Khách Ngủ Đông

Chương 14


Kế hoạch hôm sau đưa cậu đi dạo trung tâm thương mại bị ngâm nước.

Rạng sáng bốn năm giờ Phương Miên đột nhiên bị ốm, nằm bên giường ói ra hai lần. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, khóe môi cũng nhạt màu, người co lại. Trân châu được Lương Ngộ Hành nâng niu trong tay mất đi ánh sáng xinh đẹp, giống như bị phủ một lớp bụi.

Súc miệng xong, Lương Ngộ Hành đỡ Phương Miên ngồi xuống tựa vào vai, lấy chăn quấn cậu lại. Phương Miên ngã bệnh dường như nhỏ hơn, co người nằm trong lòng hắn, nhắm chặt hai mắt, dưới ánh đèn da thịt trắng gần như trong suốt, như thể trang giấy thật mỏng, yếu ớt đến độ chạm vào là nát tan.

"Miên Miên, há miệng." Lương Ngộ Hành cầm cốc nước ấm trên bàn, miệng cốc chạm vào môi Phương Miên. Hắn nghiêng mặt dỗ Phương Miên, xương lông mày hắn cao, hốc mắt sâu, lúc Phương Miên ngậm chặt miệng không chịu mở, hắn cau mày, khóe môi mím lại thành đường thẳng.

Lương Ngộ Hành trên thương trường xử lý bất cứ vấn đề gì cũng thành thạo cũng bó tay hết cách lúc Phương Miên bị ốm.

"Miên Miên."

Phương Miên cọ đầu vào bả vai hắn, hai mắt hé ra, giọng yếu ớt, "Em khó chịu..."

Lương Ngộ Hành lấy điều khiển điều chỉnh độ sáng đèn, trong phòng ngủ lại tối đi chỉ còn một chút ánh sáng giống tấm màn che.

Cốc nghiêng một chút nước chạm vào môi hơi khô của Phương Miên, Lương Ngộ Hành nhẹ giọng nói, "Lát nữa bác sĩ đến, uống chút nước ấm bụng sẽ không khó chịu nữa."

Phương Miên há miệng uống một chút, nói, "Nóng."

"Nóng một chút mới tốt."

"Ừm..."

Lúc Lâu Dịch đến đã là nửa tiếng sau, anh mặc quần áo ở nhà, áo blouse trắng của bác sĩ cũng không kịp mặc, người đầy vẻ cáu kỉnh và buồn ngủ khi rạng sáng bị đánh thức. Anh dùng máy đơn giản kiểm tra cơ thể Phương Miên, cởi găng tay cao su còn ấm ra, cùng Lương Ngộ Hành đi ra ngoài.

"Không có vấn đề gì, nhiễm lạnh thôi." Ngoài cửa Lâu Dịch dùng khăn ướt lau ngón tay, tóc vẫn rối, "Lần sau vấn đề nhỏ thế này rạng sáng đừng gọi điện thoại cho tôi, gọi đại một bác sĩ cũng có thể giải quyết."

Lương Ngộ Hành "Ừ" một tiếng, không có tâm tình đấu võ mồm với anh.

Lâu Dịch lau tay xong, ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt sầu lo của Lương Ngộ Hành, có chút bất đắc dĩ, "Nhiễm lạnh mà thôi, cũng không phải lần đầu tiên, tôi tưởng ông đã quen rồi."

Quen chưa?



Lương Ngộ Hành nghĩ làm thế nào hắn cũng không quen được.

Sống cùng Phương Miên ba trăm sáu mươi lăm ngày một năm, Phương Miên sẽ có chín mươi ngày bị ốm, bệnh nặng bệnh nhẹ, có thể hôm nay đột nhiên sốt, cũng có thể ngày mai không cẩn thận xuống nhà bị trật chân. Bị ốm và bị thương đối với Phương Miên xem như cơm bữa, đối với bác sĩ như Lâu Dịch lại là mỗi ngày tiếp xúc vô số người.

