Trình Phóng đi được nửa đường thì bị người ta ngăn lại.
Đúng lúc tan học nên trên đường có rất nhiều người qua lại.
Trình Phóng bị một nhóm mấy người chặn đường.
“An Ngữ nhà tao đâu?” Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên có vóc người cường tráng, ánh mắt lạnh lùng trừng trừng Trình Phóng, vừa mở miệng đã chất vấn anh.
Người này là ba của Giang An Ngữ.
Không thể hiểu được.
Trình Phóng mất kiên nhẫn đáp: “Sao cháu biết được?”
Vốn dĩ hôm nay đã đến trễ rồi, anh còn đang vội vã đón Minh Hạnh đây này.
“Đừng tưởng là tao không biết, hôm rồi nó đi gặp mày, lúc trở về tâm trạng đã không tốt chút nào, đến hôm nay thì không thấy đâu nữa.”
“Có phải mày bắt cóc nó đi đâu rồi đúng không?”
Ánh mắt ba Giang nhìn anh vô cùng khinh thường, còn liếc thêm vài cái.
Càng nhìn càng bực bội.
Cả trấn ai mà không biết thằng nhãi thối tha này.
Thối không còn gì để tả.
Giang An Ngữ nhà ông không thấy đâu, gọi điện thoại thì không bắt máy, tìm mấy tiếng đồng hồ vẫn không thấy tăm hơi.
Nếu không phải ông vào phòng con bé, phát hiện quyển nhật ký thì có lẽ họ còn chẳng biết chuyện gì xảy ra.
“Không có.” Trình Phóng lười nói nhiều.
“Mày nói không có là không có à, mày nghĩ tao tin à?”
Ông ta gào to lên, hấp dẫn ánh mắt của biết bao người đi đường nhìn về phía họ, thậm chí có người còn dừng lại chờ xem kịch hay.
“Mày không thấy con gái tao giỏi giang biết bao, còn mày là loại người gì chứ?”
“Mày xứng với con bé ư?”
Trình Phóng vốn dĩ muốn vòng qua người ông ta bỏ đi, đến lúc nghe thấy những lời này, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng hỏi: “Vậy ông nói xem tôi là người như thế nào?”
“Còn có thể là loại nào?” Ông ta hừ lạnh một tiếng, “Vô công rồi nghề, là một thằng côn đồ.”
“An Ngữ nhà tao thi được vào trường điểm, lần này thi đại học được tới 600 điểm, thành tích tốt như vậy, con bé có tương lai tươi sáng và rộng mở đến nhường nào.”
Nói đến đây, ông ta vô cùng kiêu ngạo, nhưng vừa chuyển chủ đề đã chán ghét nói: “Còn mày à Trình Phóng, thành tích kém, không biết cái mẹ gì, chính là thứ rác rưởi, chẳng khác nào thằng cha đang ngồi tù của mày, đều là cứt chuột cả.”
“An Ngữ nhà tao bị mày cho uống bùa mê thuốc lú gì mà đi thích mày hả?”
“Mày thử nhìn lại bản thân mày xứng ư?”
Cứ nghĩ đến việc con gái nhà mình lại đi thích thằng như vậy, phận làm cha như ông ta nghĩ mà sôi máu.
Tức đến không thở được.
“Con gái mà có mắt nhìn thì chẳng ai thích người như mày đâu.”
Ông ta tức giận không thôi, vỗ vỗ ngực, càng nói càng quá đáng, “Tao hỏi mày, nếu hai đứa đến với nhau thì mày có thể cho con bé được cái gì.”
“Không học vấn không tương lai, ngày ngày bươn chải, làm mấy công việc lao động chân tay, tương lai nhà không mua xe không sắm nổi, cuộc sống vừa tầm thường vừa mục nát như thế ai mà chịu được mày?”
“Đã thế cả đời còn bị người ta sỉ nhục và cười nhạo vì có thằng cha ngồi tù! Cả đời này chắc không dám ngẩng đầu.”
“Hề hước! Nhục nhã!”
Đây là những vấn đề sẽ vĩnh viễn tồn tại.
Hai người ở bên nhau sẽ đối mặt với rất nhiều vấn đề thực tế, làm công việc gì, cuộc sống thế nào, cần bao nhiêu tiền, đã mua được nhà, sắm được xe hay chưa.
Còn cả… hoàn cảnh gia đình như thế nào…
Những điều này, là sự thật hiển hiện ngay trước mắt, máu chảy đầm đìa.
Mãi mãi không thể trốn tránh, cũng không thể vứt bỏ.
Những người chung quanh nghe xong, đại khái cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, liền nổi lên lời bàn tán.
