Hôn Nhân Chắp Vá Cục Cưng Bảo Bối Của Tổng Tài

Chương 100: Tử sâm, em đau...






Buổi chiều Lệ Tử Sâm lại đến phòng họp, để lại Vũ Minh Nguyệt nằm ngủ trong phòng. Thời gian cứ thế trôi qua, cho đến khi trời chập tối, cô vẫn chưa thức dậy.

Tiểu Uyển đứng bên ngoài lo lắng, bây giờ bọn họ phải trở về biệt thự rồi, nhưng Vũ Minh Nguyệt vẫn chưa ra ngoài. Cô ấy vội chạy vào trong." Thiếu phu nhân, cô mau dậy đi! Trễ lắm rồi!" Tiểu Uyển đi vào gọi Vũ Minh Nguyệt dậy.

" Sao lại nóng như vậy? Thiếu phu nhân, cô không sao chứ? Thiếu phu nhân!" Tay vừa chạm vào Vũ Minh Nguyệt, Tiểu Uyển liền sợ hãi bởi cơ thể cô bây giờ nóng hổi.

" Thiếu gia! Đúng rồi, phải tìm thiếu gia!" Tiểu Uyển gấp gáp nói, cô ấy lại nhanh chân chạy đi tìm Lệ Tử Sâm.

Trong phòng họp Lệ Tử Sâm vẫn chưa biết gì, cửa phòng đột ngột mở ra, Tiểu Uyển thở dốc chạy vào." Thiếu gia,...thiếu phu nhân hình như không ổn rồi!...Cô ấy nóng lắm, tôi gọi mãi nhưng thiếu phu nhân không có phản ứng..." Cô ấy giọng đứt quãng nói.


" Cái gì?" Lệ Tử Sâm bất ngờ kêu lên, anh lập tức bỏ cuộc họp, chạy như bay về phòng nghỉ của mình.

Vũ Minh Nguyệt lúc này đã trở nên vô thức, cơ thể cô nóng ran, trên trán nhễ nhại mồ hôi. Nhưng cô lại cảm thấy lạnh đến run rẩy, người không ngừng run lên bần bật.

Lệ Tử Sâm đã nhanh chóng vào phòng nghỉ, anh ngồi xuống đỡ cô dậy." Minh Nguyệt, có nghe thấy anh gọi không? Tại sao lại sốt cao thế này?" Anh lo lắng kêu lên, rồi xoa xoa hai bàn tay lạnh ngắt của cô.

" Sếp, đã chuẩn bị xe rồi! Vẫn nên đưa thiếu phu nhân đến bệnh viện kiểm tra trước!" A Tự cũng gấp không kém nói.

" Đi!" Lệ Tử Sâm đáp, anh ôm Vũ Minh Nguyệt đi ra ngoài.

Cả đoạn đường từ Lệ thị đến bệnh viện không hề xa, nhưng anh lại như ngồi trên đống lửa, miệng không ngừng gọi tên cô. Nhưng Vũ Minh Nguyệt mắt vẫn nhắm nghiền, cô nhíu mày vì khó chịu, còn liên tục thở dốc.

" Minh Nguyệt, cố lên! Anh sẽ không để cho mẹ con em xảy ra chuyện gì đâu!" Anh nắm bàn tay cô hôn nhẹ nói.

Rất nhanh xe đã đến bệnh viện, Lệ Tử Sâm bế cô vào trong, bác sĩ được báo trước tình hình, nên đã có mặt chờ sẵn. Vũ Minh Nguyệt được họ đưa vào phòng cấp cứu ngay sau đó.

Lệ Tử Sâm ngồi bên ngoài thấp thỏm lo lắng, anh hi vọng vợ con có thể an toàn. Nhưng anh lại cảm thấy kỳ lạ, cô rõ ràng là buổi trưa còn rất bình thường, sau mới có vài tiếng lại trở nên như vậy.

" Thiếu phu nhân, cô nhất định phải bình an!" Tiểu Uyển đứng trong một góc nhỏ cũng nức nở lên tiếng.


