Hương Gió Mùa Hạ

Chương 11


Bách Thâm không hiểu sao mấy nay đều rất chú ý đặc biệt đến Châu Tinh Duật, hóa ra là vì được các thầy cô khác ngưỡng mộ rằng, thầy làm chủ nhiệm của cậu Tinh Duật thật sự rất may mắn, biết tìm đâu ra một người xuất chúng như vậy.

Cũng đúng giải nhất cuộc thi toán olympic, đứng đầu trường cao trung với điểm thi chưa ai chạm đến được đúng là thiên tài hiếm thấy. Hứa Ninh đi qua hơn nửa năm học cô mới nhận ra, cô và người ấy quá khác nhau. Cũng để ý Châu Tinh Duật thấy ai khó khăn liền giúp, mọi thứ bình đẳng, cô cũng không ngoại lệ.

Lúc trước bảo sẽ không thích cậu ta nữa, nhưng bản thân lại cố chấp, giờ nhận ra một lần nữa hóa ra mới biết bản thân thích cậu đến không thể quay đầu.

"Châu Tinh Duật bên A10 thách đấu bóng rổ với chúng ta, lát nữa mau ra cho chúng nó biết lớp lớp chúng ta mạnh như thế nào đi."

"Được, ra trước đi ông đây giải đề một chút ". Châu Tinh Duật tùy ý hất tay ra sau nghĩa là bảo người khác đừng phiền ông đây giải đề." Sắp tết rồi cậu dự định đi chơi ở đâu không Hứa Ninh?".

"Vẫn chưa biết, có lẽ là ở trong phòng giải đề, đợi pháo hoa bắn thì lên sân thượng ngắm ". Mạn Đình nhìn Hứa Ninh với vẻ mặt đánh giá, cuộc sống hằng ngày của một người học giỏi chỉ nhạt nhẽo vậy thôi sao.

"Vậy giao thừa năm nay Châu thiếu gia sẽ dẫn cậu đi xem pháo hoa ở Bắc Kinh, đừng giải đề nữa nghe mệt lắm ". Châu Tinh Duật nghe cuộc trò chuyện từ đầu đến cuối sau cùng lên tiếng. "Đừng dạy hư cậu ấy ".

"Cậu nói gì vậy Châu Tinh Duật, tết đến cũng phải cho người ta thời gian nghỉ ngơi chứ, đúng là bạn cùng bàn đề gì mà đề ". Mạn Đình vừa đụng đến đã xù lông, khi này thiếu niên cũng hạ bút, chuẩn bị đi chơi bóng rổ.

...



Buổi chiều dù trời đã chuyển lạnh nhưng ánh nắng vẫn len lỏi qua ô cửa sổ chui vào lớp học, Hứa Ninh vì đi xem trận bóng rổ nên không hề chợp mắt, bây giờ đến tiết cuối cũng dần buồn ngủ, vừa gục xuống bàn thì cuối cùng chuông ra về cũng đã reo lên, làm Hứa Ninh hoảng hồn giật mình một cái, tay đập mạnh xuống bàn vội đứng dậy. Tiếng động mạnh đã gây sự chú ý của mọi người.

"Bạn học hứa, không có phép tắc sao giáo viên đang trong lớp mà lại làm như vậy". Mọi người xung quanh nhìn gương mặt ngốc nghếch của Hứa Ninh liền cười rộ lên, trong phút chốc cô đã bị cười đến chín mặt. "Em xin lỗi cô "

"Tan học ".

Các bạn lần lượt ùa ra khỏi cửa lớp như ong vỡ tổ, Hứa Ninh thì chậm chạp dọn dẹp sách vở. "Ninh Ninh mau lên,hôm nay đến một nơi ". Mạn Đình liên tục hối thúc."Xong ngay đây". Châu Tinh Duật đợi đến nhíu mày kiếm, lưng dựa vào tường ở hành lang. Cố Mạn Đình và Dạ Tiêu Vĩ thì luôn miệng hối thúc. "Tiểu ngốc, nhanh lên ".

"Đến đây ".Hứa Ninh vội vã chạy ra ngoài. "Đi thôi ". Cả bọn đang đi dạo ngoài đường thì gặp Bách Thâm. ở một ngã rẽ nhưng bị khuất tầm mắt, Mạn Đình vì đi trước nên bị bắt lại lên tiếng "Chào thầy Bách ".Hứa Ninh còn chưa định hình bàn tay đã bị nắm chặt kéo đi về hướng ngược lại, chỉ có Dạ Tiêu Vĩ không kịp chạy cũng bị bắt rồi.

Cuối cùng là núp vào một con hẻm nhỏ, khoảng cách vừa một người, vừa trốn vào đúng lúc Bách Thâm chay qua. Cô khi này thì đang thở dốc nhăn nhó mặt mày. "Này thầy ấy đâu có mắng chúng ta, chạy làm gì? ". Hứa Ninh vừa dứt lời thì một giọng nói vang lên. "Đã đánh trống về từ lúc nào sao bây giờ còn ở đây, các em nếu rảnh thì sao không về nhà làm đề đi, văn viết thì thiếu hoa thiếu lá thế mà hở ra còn đi chơi được ".

Châu Tinh Duật khẽ liếc Hứa Ninh một cái, cô muốn đưa tay lên gãi tóc thì nhận ra từ nãy giờ họ vẫn luôn nắm tay nhau, ngượng ngùng tăng lên vội vàng rụt tay lại. Cũng may thầy Bách mắng không lâu nghe thầy mắng xong thì trời đã tối luôn rồi. Đúng là giáo viên văn thì ngôn từ không bao giờ thiếu mà.

Trên đường đang đi về thì gặp An Cửu Dị."Học trưởng, chào anh ". Hứa Ninh tiến lên chào hỏi, Châu Tinh Duật không muốn cũng miễn cưỡng theo sau. "Chào em, đi học về sao? ". Hứa Ninh mỉm cười gật gật đầu. "Cậu là Châu Tinh Duật lớp chọn sao, nghe danh đã lâu ". An Cửu Dị vừa nói vừa đưa tay ra."Chào đàn anh, nghe danh anh cũng đã lâu nay mới gặp mặt ". Bắt tay xong thì An Cửu Dị lại quay về hướng Hứa Ninh. "Anh đưa em về nhé? ".

"A, không cần ngày nào em cũng đều về cùng cậu ấy ". Cô nói một cách tự nhiên nhưng lòng An Cửu Dị đã trùng xuống vài phần. "Vậy tạm biệt ". Nói rồi An Cửu Dị để lại tấm lưng lớn ở lại cho Hứa Ninh. "Sao vậy? ". Châu Tinh Duật thở dài lắc lắc đầu, vẫn là không nên chửi cậu ấy ngốc.