Hôn Quân Nhật Thường

Chương 4





Hoa đăng vừa thắp, đủ loại đèn lồng thắp sáng cả con đường, ngỡ như dải thiên hà chảy xuống, dát lên thế gian một tầng ánh sáng hoa lệ mà ấm áp.

Đường phố náo nhiệt đông đúc không ngớt, dòng người dày đặc chen chúc nương theo âm thanh hò hét vui mừng, khung cảnh náo nhiệt vô cùng.

Đoàn người của Lý Phù Dao vất vả chen chúc trên phố, bỗng nhiên một đám người mang mặt nạ hội làng xông tới loạn quấy một trận. Trong hỗn loạn, Lý Hoài cùng đám thị vệ bị tách ra, sớm đã mất bóng.

Mắt thấy Lý Phù Dao bị đám người chen lấn đẩy đi, Đồ Linh Trâm cái gì cũng không màng, lập tức kéo tay hắn, cao giọng nói: “Bệ…Công tử, bên này!”

Thật vất vả mới kéo được Lý Phù Dao ra khỏi đám hỗn loạn, lại nghe thấy thanh âm lạnh lẽo như băng của hắn ra lệnh: “Buông tay!”

Đồ Linh Trâm quay đầu lại, tầm mắt rơi xuống bên dưới mới phát hiện hai người vẫn đang tay trong tay. Cảm giác được cánh tay Lý Phù Dao cứng ngắc, Đồ Linh Trâm vội vã buông lỏng tay, cười cười xin lỗi: “Tình huống cấp bách, thất lễ rồi.”

Lý Phù Dao liếc qua bàn tay bị nàng nắm, môi trên khẽ nhếch, vẻ mặt hết sức khó coi, Đồ Linh Trâm thậm chí cảm nhận được sát khí của hắn. Trong lòng nàng thoáng lên một tia kinh ngạc, không hiểu sao hắn lại tức giận đến vậy.

Đang muốn truy cứu rõ ràng, Lý Phù Dao đã trong nháy mắt khôi phục cái dáng vẻ gọi dạ bảo vâng vốn có, ngoác miệng báo oán: “Đói bụng rồi! Tần tướng, trẫm muốn ăn một chén nguyên tiêu ở sạp hàng kia.”

Đồ Linh Trâm quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Tần Khoan đã đứng phía sau cả hai từ lúc nào.

Chốc lát, Lý Phù Dao đã hài lòng ăn xong chén nguyên tiêu ngọt ngào, than thở: “Nguyên tiêu ngoài cung, sạp này là ngon nhất. Lần trước được ăn ở đây, cũng đã là ba năm trước rồi…”

Tần Khoan ngoài cười trong lạnh: “Cùng ai?”

Tựa hồ nghĩ đến điều gì, Lý Phù Dao lại cúi đầu thấp hơn một chút, không dám nhìn thẳng Tần Khoan, rầu rĩ nói: “Trẫm đến ăn một mình.”


Nghe vậy, ánh mắt của Đồ Linh Trâm lập tức cứng nhắc.

Nàng nhớ tới năm ấy nàng cùng Lý Phù Dao trốn ra ngoài. Hai người chơi đến rạng sáng, đến khi đèn đuốc trăm nhà cũng héo tàn, không kịp giờ hồi cung. Lúc rạng sáng, nàng cùng hắn sóng vai trên con đường thoáng đãng không người, nhìn hoa đăng từng chiếc một tắt lịm, thoáng như chấm nhỏ ngã xuống.

Chẳng biết tự lúc nào trời bỗng nổi tuyết, hai người bọn họ náo loạn một ngày, đều vừa lạnh vừa đói. Trên đường tiểu thương đều thu dọn sạp, chỉ có một sạp vẫn còn đốt đèn.

Sạp hàng nguyên tiêu, gió cuốn tuyết vào trong bát, rõ ràng bốn phía gió lùa nhưng hai người nâng bát nguyên tiêu ấm nóng lên, dưới ngọn đèn mờ nhạt nhìn nhau nở nụ cười, chỉ cảm thấy ấm áp vô cùng.

Hàng năm tết Nguyên tiêu, đều là nàng đến đây cùng hắn ăn nguyên tiêu.

Nàng chưa bao giờ căm hận Tần Khoan như thời khắc này, hận hắn hại phụ thân mình chết thảm ở phía Bắc trường thành, hận hắn bẻ gãy đôi cánh của Lý Phù Dao!

Mà giờ đây, kẻ thù nàng hận nhất, gian thần cần diệt nhất lại không hề phòng bị ngồi trước mặt nàng. Nơi này cách ly náo nhiệt, người ở thưa thớt, nàng chỉ cần cắm một cây trâm vào cổ hắn… Hết thảy đều kết thúc!

