Đến khi Trình Phóng ném gậy và bỏ đi, bầu không khí căng thẳng bấy giờ mới tạm lắng xuống.
Gã gây sự sợ đến mức vã đầy mồ hôi, hai chân nhũn ra đến nỗi suýt chút nữa không đứng vững được.
Chung quanh bắt đầu lời ra tiếng vào:
“Ông nghĩ sao mà đi gây sự với nó chi vậy?”
“Ai cũng biết tính thằng Trình Phóng không tốt, đầu óc bị bệnh, hễ mà ra tay đánh người thì chẳng để ý nặng nhẹ mà.”
Mấy người Tưởng Bối Bối cũng bị dọa sợ.
Một hồi lâu sau, họ mới hoàn hồn, ngẩn người kinh hãi, nói: “Má ơi cậu ta đáng sợ thật đấy.”
Mặc dù ban nãy, khi anh nổi giận thực sự rất đáng sợ, nhưng một điều không thể không nhắc đến là các cô chưa từng nghĩ rằng anh lại điển trai như vậy.
Đôi mắt vô cùng thanh tú chứa nỗi giận ngút trời, toàn thân sát khí khiến người ta không dám lại gần anh dù chỉ một chút.
“Mà hình như hồi nãy anh ta chỉ mất mấy giây đã bình thường lại rồi,” Tưởng Bối Bối sững sờ một hồi, lẩm bẩm: “Đúng là gã quái dị.”
Thật đáng tiếc, gương mặt kia điển trai như vậy…
Minh Hạnh cụp mắt, khoảnh khắc vừa rồi, trái tim của cô vẫn luôn đập ‘thình thịch’, không biết là vì sợ hãi hay gì khác, chỉ là cô không giữ bình tình được.
Buổi chiều, khi Minh Hạnh trở về, bà nội Trình đang hái rau trong vườn, xếp lớp chỉnh tề, hình như chuẩn bị mang đi bán.
“Hôm nay họp chợ nên đồ ăn bán nhanh lắm, lúc bà đi ngang quán bán vịt nướng đã mua ngay nửa ký.”
Bà nội Trình cười hiền, vừa thấy Minh Hạnh trở về liền ngừng tay, nói với cô: “Minh Hạnh mau vào ăn vịt nướng đi.”
Minh Hạnh nhớ đến những lời đàm tiếu về chuyện xảy ra hôm nay của người qua đường.
Nghe nói là có người nói xấu bà nội Trình, sau bị Trình Phóng biết được, anh mới tìm kẻ đó để tính sổ.
Còn cụ thể là nói gì hay xảy ra chuyện gì thì Minh Hạnh không rõ lắm,
Nhưng hình như cô nghe thấy vài chữ ‘phạm tội ngồi tù’…
“Bà ơi, Trình Phóng đâu ạ?” Minh Hạnh nhìn thoáng vào trong nhà, nhỏ giọng hỏi.
“Thằng oắt đấy vẫn chưa về,” Bà nội Trình nói: “Đừng nhắc đến nó, chẳng biết suốt ngày nó lông bông ở đâu nữa.”
“Chờ sáng mai bà đi sớm một chút, bán hết đống đồ ăn này chắc cũng kiếm được không ít.”
Minh Hạnh bày cái ghế nhỏ ra, ngồi bên cạnh bà, bắt đầu giúp bà nhặt rau.
“Chuyện này không cần cháu giúp đâu, cháu mau về phòng nghỉ ngơi đi.” Tuy miệng bà nói vậy, nhưng ngoài mặt lại cười rất vui.
“Không có gì đâu ạ, hôm nay cháu được nghỉ nên có thời gian.” Minh Hạnh nói.
Nếu đã như vậy, bà nội Trình cũng không nói thêm nữa, bà dạy cho Minh Hạnh làm thế nào để chọn đồ ăn, sau đó vui vẻ trò chuyện với cô.
Lúc ấy, bầu không khí trong sân vui vẻ hòa thuận biết bao.
Buổi tối, Minh Hạnh và bà nội Trình cùng ăn vịt nướng.
Đến tận giờ cơm vẫn không thấy Trình Phóng trở về, bà nội Trình không khỏi lo lắng cho anh, lúc ăn cơm còn không ngừng nhìn ra bên ngoài.
Dù bà biết anh sẽ không có chuyện gì đấy, nhưng bà lo tối rồi mà anh không có gì ăn, sẽ bị đói bụng.
“Chừa cho nó cái chân vịt, còn mấy khúc này nữa, đều là đồ nó thích ăn.”
Bà nội sắp gọn đồ ăn rồi cất vào nồi giữ nhiệt.
