Trong mấy ngày Phương Miên bị bệnh, bên ngoài trời mưa dày, không trung cũng ảm đạm giống như người trở mặt.
Buổi trưa cho Phương Miên uống thuốc xong, Lương Ngộ Hành cùng cậu ngủ trưa. Có thể là thuốc có tác dụng an thần, Phương Miên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nằm cạnh hắn thở đều.
Lương Ngộ Hành đặt bàn tay rộng lớn lên eo thon của Phương Miên, ấm áp nặng nề làm cho người có được cảm giác an toàn. Nửa tiếng mà Lương Ngộ Hành vẫn không ngủ, chỉ dùng ánh mắt miêu tả gương mặt an bình của Phương Miên lúc ngủ.
Trong phòng ngủ tĩnh lặng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng giọt mưa nhỏ va vào cửa sổ, như là một bài hát ru ngủ không có quy luật.
Cuối cùng Lương Ngộ Hành vẫn cảm thấy mí mắt nặng nề, chậm rãi nhắm hai mắt lại. Trước khi ngủ, hắn ôm chặt Phương Miên vào lòng.
Như bình thường, Lương Ngộ Hành mơ thấy Phương Miên.
Không biết hắn ngủ mấy tiếng, khi tỉnh lại trên giường chỉ có một mình hắn, trong ngực còn lưu lại một tia độ ấm như có như không. Trái tim như là hẫng một nhịp, hắn bật dậy đi gọi Phương Miên.
Phòng ngủ được hắn trang trí ấm áp này lại có cảm giác trống rỗng.
Lương Ngộ Hành xuống giường định xuống nhà gọi mẹ Trương, nghe thấy tiếng động nhỏ trong tủ, cạch một tiếng mở cửa, phát hiện Phương Miên đang đứng trên thảm giữa hai cái tủ, mặc váy ngủ lụa trắng Lương Ngộ Hành thích nhất, dưới ánh đèn sáng ngời xương cánh bướm lộ ra. Cậu quay lưng với hắn, ánh mắt dừng ở từng bộ quần áo trong tủ, như là đang chọn lựa.
Tìm được người rồi Lương Ngộ Hành lại không yên lòng, dường như càng lo lắng hơn, rất kỳ lạ. Hắn tiến lên ôm lấy cậu từ phía sau lưng, cúi đầu dán gò má vào tai cậu, sợi tóc mềm mại đen bóng của cậu dán vào gương mặt hắn.
"Sao em không ngủ? Ở trong tủ quần áo làm gì?"
Phương Miên cúi đầu nắm tay Lương Ngộ Hành hất ra xoay người lại, đôi mắt ở dưới đèn chiếu trong suốt, cậu quay đầu, "Em muốn tìm mấy bộ quần áo em thích nhất."
"Tại sao em phải tìm?"
"..."
Lương Ngộ Hành lại hỏi một lần, "Tại sao em phải tìm, Miên Miên? Bộ nào cũng là anh mua cho em, em rất thích mà."
Phương Miên có hơi vội vàng, "Không được, nhất định phải tìm hai ba bộ, quần áo nhiều quá em không cầm nổi."
Không cầm nổi?
Lương Ngộ Hành cũng nóng nảy theo, "Em muốn đem đi? Miên Miên muốn rời khỏi anh sao?" Nói xong, hắn nắm thật chặt bả vai Phương Miên, như là hai cái kìm, khiến cậu nhíu mày.
"Không đi em phải ở lại đây à?" Phương Miên trông không hiểu sự sốt ruột của Lương Ngộ Hành, trừ bị bóp đau, trên mặt cậu chỉ còn lại một chút vẻ nghi hoặc, cậu chậm rãi nói, "Nơi này không phải nhà của em, sớm muộn gì em cũng phải rời khỏi nơi này, anh không biết sao?"
Lương Ngộ Hành cuống cuồng, chỉ muốn giữ cậu lại, "Đương nhiên em vẫn ở lại chỗ này! Đây là nhà em, là nhà của chúng ta!"
Phương Miên cúi đầu, lại khóc oa lên, nức nở, "Hai chúng ta không có nhà mà, anh không thương em, chúng ta cũng không có con, sau này em phải đi..."
"Không phải! Anh yêu em! Anh yêu em! Anh đã nói rất nhiều lần rồi!" Lương Ngộ Hành như một con sư tử nổi giận, lần đầu tiên quát Phương Miên. Sao cậu vẫn không nghe hiểu lời hắn nói, bây giờ còn muốn rời đi! Cậu yếu ớt như vậy, rời khỏi hắn sẽ có người nuôi tốt cậu sao? Da thịt mịn màng trong lòng bàn tay không ngừng kích thích thần kinh Lương Ngộ Hành, hắn muốn nhốt cậu trong phòng ngủ, không cho cậu có cơ hội rời xa hắn.
Nhưng người bị hắn ôm chặt lại như là cát chảy, chậm rãi chạy ra khỏi cánh tay mạnh mẽ của Lương Ngộ Hành, hắn ôm càng chặt, cậu lại chạy càng nhanh hơn.
"Xin lỗi." Phương Miên nói.