Không nghĩ đến hậu quả, cừu hận khiến Đồ Linh Trâm thần xui qủy khiến sờ lên cây trâm đồng sắc bén trên đầu, tầm mắt lạnh lẽo rơi vào động mạch nơi gáy cổ của Tần Khoan…

Trong nháy mắt, nghe thấy âm thanh ma sát trong không khí, Đồ Linh Trâm phản xạ theo điều kiện, nghiêng người quay đầu lại, ánh mắt tinh tường trói chặt bóng người ẩn mình trong bóng tối. Cơ hồ trong chớp mắt, chỉ thấy một mũi tên phá gió mà đến, thẳng tắp bay về phía lồng ngực của Tần Khoan.

Nơi này, còn có người thứ hai muốn lấy mạng Tần Khoan!

Trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, một nhánh phi tiêu được bắn ra từ hướng khác đẩy bay mũi tên kia, đầu tiễn sượt qua vai Tần Khoan ghim vào cây khô phía sau, đuôi tiễn vẫn không ngừng rung động.

Tần Khoan thất kinh thất sắc, che phần vai bị rách da chảy máu, khàn giọng nói: “Người đâu! Có thích khách! Có thích khách!”

Trong nháy mắt, chừng mười tên ám vệ loạt xoạt nhảy xuống từ bốn bề mái hiên, ngọn cây, bảo hộ quanh Tần Khoan, lại không một ai quản sự sống chết của Lý Phù Dao.

Đồ Linh Trâm tỉnh táo lại, chậm rãi thả cây trâm trên tay xuống. Vừa nãy tâm tình kích động không nhận ra được ám vệ bảo hộ quanh Tần Khoan từ bốn phía, nếu nhất thời kích động mà ra tay, dựa vào võ công hiện tại của nàng, nhất định đã bỏ mạng dưới đao rồi!

Đang nghĩ ngợi, tên thích khách bắn trộm kia rốt cục hiện thân, đột nhiên từ trên trời giáng xuống. Trong đêm đen không một tiếng động lại tiếp tục đâm đến, đoản kiếm trong tay lóe sáng, mũi kiếm liều mạng hướng về Lý Phù Dao đang đứng trước mặt Tần Khoan.

Lý Phù Dao nhìn thẳng thích khách đang chĩa kiếm về phía mình, sững sờ nhất thời qua đi, lúc này mới cả kinh quát lớn: “Dư nghiệt Đồ Thị đến ám sát! Người đâu! Bắt tên nghịch tặc này lại cho trẫm!”

Trong lúc nhất thời, Đồ Linh Trâm căng thẳng đến mức tim gần như ngừng đập. Nàng cư nhiên quên mất võ công của Lý Phù Dao là do chính mình dạy dỗ, công lực thậm chí còn mạnh hơn nhiều so với thân thể hiện tại của nàng...

Nàng theo bản năng kéo Lý Phù Dao ra sau mình, mũi chân kéo ghế đá thẳng vào thích khách, động tác như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng dứt khoát!

Thích khách áo đen nghiêng người né tránh, băng ghế dưới kiếm hắn trong nháy mắt biến thành gỗ vụn. Đồ Linh Trâm vẫn trong tư thế tiếp chiến, đề phòng thích khách tiếp tục tấn công. Nhưng tên thích khách lại bất ngờ dừng động tác, chỉ bình tĩnh nhìn Đồ Linh Trâm, con ngươi màu xanh lục cũng vì sửng sốt cực độ mà thu nhỏ lại.

Đồ Linh Trâm cũng ngây ngẩn cả người.

Dù đối phương có che mặt, nhưng đôi mắt xanh biếc quen thuộc này nàng không sao quên được. Trong nháy mắt, thời gian như bất động.

… Ô Nha!

Môi Đồ Linh Trâm run rẩy, cơ hồ muốn thốt lên.


Chỉ là tầm mắt quấn quít trong chốc lát, tên thích khách đã thu hồi ánh mắt, quay sang đối phó với ám vệ của Tần Khoan. Biết ám sát bất thành, hắn quả quyết thoát thân, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm.

Không như Tần Khoan đang ngơ ngác, Lý Phù Dao bình tĩnh đến lạ thường. Hắn đỡ Tần Khoan vì kinh hãi mà bủn rủn tay chân, lạnh lùng nói: “Hại chết phụ hoàng không nói, dưới chân thiên tử, ngang nhiên ám sát Tần tướng! Nếu
bắt được đám dư nghiệt Đồ thị, trẫm chắc chắn sẽ chém chúng thành ngàn mảnh!”