Nhưng đến bây giờ Lương Ngộ Hành vẫn không thể quen.

Hắn có thể quen những ngày ít ỏi Phương Miên khỏe mạnh vui vẻ, nhưng sẽ không quen cậu bị bệnh bị thương rất nhiều ngày.

Bởi vì hắn yêu Phương Miên.

Lương Ngộ Hành cười khổ một tiếng.

"Đúng rồi, chờ Phương Miên khỏi bệnh, ông đưa cậu ấy đến chỗ tôi khám lại nồng độ hormone đi." Lâu Dịch xoay người viết đơn thuốc, chợt nhớ đến lúc kiểm tra Phương Miên nằm trên giường mặc áo ngủ cũng có thể nhìn thấy độ cong ngực, như có điều suy nghĩ.

Lương Ngộ Hành: "Làm sao vậy?"

Lâu Dịch thẳng eo, nhìn chằm chằm mặt Lương Ngộ Hành. Hắn bị nhìn chằm chằm chẳng hiểu sao, lại sợ Phương Miên có vấn đề gì, vội vã hỏi, "Nói nhanh lên, sao lại lần mần thế." Lâu Dịch lại nghĩ đến dấu hôn đỏ tươi trên cổ Phương Miên, cuối cùng chỉ nói, "Không có gì, kiểm tra thôi, gần đây lấy được ít thuốc ở nước ngoài, rồi nói sau."

Lâu Dịch đi rồi, phía chân trời mới rạng sáng, những đám bây trôi lơ lửng trên bầu trời xanh. Mẹ Trương đã thức dậy, Lương Ngộ Hành bảo bà nấu món làm ấm người, lại lên tầng hai.

Lương Ngộ Hành vừa vào Phương Miên đã mở mắt, có thể là cậu không thoải mái, chỉ có thể mở một chút, mắt đờ đẫn, tĩnh lặng như nước trong căn phòng ngủ tăm tối. Tay cậu đưa ra ngoài chăn lộ ra một đoạn cánh tay, trắng tỏa sáng, muốn hắn nắm.

Lương Ngộ Hành cầm tay cậu, bàn tay kia lạnh vô cùng. Hắn điều chỉnh nhiệt độ trong phòng cao hơn, cho tay cậu vào trong áo sưởi ấm, "Sao em không ngủ?"

Phương Miên nhỏ giọng nói, "Muốn anh ôm ngủ... Anh bề bộn nhiều việc, phải đi công ty à?"

"Không đi." Lương Ngộ Hành nói xong, nằm nghiêng trên giường bên cạnh Phương Miên, ôm cậu vào lòng. Bả vai hắn rất rộng, lưng gầy của Phương Miên chạm vào ngực hắn giống như có một chỗ dựa vững chắc. Hắn xoa tay cậu, hận không thể truyền hết độ ấm trong tay lên người cậu.

Chăn lạnh lẽo dần ấm lên, Phương Miên trở mình, mặt dán vào ngực hắn, trong phòng an tĩnh giọng rất nhỏ, "Anh đi lâu thế, hai anh nói lén gì sau lưng em?"

Lương Ngộ Hành bật cười, "Không nói gì, nghĩ em đang ngủ nên mới đi ra ngoài nói."

Phương Miên nhắm mắt lại, không nói chuyện, như là ngủ rồi.

Lương Ngộ Hành biết cậu không ngủ, lúc Phương Miên khó chịu luôn nhắm mắt lại, giống như giả bộ ngủ sẽ giảm bớt một chút khó chịu. Động vật ngủ đông cũng như vậy, ẩn nấp dưới lòng đất trong mùa đông như là đang ngủ có thể giảm bớt tiêu hao năng lượng cơ thể.



Hắn sờ lông mi dài của Phương Miên, động tác rất nhẹ như là sợ dọa con bướm bay đi. Chạm vài cái Phương Miên cũng không có phản ứng gì, lâu đến khi Lương Ngộ Hành tưởng là cậu ngủ thật, cậu bỗng nói: "Như em sẽ không sống được lâu đúng không?"