Minh Hạnh cũng trở về phòng.
Buổi tối, sau khi tắm xong, cô lại lên mạng, trong group trò chuyện rất vui vẻ, Minh Hạnh cũng hàn huyên với họ một lát.
Không chú ý đến thời gian đã là mười một giờ.
Minh Hạnh chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, cô nhìn thoáng qua cửa sổ.
Căn phòng của Trình Phóng vẫn không có động tĩnh gì.
Thật ra không phải Minh Hạnh lo lắng cho anh, chỉ là cô cảm thấy là lạ thế nào.
Cô đứng dậy, chuẩn bị đóng cửa sổ.
Đúng lúc này, cô chợt nhìn thấy có một bóng người trong sân.
Nhìn áo quần thì đó là Trình Phóng.
Anh ngồi trên bậc thang, cả người bận đồ đen, trên quần áo vương đầy bùn đất, cánh tay còn dính máu như bị cái gì rạch trúng, có vài vệt máu mờ mờ.
Anh chỉ ngồi yên ở đó, không hề nhúc nhích.
Minh Hạnh nhìn anh, nghĩ đến cảnh tượng hồi chiều.
Bà nội Trình có dành cơm chiều cho anh, Minh Hạnh suy nghĩ, có nên nói với anh một tiếng không, rằng nhắc anh lấy cơm ăn.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì, haiz, cô vẫn không nên nói chuyện với Trình Phóng thì hơn.
Thế là cô chuẩn bị đóng cửa sổ lại.
“Thấy tôi tức giận đã doạ đến cô rồi đúng không?” Trình Phóng đột nhiên lên tiếng, quay đầu lại, nhìn chằm chằm người bên cửa sổ, cười giễu.
“Cô thấy tôi như vậy rất giống một thằng điên nhỉ?”
Mặt anh lấm lem, trên cằm còn có mấy vết xước, lông mi dính bẩn nhưng môi lại cười rất lưu manh.
“Muốn dạy dỗ ai đó thì phải dùng vũ lực, nếu không nó sẽ chẳng thèm ghi nhớ.”
Trong đêm tối, giọng nói trầm nặng của anh vô cùng rõ ràng.
Minh Hạnh đứng bên cửa sổ, gió thổi làm sợi tóc bên má của cô bay lất phất. Cô thầm nghĩ rằng: Nhưng cuối cùng anh vẫn không ra tay kia mà…
Hơn nữa, anh là vì bà nội chứ không phải vô cớ gây sự…
Như vậy thì phát sinh hành vi đánh nhau là chuyện có thể thông cảm.
“Lúc đó, đột nhiên nhìn thấy cô, tôi như bình tĩnh được đôi chút,”
Trình Phóng như biết thừa suy nghĩ trong lòng cô, nói: “Tôi không muốn đánh nhau trước mặt cô.”
Cô đã rất sợ anh rồi, nếu anh còn đánh nhau trước mặt cô nữa thì cô sẽ triệt để sợ hãi anh mất.
Tuy anh chỉ mới mười chín, ngông cuồng ngạo mạn, lấy bạo lực để giải quyết vấn đề một cách ấu trĩ mà chán nhách,
Nhưng ánh mắt và ngữ điệu khi nói chuyện của anh lại khiến người ta cảm thấy, anh không hề gây sự vô lý,
Anh chỉ kiên định với thứ mình muốn thôi.
Nói cách khác, anh trưởng thành hơn so với độ tuổi của mình.
Trình Phóng cúi đầu, thấy quần áo mình thật sự rất bẩn, anh lại nghĩ đến gì đó, cười khẽ nói: “Bắt cô giặt đồ xong lại làm bẩn như vậy…”
“Xin lỗi nhé…”
Câu này thì Minh Hạnh thật không hiểu được,
Đồ của anh cơ mà, làm bẩn thì làm bẩn, xin lỗi cô làm gì chứ?
“Cô Minh đi dạy hẳn là không thích học sinh giống tôi đâu nhỉ.”
Anh cứ lẩm bẩm, chẳng màng Minh Hạnh có để ý đến mình hay không.
Nhất thời, Minh Hạnh đứng đấy nhìn anh, tuy vẫn thấy anh rất đáng sợ, nhưng cô lại không đành lòng.
Cuối cùng, cô nói: “Bà có dành cơm cho cậu đấy, để trong nồi giữ nhiệt.”
Cô vừa cất giọng, Trình Phóng lập tức đảo mắt nhìn cô như muốn ngắm nhìn khuôn mặt đoan trang của cô thật kỹ, không có ý định dời mắt đi.
Cô quả thật là sự mềm mại mà anh chưa bao giờ gặp trong đời.