Đồ Linh Trâm phục hồi tinh thần, hơi mấp máy bờ môi. Cừu hận trong mắt Lý Phù Dao chân thực quá, chân thực đến nỗi khiến tim nàng đau nhói, khiến nàng trong nháy mắt không sao hô hấp.

Mãi đến tận khi Lý Phù Dao đến trước mặt nàng, nhìn thẳng vào cung nữ bên ngoài nhu nhược nhưng thân thủ dị thường này, ánh mắt sắc bén:

“Ngươi là ai?”

Nàng nghe được thanh âm lạnh lẽo của Lý Phù Dao vang vọng bên tai mình.

Trong nháy mắt, khuôn mặt nàng trở nên mờ mịt, môi run rẩy, chẳng lẽ vào lúc này đây, nói ra thân phận thật sự của mình cho hắn sao?

Nhưng câu nói “Đồ thị dư nghiệt” tràn ngập cừu hận kia cứ như ác mộng vang vọng mãi trong đầu nàng, khiến nàng không có dũng khí mở miệng.

Thấy nàng mím chặt môi không nói lời nào, Lý Phù Dao cũng không giận, như thể quay lại bộ mặt bất cần đời, cười nói: “Không ngờ đến, một tội nô ở Dịch Đình cung cũng có thân thủ đáng gờm như vậy.”

Lý Phù Dao nhếch miệng, như có như không nhìn nàng, định lại nhàn khí: “Có vẻ như ngươi rất thú vị, khiến trẫm không nỡ để ngươi đi cùng Trần Vương rồi.”

Bị hắn dùng ánh mắt cân nhắc nhìn chằm chằm như vậy, tựa hồ sau gáy nàng nổi lên một trận hàn ý… Chẳng hiểu tại sao, nàng đánh hơi được mùi nguy hiểm.



Đêm nay Tần Khoan bị kinh sợ, vội dẹp đường hồi phủ. Nhưng Lý Phù Dao lúc này lại đem thái độ đùa bỡn ra, không hề quan tâm chuyện thích khách ban nãy, cứ hồ nháo đòi ăn bằng được bánh bao Vĩnh Phong.

Tuy chỉ là con rối Hoàng đế nhưng tính tình của hắn bướng bỉnh đến mức không ai dám làm gì, sắc mặt Tần Khoan quả có chút khó coi.

Cuối cùng đám người Lý Hoài cũng tìm đến tập hợp lại, một mực đảm bảo sẽ bảo vệ chắc chắn cho Lý Phù Dao, Tần Khoan lúc này mới coi như thôi, mang bộ mặt cứng nhắc quay về.

Mới rời khỏi Vĩnh Phong lâu, Đồ Linh Trâm cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo dán lên thân mình. Dù võ công cả nàng giảm đi nhiều nhưng giác quan qua nhiều năm tôi luyện trên chiến trường vẫn chưa biến mất. Nàng híp híp mắt, chỉ thấy đầu hẻm có một bóng người quen thuộc lướt qua.

Nàng theo bản năng đuổi theo, ngõ nhỏ tựa như vực không vô tận, đen không thấy đáy.

Nàng thả nhẹ bước chân, trong bóng tối dựa vào thính giác kiếm tìm, mỗi bước đi liền tăng thêm một phần áp lực. Bỗng nhiên trên đỉnh đầu có một âm thanh cực nhỏ, người bình thường căn bản không thể phát hiện được thanh âm của vải vóc chuyển động…

Nàng lập tức nhấc tay đón đỡ đạo U Linh như quỷ mị từ trên giáng xuống. Tiếp đó, hai vệt ánh sáng lạnh lẽo thoáng hiện lên, Đô Linh Trâm nghiêng người né tránh. Hai người ở trong con hẻm đen kịt không tiếng động so chiêu, tay nàng không vũ khí, hơn nữa thân thể bạc nhược, không quá mấy chiêu đã bị tên áo đen kia cắt đứt ống tay áo.

Sau một khắc, đoản kiếm lạnh lẽo đã kề sát cổ nàng. Nàng ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt xanh biếc.

Trải qua một khắc, Đồ Linh Trâm không hề sợ hãi, ngược lại một chút ánh sáng le lói chiếu vào ánh mắt ngập tràn ấm áp cùng ý cười kinh hỉ của nàng.

Nàng thở hổn hển, cong miệng cười nói: “Đã lâu không gặp, Ô Nha!”


Tên áo đen được gọi là Ô Nha chậm rãi rút lại đoản kiếm đút vào vỏ. Tiếp đó Đồ Linh Trâm được kéo vào trong vòng tay bền chắc mà ấm áp.

