Lương Ngộ Hành quay mặt Phương Miên về phía mình ôm, cậu trông rất ỷ lại hắn, chân tự nhiên quấn lấy thắt lưng hắn.
Lương Ngộ Hành vuốt xương vai lồi ra của Phương Miên, hôn mặt người trong lòng, nói như đang thì thầm, "Hôm nay em cho Bố Bố ăn không?"
Bố Bố là con chó Lương Ngộ Hành cho Phương Miên nuôi, khi đó hắn đón Phương Miên về nhà gần nửa năm, cuối cùng cậu cũng buông lỏng cảnh giác thân thiết hơn chút, không làm loạn nữa, nhưng lại càng không có sức sống. Nếu Lương Ngộ Hành bận rộn không có thời gian quản cậu, cậu có thể ở nguyên một chỗ cả ngày, không ăn không uống.
Lương Ngộ Hành nghĩ cách đem con chó vàng về nhà, Phương Miên có vẻ rất thích con chó vàng này, hay ngồi sờ đầu chó. Con chó cũng không chịu thua kém, trừ Phương Miên và Lương Ngộ Hành đều không thích người khác sờ.
Lương Ngộ Hành nói với Phương Miên: "Miên Miên, từ nay con chó nhỏ này để em chăm, nó phải ăn rất nhiều mới có thể lớn lên, lúc anh không ở nhà em phải giúp anh chăm sóc nó."
Lúc ấy Phương Miên không có phản ứng gì, nhưng sau đó cho dù ngồi ngẩn người trên ghế salon thật lâu, đến lúc ăn cơm cũng sẽ nhớ lấy thức ăn hoặc đồ ăn vặt trong ngăn kéo ra đổ vào bát của Bố Bố.
Lương Ngộ Hành còn thả Bố Bố trong vườn hoa, Phương Miên phải đi qua một đoạn đường ngắn.
"Không cho ăn!" Phương Miên vùng vằng với Lương Ngộ Hành.
Hai năm qua Phương Miên được nuôi càng ngày càng tốt, có đôi khi cố ý nổi giận, càng lúc càng kiêu căng.
Người đàn ông cười một tiếng, "Không cho ăn cũng không sao, em không cho ăn mẹ Trương cũng sẽ cho ăn, nhưng Miên Miên nhà ta không ăn gì hết, chờ dương v*t đến đút à?"
Nói xong, hắn dùng thứ cực nóng chọc chọc Phương Miên. Phía dưới cậu vẫn chưa mặc quần, hai chân dang rộng, dương v*t cứng rắn cách vải dệt cọ xát âm vật, phía dưới sắp sưng lên, Phương Miên nháy mắt cong thắt lưng hừ một tiếng.
Lương Ngộ Hành nói xong muốn cởi thắt lưng, Phương Miên sợ hãi, muốn chạy nhưng thắt lưng bị bàn tay người đàn ông ôm chặt, cậu cuống quít dùng tay đẩy lồng ngực vững chắc của Lương Ngộ Hành, sắp khóc, "Đừng làm, đau lắm."
"Vừa nãy anh liếm cho Miên Miên rồi mà, liếm rồi vẫn đau?"
Phương Miên đỏ mắt, "Vâng" một tiếng.
"Vậy được, không làm nữa, chúng ta xuống nhà ăn chút gì đi." Lương Ngộ Hành trông cực kỳ hào phóng.
Phương Miên nào có tư cách từ chối, Lương Ngộ Hành mở ngăn kéo lấy váy hai dây tơ tằm mềm nhất cho Phương Miên, sờ vào là trơn trượt, mặc vào cho cậu.
Phương Miên nắm cánh tay Lương Ngộ Hành, ánh mắt mở rất lớn, "Không muốn mặc cái này, người khác sẽ thấy được."
"Nào có ai nhìn đến." Lương Ngộ Hành dứt khoát mặc váy hai dây lên cơ thể mịn màng của Phương Miên, "Mẹ Trương đi ngủ rồi."
Phương Miên mặc dù ở nhà họ Lương đã nhiều năm nhưng rất ít người biết chỗ thiếu hụt trong thân thể cậu. Người làm ở nhà họ Lương mấy năm ai cũng biết Phương Miên là người đặc biệt với Lương Ngộ Hành, được Lương Ngộ Hành tỉ mỉ nuôi ở trên giường, nhưng hầu như không có người biết chỗ thiếu hụt trên thân thể cậu.
Sau đó Lương Ngộ Hành cảm thấy người giúp việc nhiều vướng bận, chỉ để một mình mẹ Trương ở trong nhà.