Có thể người bị bệnh sức đề kháng tâm lý yếu hơn, ngay cả Phương Miên cũng sẽ miên man suy nghĩ, thậm chí còn nói suy nghĩ ra.

Giọng cậu rất mỏng manh, nhưng những lời này lại rõ ràng truyền vào tai Lương Ngộ Hành, trái tim hắn đập thình thịch. Lương Ngộ Hành chưa bao giờ nghĩ loại chuyện này, cũng không dám nghĩ, vội nói, "Đừng nghĩ lung tung, Miên Miên, em rất khỏe mạnh."

Có nước mắt theo khóe mắt Phương Miên chảy xuống mũi, "Vậy tại sao em hay bị bệnh?" Nếu cậu vẫn như vậy, Lương Ngộ Hành sẽ thấy cậu phiền không?

"Không đâu." Lương Ngộ Hành dỗ cậu, "Bởi vì anh không chăm sóc em tốt, là lỗi của anh."

Hắn có thể cảm nhận được người trong lòng đang run nhè nhẹ, sự run rẩy yếu ớt này chạm vào trái tim hắn, giống bị tảng đá đập vào, lung lay sắp đổ. Lương Ngộ Hành ôm chặt cậu, nói như là tự nhủ, "Em khác với họ, bởi vì em là đóa hoa anh nâng niu trong tay, em thấy hoa trong vườn hoa rồi đúng không? Đóa hoa quý nhất đẹp nhất gặp nhiều nước sẽ héo rũ, nhưng trên thực tế hoa nở rất lâu, nở hoa cần một hoàn cảnh thích hợp mà thôi."

"Thật... thật không?"

Vậy nếu như đóa hoa quý nhất này rời khỏi nhà ấm trồng hoa thích hợp nhất thì nên làm gì đây? Phương Miên siết chặt áo Lương Ngộ Hành, giống như rễ hoa trong chậu bám chặt lấy đất cung cấp chất dinh dưỡng. Trước kia cậu chưa bao giờ cảm thấy mình cần dựa vào ai mà sống, Phương Miên sống hay chết cũng chẳng có gì khác biệt, Lương Ngộ Hành đánh thức Phương Miên khỏi giấc ngủ đông, cậu cũng chỉ có thể dựa vào hắn.

"Thật, không lừa em."

Lương Ngộ Hành hôn hai mắt nhắm chặt của Phương Miên, cậu vẫn sợ, mắt dưới mí mắt nhẹ nhàng rung động. Hắn nói thật rất nhiều lần, cậu vẫn sợ hãi không tin.

"Miên Miên, em đang sợ, em sợ cái gì?" Lương Ngộ Hành nhẹ giọng hỏi.

Phương Miên lắc đầu không chịu nói. Yết hầu giống như là bị ngàn cân nặng chặn lại làm cậu nói không nên lời, người cậu rất đau, đau một vạn lần so với nhiều lần khác, trong dạ dày giống như lại có cái gì cuồn cuộn lên, nhưng không nôn ra được.

Khuôn mặt được tay nâng lên, chóp mũi ngập tràn không khí trong lành, cậu nghe thấy Lương Ngộ Hành bảo mình mở to mắt, nghe thấy hắn vô cùng nghiêm túc nói, "Miên Miên, em biết không? Anh rất yêu em."

Phương Miên mở mắt, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nhìn gương mặt đã thấy vô số lần ngay trước mắt.

"Anh rất yêu em, sau này chúng ta có thể kết hôn, em muốn anh sẽ đưa em đi chơi khắp thế giới, mua cho em những thứ đắt nhất trên thế giới. Sao cũng được, trăng cũng được, em thấy vui vẻ là tốt nhất."

"Anh sẽ làm em khỏe mạnh hạnh phúc ở bên cạnh anh, mãi cho đến khi chúng ta già đi."

Lương Ngộ Hành thấp giọng hỏi cậu: "Bé yêu, em không tin anh sao?"