Nhưng chuyện kỳ lạ vẫn chưa hết, bác sĩ bên trong vẫn chưa tìm ra bệnh của Vũ Minh Nguyệt, trong người của cô hình như có một loại virus đang ẩn nấp. Và bọn họ chưa từng tiếp xúc với nó, vậy nên vẫn chưa có cách chữa trị cho cô. Vẫn cần mang dịch tễ của cô đi xét nghiệm, để xem thử đây là loại virus gì.

Bác sĩ lúc này đi ra ngoài, ông ấy đến để nói tình hình của Vũ Minh Nguyệt cho anh biết." Lệ tổng, thiếu phu nhân bây giờ đang mắc bệnh lạ, chúng tôi tạm thời chỉ có thể giúp cô ấy giảm đau và hạ sốt! Tôi nghi ngờ cô ấy đang mang một mầm bệnh mới, và loại virus này có thể rất nguy hiểm! Nhất là khi cô ấy đang mang thai!" Bác sĩ căng thẳng giải thích cho anh hiểu.

" Ông vừa nói cái gì? Cô ấy không hề tiếp xúc với người lạ, cả ngày chỉ ở trong nhà dưỡng thai, làm thế nào mà có thể nhiễm bệnh được chứ? Ông đang đùa với tôi à?" Lệ Tử Sâm vì quá lo lắng, cho nên đã nổi giận với cả bác sĩ.

" Sếp, anh bình tĩnh lại một chút đi! Bây giờ không phải là lúc cãi nhau với bác sĩ!" A Tự tiến lên ngăn anh lại.

Lệ Tử Sâm lúc này mới cảm thấy mình hơi xúc động, anh cố hít thở để nén lại cảm xúc của mình.

" Tiểu Uyển, thiếu phu nhân mấy ngày trước có tiếp xúc với ai không?" Anh nhìn sang Tiểu Uyển hỏi.

" Dường như là không ạ! Thiếu phu nhân vẫn luôn ở trong biệt thự!" Cô ấy e dè trả lời.

Lệ Tử Sâm thở dài mệt mỏi, anh bảo A Tự về biệt thự kiểm tra lại camera. Cần phải biết cô đã từng tiếp xúc với ai, thì mới có thể biết cô bị lây nhiễm bệnh gì.

Ở trung tâm xét nghiệm nghiên cứu, nhân viên đang cật lực làm việc, bọn họ phải nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của con virus này

Vũ Minh Nguyệt lúc này đã được đưa đến phòng chăm sóc đặc biệt, cô vẫn chưa thể tỉnh lại. Mặc dù bác sĩ đã tiêm cho cô một ít thuốc đặc trị, để cô cảm thấy đỡ khó chịu hơn, nhưng hình như nó không giúp gì nhiều cho cô.


Lệ Tử Sâm vẫn ở bên cạnh cô từng giờ từng phút, công việc của Lệ Thị anh cũng gác hết sang một bên.

" Nước...nước..." Vũ Minh Nguyệt bất ngờ kêu lên khe khẽ, cô cuối cùng cũng tỉnh lại rồi

" Em muốn uống nước sao? Chờ anh một chút!" Lệ Tử Sâm vội vàng đứng lên, anh rót cho cô một ly nước ấm. Rồi lại cẩn thận đưa đến bên môi, cho cô nhấp từng ngụm nhỏ.

" Tử Sâm, em đau..." Cô co rút cơ thể, đau đớn nhìn anh nói.

Nghe cô nói mà lòng anh quặn thắt, anh ước gì mình có thể thay cô chịu nổi đau này, như vậy có khi anh lại thấy dễ chịu hơn.

" Xin lỗi vì anh không thể giúp gì cho em ngay lúc này! Em cố chịu một chút thôi, bác sĩ sẽ nhanh chữa khỏi bệnh cho em!" Anh chỉ có thể ôm cô vào lòng vỗ về.

\_\_\_\_\_**