“Cô bé tốt như An Ngữ mà thích nó thật đấy à, không phải là bị lừa chứ?”
“Đúng đấy, nói thế nào nhỉ, thằng Trình Phóng này trừ cái mã đẹp trai ra, thì chẳng đáng một xu.”
“Ai lại tìm một thằng ở hố cứt chứ, điên rồi à.”
“Mày nói đi, mày giấu An Ngữ nhà tao đi đâu rồi?” Thấy anh cứ im lặng mãi, ba An chịu không được nữa muốn đi lên đánh người.
Nói gì thì chuyện tìm người vẫn là quan trọng nhất.
“Tìm ông đây cái mẹ gì!” Sắc mặt Trình Phóng xanh mét, một câu anh nói tựa như tiếng sấm nện xuống.
Những lời này như muối sát vào lòng anh, lột từng mảnh da ra cho đến khi máu chảy đầm đìa đến cạn khô.
Tuy ông ta đang nói đến Giang An Ngữ, nhưng từng câu từng chữ cứ như đang đề cập đến một người khác vậy.
Trình Phóng cảm nhận được mùi máu tươi nơi yết hầu, tự đáy lòng ngập tràn hương vị ngấy đến buồn nôn.
Tất cả tế bào trên da đầu bị kích thích muốn nứt toạc cả ra.
“Con gái ông mất tích thì tự đi mà tìm, ra đường phát điên cái gì!”
Đôi mắt Trình Phóng đỏ hồng đáng sợ, mắng một câu này giọng anh đã trầm khàn rồi.
Sắc mặt anh cực kỳ khó coi.
Như một con dã thú bị đánh thức, phẫn nộ mất đi lý trí.
“Cút mẹ ông đi.” Trình Phóng mắng một câu, nhảy lên xe máy, không màng nhiều như vậy nữa mà chỉ muốn phóng xe chạy thật xa.
Trời đã tối.
Trình Phóng đứng ngoài cổng trường đợi hai tiếng trời, đến khi sắc trời trầm tối, gió đột nhiên gào thét, không gian đen kịt.
Nhìn như trời sắp mưa.
Bầu trời còn u ám hơn cả sắc mặt Trình Phóng ngày hôm nay, anh ngồi trên xe máy không nhúc nhích, khuôn mặt thất thần.
Mãi cho đến khi một tiếng sấm vang lên, anh mới bừng tỉnh.
Anh nhíu mày ngẩng đầu nhìn về hướng trường học, một mảnh trống rỗng, chung quanh không nhìn thấy nửa bóng người.
Vẫn chưa tan làm sao?
Trình Phóng xuống xe muốn đi vào xem.
Vừa đến cổng lên thì phía sau vang lên tiếng kêu hét, vừa chạy vừa gọi: “Anh Phóng, anh Phóng ơi!”
Phùng Dục chạy mà mồ hôi đầm đìa, đến khi tới bên cạnh Trình Phóng thì thở hồng hộc, thiếu chút nữa là hết oxi.
“Sao anh Phóng còn ở đây thế?”
Phùng Dục nói: “Hôm nay cô Minh hết tiết một đã đi rồi, anh không thấy cô giáo về nhà ư?”
“Cô ấy về rồi?” Trình Phóng lại hỏi một câu.
Phùng Dục gật đầu.
“Biết rồi.” Anh nhàn nhạt đáp, nhìn cũng không có phản ứng gì quá trớn.
Phùng Dục nhìn sắc mặt anh, nét mặt anh ẩn trong bóng đêm, cậu không thể nhìn ra được cảm xúc của anh vào lúc này đang như thế nào.
“Anh Phóng, hôm nay có một ông đẹp trai lắm đến đón cô giáo Minh,” Phùng Dục cẩn thận kể, “Cũng ngầu lắm.”
“Lúc cô Minh nói chuyện với anh ta còn cười nữa.”
Phùng Dục nói đoạn rồi lấy điện thoại ra, mở hình ảnh chụp trộm lên cho Trình Phóng xem.
“Em còn chụp hình nữa này.”
Để xứng đáng với tư cách là một chân chó cho Trình Phóng, Phùng Dục đương nhiên đảm nhận mọi vị trí.
Bao gồm cả chụp lén đúng thời điểm.
Cu cậu chụp lén mà trông rõ nét thật sự.
Người thanh niên kia mặc sơ mi trắng, cao gầy trắng trẻo, liếc qua dáng người và cách ăn mặc cũng có thể nhận ra người đó sống ở thành phố lớn.
Mà Minh Hạnh còn nghiêng người nói chuyện với anh ta.