"Phương Miên!" hốc mắt Lương Ngộ Hành đỏ lên, hắn gọi người nhẫn tâm này lại.
Ngực bị lòng bàn tay mềm mại đẩy hai cái, Lương Ngộ Hành mở to mắt. Phương Miên nhíu mày, hai người gần trong gang tấc, cậu tủi thân nói, "Anh ôm em đau quá, thắt lưng gãy..."
Lần đầu tiên hắn chân thực hiểu được mất mà có lại là cảm giác gì, thở ra một hơi, cánh tay buông lỏng, xoa thắt lưng đau đớn của cậu, lại hôn bờ môi mềm mại của cậu. Trước khi ngủ trưa, hắn bôi son dưỡng vị ngọt dâu tây cho cậu.
Như là vội vàng muốn cái gì, hắn khuấy khoang miệng ấm áp, giống như ăn kẹo mút đầu lưỡi mềm mại của Phương Miên, làm người cậu tê dại. Phương Miên vẫn chưa khỏe hẳn, cảm thấy không thở nổi, bị người đè xuống hôn gần như không chịu nổi, trốn ra sau, bị Lương Ngộ Hành túm lại, ngón tay luồn vào sợi tóc không để cho cậu lui ra phía sau.
Phương Miên lại khóc thảm thiết, không chỉ bởi vì không thở nổi mà còn bởi vì Lương Ngộ Hành rất dữ, kéo đầu cậu đau.
Lương Ngộ Hành nghe thấy tiếng khóc bất mãn cuối cùng buông tha, lau sạch hai giọt nước mắt vừa mới rơi xuống.
Hắn nói, "Em yếu ớt như vậy."
Dường như còn muốn nói tiếp, Phương Miên đợi mấy giây Lương Ngộ Hành vẫn không nói tiếp.
Cậu dùng ánh mắt trong suốt chờ Lương Ngộ Hành.
"Miên Miên." Lương Ngộ Hành gọi cậu, "Bé yêu."
Phương Miên: "Ừm..."
Lương Ngộ Hành thấp giọng hỏi: "... Em có yêu anh không?"
Lương Ngộ Hành biến thành một thanh niên ngây thơ, lúc thiếu thời hắn luôn cảm thấy hành vi hỏi vợ có yêu mình hay không vô cùng ngây thơ hèn mọn, giống như bám riết đối phương hỏi nếu mẹ và em rơi xuống nước anh sẽ cứu ai trước.
Hắn cho rằng những lời nói như vậy chẳng có tác dụng gì, hắn cho rằng tình yêu không cần biểu đạt bằng ngôn ngữ, ngôn ngữ không có tính chân thực, chỉ có hành động mới được.
Nhưng hiện tại hắn lại không cho là như vậy.
Sáng sớm Phương Miên vừa mới bị ốm, hắn nói với Phương Miên rất nhiều về kế hoạch tương lai, những kế hoạch này trước giờ hắn không có ý định nói cho bất cứ ai, giống như là kim cương chôn ở dưới hạt cát. Nhưng Phương Miên không có cảm giác an toàn, chỉ là một vấn đề nhỏ cũng có thể làm cho cậu bất an, hắn mới đào kim cương ra đưa đến trước mắt cậu.
Hắn hỏi Phương Miên có tin hắn không, Phương Miên mới chớp mắt, nói tin rất nhẹ nhàng.
Hiện tại hắn chợt nhớ ra trước giờ Phương Miên chưa từng nói một chữ yêu với mình.
Lương Ngộ Hành giỏi xử lý vấn đề trên thương trường lại lúng túng với Phương Miên, trước kia lúc hắn không dễ dàng nói yêu cậu, cậu chỉ cần ngoan ngoãn ỷ lại hắn đã cho là biểu đạt của tình yêu. Nhưng lúc Phương Miên càng lúc càng không có cảm giác an toàn Lương Ngộ Hành cũng càng mong cầu nhiều, chính xác thì dường như hắn cũng thiếu một chút cảm giác an toàn.
Lúc Lương Ngộ Hành chợt hỏi Phương Miên có yêu hắn không, cậu đột nhiên đỏ mặt, cậu không rõ yêu là cảm giác gì, lại cảm thấy mình nhất định là rất yêu hắn, tránh né ánh mắt hắn, nhỏ giọng nói, "Yêu."
Lương Ngộ Hành lại hỏi một lần: "Miên Miên, em rất yêu anh đúng không?"
Phương Miên kiên định, "Đúng."
Chuyện Lương Ngộ Hành nhẩm tính trong lòng có kết quả, nhưng vì giấc mộng ly kỳ đó nên hắn hận không thể tìm cách bảo đảm rằng cho dù Phương Miên không thương hắn cũng không đi được.
Phương Miên còn nhỏ, luật hôn nhân trong nước cũng tạm thời không thể xác nhận họ không thể tách rời.
Lời Lâu Dịch nói mấy ngày hôm trước vang vọng trong đầu hắn.
Tay Lương Ngộ Hành theo eo Phương Miên dời đến phần bụng mềm mại phẳng lì.
Lần đầu tiên hắn có ý tưởng cấp bách như vậy: nếu Phương Miên có thể mang thai một đứa con của hắn thì tốt rồi.
Con của hai người họ.