Đêm đen thăm thẳm, cô như khuôn trăng nhu mì, khiến người khác phải ngắm đến mức tâm can mềm ra.
Tất cả tinh tú trên trời như mờ dần khi đứng cạnh cô.
“Cậu nhìn gì…” Khóe môi của Minh Hạnh hơi run, tay bám chặt cửa sổ, muốn đóng nó lại nhưng tay cô mềm nhũn, thậm chí còn đủ sức đặng kéo cửa nữa.
Đôi mắt long lanh của cô ánh lên, trong veo, thoạt nhìn xinh đẹp quá đỗi.
“Tôi nhìn cô nhiều cũng khiến cô thấy tôi bẩn lắm đúng không?” Trình Phóng bàng quan mà cười, thôi nhìn cô, đứng dậy.
“Minh Hạnh, hôm nay cô đã nghe được những gì rồi?” Đây mới là điều Trình Phóng muốn hỏi.
Hỏi một cách cẩn thận, lại không dám nói thành lời.
Minh Hạnh cũng hiểu được ý của anh.
Cô nghe được một ít, nhưng không hỏi cụ thể là gì.
Đây là chuyện nhà người ta, cô không tò mò đến vậy, càng không nhất định phải biết.
Cô yên lặng, không nói gì.
Sắc mặt vô cùng thờ ơ.
“Được rồi, tôi đi ăn cơm.”
Thấy cô không đáp, Trình Phóng cong môi, quay người đi vào bếp.
Nhìn bóng lưng của anh, Minh Hạnh mới phát hiện ra anh bước đi không được tự nhiên, hình như bước chân không mấy nhanh nhẹn.
Trái tim của cô vô thức đập mạnh.
Khoảnh khắc ấy, cô đã nghĩ rằng, phải tránh xa Trình Phóng một chút.
Cô không muốn cuộc sống khuôn phép của mình bị đảo lộn vì anh,
Như thế không tốt một chút nào.
Phòng bếp ngột ngạt, thức ăn trong nồi vẫn còn nóng.
Trình Phóng ngồi bên bếp, đã ăn xong ba phần đồ ăn từ lâu.
Anh sắn ống quần lên, nhìn vết thương trên chân trái của mình.
Không quá nghiêm trọng, chỉ hơi trầy trật một chút.
Bây giờ cũng đã kết vảy.
Trình Phóng hít sâu một hơi.
Khá đau.
Thật ra đã lâu rồi, anh chưa đánh nhau với người khác.
Lần đầu tiên Trình Phóng xảy ra xung đột với người khác là năm lớp Chín, cũng là năm u ám và thống khổ nhất đời anh.
Năm ấy, anh đã nghe không biết bao nhiêu lời nặng tiếng nhẹ, nhiều hơn cả nửa đời sau này cộng lại.
Thị trấn nhỏ như thế, ai cũng biết cha anh là một tội phạm phải cải tạo lao động.
Cha anh phạm sai lầm nhưng chẳng khác nào cả nhà anh cũng phạm sai lầm, mọi người vẫn luôn đàm tiếu sau lưng họ, ruồng rẫy họ, xem họ như tội phạm không thể dung thứ,
Và những lời ác nghiệt ấy nữa.
Trình Phóng không còn cha mẹ, chỉ có một người bà thôi, bà đã vất vả lắm mới nuôi được anh khôn lớn.
Bà là người chất phác thiện lương nhất trên đời.
Mắng ai cũng được, nhưng không được mắng bà nội của anh.
Những lời khó nghe đấy, không thể để chúng truyền đến tai bà dù chỉ nửa chữ.
Kẻ nào nói, anh liền đánh cho nó không nói nổi nữa.
Đơn giản mà thô bạo.
Vì thế, mọi người đều nói rằng tính của Trình Phóng ác ôn, không thể đụng vào. Nhiều năm trôi qua, họ e ngại anh, dần dần đến lời nói cũng không còn nhắc đến anh nữa.
Không thể phủ nhận rằng hành vi đánh người của anh là bất hảo, nhưng nó lại rất hiệu quả.
Nhớ đến đây, Trình Phóng vô thức nổi giận.
Mẹ kiếp!
Sắc mặt của anh nặng vẻ khiếp người, tiện tay rửa chén dĩa rồi ngồi trong nhà, qua loa xử lý vết thương.
Mùi máu tươi quẩn quanh chóp mũi.
Trời đã rất khuya,
Trong sân không một ánh đèn, bốn phía lặng im, cả thị trấn yên ắng trong đêm tối.
Một mình Trình Phóng ngồi đấy,
Lâu thật lâu.