Bức ảnh được chụp khuất như thế mà vẫn có thể nhìn thấy nét tươi cười của cô.
Ngọt ngào thật đấy.
Nhưng lúc nói chuyện với anh, cô chưa từng cười ngọt đến như vậy.
Trên gương mặt Trình Phóng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào, đáy mắt đen nhánh trầm lặng, chỉ nhìn bức ảnh nọ vài lần rồi dời mắt đi.
Lúc này, giọt mưa rơi lách tách xuống màn hình điện thoại.
Phùng Dục nhanh chóng cất điện thoại, lấy đồ lau lau, sốt ruột nói: “Trời mưa to rồi, anh Phóng, em về trước đây.”
Phùng Dục không mang dù, sợ mình ướt như gà hầm canh nên nhanh chóng chạy vụt đi không thấy tăm hơi.
Trình Phóng đứng yên đấy chừng hai phút.
Tay anh nắm chặt, quay người lên xe.
Lần này đúng là trời mưa thật.
Minh Hạnh vừa mới tiễn Lộ Tuyển ra thị trấn thì trời mưa tầm tã, đúng là không kịp phòng ngừa.
Gió mạnh tạt qua, đến dù cũng bị thổi bay.
Chờ khoảng hai tiếng trời mà mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
Đêm dần khuya.
Tính đến thời điểm này thì không còn xe quay lại nữa.
Đi bộ càng không được, với vóc dáng nhỏ bé của Minh Hạnh, chưa về đến nhà thì giữa đường đã bị gió thổi bay rồi.
Vì thế Lộ Tuyển thuê cho cô một căn phòng.
Dù sao thì mai là thứ Bảy nên không cần đến trường, cũng thuận tiện.
Sáng hôm sau Minh Hạnh vội vã quay về.
Chủ yếu là cô lo lắng bà nội Trình sẽ tìm cô.
Đến đêm qua cô mới phát hiện ra mình không có phương thức liên hệ với bà, không có cách nào tìm thấy của cô, nên cô sợ bà vì không thấy cô về nhà mà đâm ra lo lắng.
Tối hôm qua mưa to nên sáng nay mặt trời vừa ló dạng, hương đất thơm len lỏi trong ánh mặt trời, không khí vô cùng dễ chịu.
Từa tựa hương hoa dành dành.
Minh Hạnh về đến cổng thì gọi điện cho Lộ Tuyển trước tiên.
“Em về nhà rồi, không cần lo lắng đâu.”
Lời ít ý nhiều, sau đó liền cúp điện thoại.
“Báo bình an cho ai đấy?” Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng, bất thình lình làm cô sợ muốn nhảy dựng lên.
Minh Hạnh ngẩng đầu nhìn qua.
Thiếu niên ngồi trên lan can trước tường, một chân gác lên, sắc mặt âm trầm, ánh mắt lạnh băng như sương tháng mười hai.
“Minh Hạnh, cả một tối hôm qua đấy cô có biết không?”
Anh đột nhiên nói một câu, ý tứ khó hiểu.
Minh Hạnh nhìn anh, không rõ ý anh là gì.
“Không liên quan đến cậu.” Minh Hạnh bình tĩnh trả lời lại một câu.
Cứ cảm thấy Trình Phóng có chút chật vật thế nào đấy.
Trên áo anh là bùn đất, gương mặt còn có vài vệt đen đen, chân gác lên trên, ống quần tẩm chút màu đỏ, giống như là… màu của máu tươi.
“Đã có bạn trai thì phải nói sớm với ông đây, để ông bớt phí thời gian với cô chứ!”
Lời anh nói vừa lạnh nhạt vừa khó nghe, từng câu từng chữ sắc bén châm chọc người ta, ánh mắt lạnh lùng chạm vào đối phương làm người ta sợ đến lạnh cả người.
Thân thể Minh Hạnh không khỏi run lên vì sợ.
Bạn trai gì cơ?
Hai người không nói chuyện với nhau thêm nữa, chỉ là trầm mặc một hồi thật lâu.
Trình Phóng đột nhiên nhảy xuống khỏi lan can đi về trước hai bước, khiến cho Minh Hạnh sợ hãi lùi về sau.
Trình Phóng nhìn theo bước chân đang lui ra sau của cô, cười lạnh một tiếng.
Tay nắm chặt siết bên người.
“Biết cô ghét ông rồi, cô làm như ông đây thèm cô lắm vậy.”
Cảm xúc của chàng trai trẻ tệ đến cùng cực, khoảnh khắc ấy, nét lạnh nhạt trên khuôn mặt câu hệt như một tên biến thái.