỉ quen ăn ở các quán ven đường, đây là lần đầu tiên cô được đặt chân vào nơi mà những người có tiền thường hay ghé đến. Minh Thành dẫn cô vào một bàn ngay giữa trung tâm nhà hàng, ga lăng kéo ghế cho cô ngồi. Anh ngồi đối diện cô, hai tay đan vào nhau chống lên bàn.



\- Quân Quân, thực sự hôm nay em rất đẹp !

Đây là lần thứ hai trong buổi tối ngày hôm nay anh khen cô khiến cô có chút bối rối không quen. Cô chỉ mỉm cười không nói gì. Phục vụ mang bữa tối đến, kèm theo hai ly rượu và một chai rượu vang. Đông Quân ngạc nhiên

- Minh Thành, chúng ta uống rượu sao ?

- Đúng vậy, hôm nay là ngày vui, phải uống một chút để ăn mừng.

Minh Thành bật nắp chai rượu, rót vào hai chiếc ly, màu đỏ của rượu vang là một cái gì đó rất cuốn hút khiến cho những người cả đời không biết mùi vị của rượu như nào cũng cảm thấy tò mò hứng thú.

\- Nào, cạn ly, để chúc mừng anh đã được công ty giải trí Uông Việt gửi thư mời vào làm việc.

Đông Quân có chút bất ngờ nhưng cũng không dấu được niềm vui, cô cầm ly rượu lên cụng, gương mặt tươi tắn phấn khởi

\- Vậy là anh chính thức đã bước chân vào ngành giải trí thật rồi, chúc mừng anh, Minh Thành !

\- Nào, cạn ly !

Minh Thành uống một hơi hết sạch rượu trong ly, Đông Quân đưa lại gần mũi ngửi thử một chút, cảm thấy mùi rất thơm, cô nhấp môi để cảm nhận mùi vị, quả thật không tệ, nhưng không dám uống cạn vì dù là rượu vang cô cũng sẽ say.

- Vậy bao giờ anh sẽ đến công ty ? Công ty đó cũng khá ổn, dù chưa thể so với Tô Đại hay Âu Dương nhưng cũng có thể coi là một nơi tốt để phát triển.

- Ừm, ngày mai anh sẽ qua luôn, cơ hội tốt không thể để lâu được.

Minh Thành vừa nói vừa cắt miếng beefsteak trên đĩa

- Mau ăn đi đừng để nguội sẽ mất ngon, chẳng phải em kêu đói bụng sao ?

Minh Thành nhắc Đông Quân mau chóng ăn bữa tối đã được bày trên bàn, cô vui vẻ chuẩn bị dùng bữa nhưng lại có chút lúng túng vì không biết cách ăn như nào cho đúng, ở một nơi sang trọng như vậy, nếu như để lộ ra mình là một người quê mùa còn không biết cách ăn thì thật xấu hổ. Cô ngẩng lên nhìn Minh Thành đang ăn ngon lành, định nói gì đó nhưng lại thôi. Thấy Đông Quân mãi còn chưa dùng bữa, Minh Thành thấy lạ



- Em sao thế ? Sao không ăn đi ? Hay là em không thích món này ? Quân Quân, đây là món đắt và ngon nhất ở nhà hàng này đấy.

- Em...em...không...

Hai bàn tay cô để dưới đùi đang nắm chặt vào nhau, thật sự khó mở lời. Minh Thành dường như hiểu ra điều gì đó, anh bật cười lấy đĩa thịt của cô, nhanh chóng cắt thành từng miếng nhỏ rồi để lại trước mặt

- Anh xin lỗi, anh sơ ý quá, bây giờ thì được rồi, em dùng bữa đi.

Quân Quân nhìn Minh Thành, có chút xấu hổ. Rõ ràng cô là người sống ở thành phố trước Minh Thành tận bốn năm, vậy mà cái gì cũng không biết. Trước kia vẻ mặt ngơ ngác của Minh Thành khi được cô dẫn đi chơi mỗi lần anh lên thăm mình thì bây giờ lại thay ngược lại chính bản thân cô.

Cũng đã nửa năm không gặp nhau bên ngoài, có hỏi thăm cũng chỉ là gọi video hoặc nhắn tin, cô cảm thấy Minh Thành giờ đây ở trước mắt mình thay đổi nhiều quá. Sự tự tin đầy kiêu hãnh hiện lên trên khuôn mặt điển trai ấy khiến cô có chút cảm thấy mình không xứng khi ngồi đối diện. Vốn dĩ cùng nhau lớn lên từng ấy năm, vậy mà bây giờ lại như một người xa lạ từng quen. Anh ấy không còn rụt rè, hướng nội như trước, anh ấy rất vô tư và phóng khoáng. Cũng đã trưởng thành cả rồi, thời gian sẽ làm thay đổi tất cả. Đột nhiên cô cảm thấy lo lắng, liệu cô và anh còn tiếp tục được cùng nhau bao lâu nữa khi anh sắp bước vào con đường sự nghiệp của bản thân, anh ấy có thể sẽ có cơ hội được toả sáng,còn cô, mãi mãi sẽ vẫn bị kẹt lại trong góc phòng làm việc nhỏ ở công ty, một nhân viên vô danh không ai để ý.

- Quân Quân, sao hôm nay em lạ thế ? Có chuyện gì không vui à ?

Đông Quân thoát ra khỏi vòng suy nghĩ, cô mỉm cười xua tay

- À đâu có, em chỉ đang nghĩ xem đầu bếp đã làm thế nào để cho ra một miếng thịt ngon như vậy thôi.

Minh Thành bật cười rót thêm rượu vào ly, Đông Quân ngăn lại

- Minh Thành, lát anh còn phải lái xe đó.

Minh Thành ngừng tay không rót nữa

- Anh nhớ mà, anh uống một chút nữa thôi, em yên tâm anh vẫn lái xe được.

Dưới ánh đèn lung linh, hai ly rượu một cạn một đầy đặt cạnh bình hoa hồng Pháp, đối với Đông Quân mà nói, đây là bữa ăn xa xỉ nhất của cô, nhưng thật lạ, cô chẳng thấy ngon miệng, thậm chí nuốt có chút nghẹn tại cổ họng.

Bữa ăn trôi qua một cách yên bình, nhưng nào ngờ, một fan hâm mộ của Minh Thành đã tình cờ bắt gặp và chụp ảnh lại. Tối hôm đó hai người ngay lập tức được lên hot search của mạng xã hội với vô vàn những comment bàn tán...