“Ta biết, ta biết người sẽ quay lại.” Ô Nha hít sâu một hơi, giọng nói khàn khàn dị thường: “Tiểu chủ công!”

Cảm giác được hô hấp của Ô Nha cũng đang run rẩy, Đồ Linh Trâm cũng cảm thấy sống mũi cay cay. Nàng vỗ vỗ lưng hắn an ủi, cười nói: “Ta đã biến thành bộ dáng này, sao người vẫn nhận ra?”

Ô Nha buông nàng ra, kéo vải đen che mặt xuống. Trong bóng tối không nhìn rõ nhau, chỉ có ánh mắt của Ô Nha vẫn phát ra ánh sáng hưng phấn.

Hắn ngửi một cái, âm thanh khàn khàn cơ hồ không nghe rõ: “Ánh mắt của người, mùi hương, đều y như đúc trước kia.”

Thật không hổ danh là thích khách Tây Vực, chỉ ánh mắt cùng mùi hương đã hoàn toàn phát hiện ra mình. Đồ Linh Trâm vỗ vỗ vai hắn, phảng phất như những ngày cùng kề vai chiến đấu, nàng hỏi: “Tiểu muội thì sao, con bé vẫn khỏe chứ?”

“Nàng ấy rất tốt, ở Vĩnh An, hai ngày nữa sẽ đến Trường An. Muốn ta dẫn nàng ấy đến gặp người chứ?” Trầm mặc chốc lát, Ô Nha lại nói:

“Sau khi người đi, nàng ấy rất đau lòng, một mực đòi báo thù cho người.”

“Ta bây giờ là cung nữ, đã khiến Lý Phù Dao chú ý, trong thời gian ngắn có lẽ không thể rời khỏi cung. Ngươi nói cho A Anh ta vẫn còn sống là được, để nàng ấy an tâm.” Dừng một chút nàng lại đổi đề tài: “Ngươi hôm nay là muốn ám sát Tần Khoan báo thù cho ta?”

Ô Nha ngầm thừa nhận.

Đồ Linh Trâm nói: “Trước tiên đừng hành động. Oan khuất của Đồ thị chưa giải được, tiên đế và phụ thân chết không nhắm mắt. Nếu cứ vậy mà giết Tần Khoan thì quá dễ dàng cho hắn rồi! Kế hoạch của ta là trước tiên ẩn mình trong cung, thu thập chứng cứ, một ngày nào đó sẽ cho Tần Khoan thân bại danh liệt sống không bằng chết!”

Trong bóng tối, Ô Nha gật đầu đáp ứng, hoàn toàn tín nhiệm. Cặp mắt xanh vốn lạnh lẽo trước mặt Đồ Linh Trâm lại vô cùng ôn hòa trung thành.

Suy nghĩ một chút, nàng lại hỏi: “Đúng rồi, ngươi biết ba năm nay Lý Phù Dao đã xảy ra chuyện gì không? Sao tính tình thay đổi nhiều như vậy?”

Nghe được tên Lý Phù Dao, thân thể Ô Nha lập tức căng thẳng, hiện ra trạng thái phòng bị, hắn cắn răng, sát khí hừng hực: “Người chết, đầu bị Lâu Hạo chém xuống dâng đến trước mặt Lý Phù Dao, hắn đến nước mắt cũng không nhỏ một giọt, lệnh đem thân thể ra riêng, phơi thây ngoài thành. Ta cùng thủ hạ liều mạng cũng chỉ có thể đoạt lại thân thể người, đem an táng dưới chân núi.

Không lâu sau lại nghe nói hắn nhiễm bệnh sắp chết, Tần Khoan có ý định nâng đỡ Tân đế khác, hắn cư nhiên lại sống lại, chỉ có điều người như điên lại còn ngốc.”

“Điên ngốc?”

Đồ Linh Trâm cảm giác được tim mình căng thẳng.

Ô Nha gật đầu tiếp tục: “Có người nói hắn rất sợ quỷ, thường thấy quỷ không đầu đòi lấy mạng hắn. Ta từng lẻn vào cung lén nhìn hắn một lần, quả nhiên mặt vàng như tờ giấy, gầy gò đến mức không ra hình người, thấy ai cũng la lớn… Sau đó, Tần Khoan còn đang ở cửa thành hoảng hốt tìm thuật sĩ trừ quỷ cho hắn. Sau khi khỏi bệnh, hắn liền tín nhiệm mỗi Tần Khoan.”

“... Diệt quỷ? Chỉ tín nhiệm Tần Khoan?” Đồ Linh Trâm không biết nói gì hơn, cười khổ: “Nói như vậy, Tần Khoan nói Đồ thị hành thích vua, là tội thần mưu nghịch, hắn cũng tin rồi…”