Váy mặc xong, người trước mặt giống như một con mèo cao quý, Lương Ngộ Hành ôm cậu lên chiêm ngưỡng cơ thể cậu. Phương Miên rất gầy, bả vai nhô lên gợi cảm nhất, váy lụa dài đến bắp chân cậu, rộng thùng thình trên người, vải dệt trắng mịn đong đưa giống như cánh bướm, khi di chuyển luôn vô tình phác họa đường cong cơ thể.
Lương Ngộ Hành nhìn chằm chằm da thịt lõa lồ như ngọc của Phương Miên, tay thò vào váy theo bắp chân, hạ lưu nhéo đùi cậu, nói, "Cho dù nhìn thấy cũng không sao, ai cũng biết lỗ nhỏ này của em ăn dương v*t của anh mấy trăm lần mấy ngàn lần."
Hai má Phương Miên nóng lên, âm hộ bị kích thích co rút lại, chảy nước ra ngoài. Cậu kẹp chân cũng kẹp lấy tay Lương Ngộ Hành, âm hộ cũng hơi run rẩy.
"Đừng nói nữa, chúng ta xuống ăn cơm đi." Giọng cậu nức nở.
Mẹ Trương đã sớm đã đun canh xong đặt lên bàn, lúc này Lương Ngộ Hành ôm Phương Miên xuống tầng, nhiệt độ canh vừa vặn. Trong phòng khách không có ai, Phương Miên thoải mái hơn nhiều, để Lương Ngộ Hành ôm mình ngồi lên đùi hắn.
Trong canh có không ít dược liệu, mỗi ngày Lương Ngộ Hành đều bảo người giúp việc nấu một bát. Phương Miên uống chán thì đổi cách nấu.
"Ngoan, uống canh đi em." Thìa kề ở bên miệng Phương Miên.
Phương Miên ngửa đầu ra sau ngậm chặt miệng, Lương Ngộ Hành nói một lần nữa cậu mới há miệng ngậm vào.
"Càng ngày càng nghe lời." Lương Ngộ Hành khen.
Ban đầu lúc Lương Ngộ Hành mới đưa Phương Miên về nhà có thể nói là lúc khó dỗ nhất. Khi đó Phương Miên mới 15 tuổi, ba mẹ gặp sự cố qua đời, tập đoàn Phương thị sụp đổ trong một đêm, có không ít người muốn bắt lấy Phương Miên, lúc đó cậu tứ cố vô thân. Lúc ấy Lương Ngộ Hành mới chỉ 21 tuổi, không màng lời can ngăn của cha mẹ suốt đêm đến nước Mỹ đưa cậu trở lại nhà mình.
Trước khi nhà họ Phương gặp chuyện Phương Miên đã thu mình tối tăm, sau khi gặp chuyện không may càng nghiêm trọng hơn, khi Lương Ngộ Hành ôm cậu thường xuyên không ít lần bị cào.
Càng miễn bàn đến ngậm thìa uống canh ngoan ngoãn giống bây giờ.
Phương Miên giống như một con thú nhỏ bị bắt ở trong rừng sau đó bị giam vào trong lồng tre phủ kín chăn, cẩn thận thăm dò. Có khi Lương Ngộ Hành bưng cơm bón cho cậu, cậu nhân lúc hắn không chú ý hất đi, sau đó dùng đôi mắt ngây thơ nhìn hắn cảnh giác.
Nhiều lần như thế Lương Ngộ Hành cũng không giận, ngược lại lo Phương Miên có bị bỏng không, bày hết tất cả sự dịu dàng cho cậu, tới gần từng chút một.
"Em không muốn uống." Thìa lại một lần nữa đưa tới bên miệng, Phương Miên cau mày quay đầu sang chỗ khác, chết sống không muốn uống nữa.
Hai ba ngày cậu uống canh như này một lần, kéo dài gần một năm, do Lương Ngộ Hành tìm riêng bác sĩ phối dược để tẩm bổ cơ thể bất nam bất nữ này của cậu. Sau khi được "ăn thịt" nhu cầu của hắn rất lớn, có đôi khi thậm chí một ngày mấy lần, lại sợ cơ thể của Phương Miên không chịu nổi.
Có đôi khi Phương Miên cũng không rõ lắm, Lương Ngộ Hành thích gì ở cơ thể cậu, chẳng lẽ dễ làm tình hơn so với những người khác sao?
Nội dung tin đồn cậu đọc lúc trưa hiện lên trước mắt: Con trai độc nhất nhà họ Lương đêm khuya đi hẹn hò với người đẹp, trai tài gái sắc.
Cậu nghĩ sớm muộn gì mình cũng bị chơi chán rồi bị vứt bỏ, bây giờ Lương Ngộ Hành tốt với cậu lại trở nên không chân thật.
Lương Ngộ Hành không nghĩ tới những suy nghĩ này.
Bây giờ cuối cùng Phương Miên cũng có ít thịt, khi Lương Ngộ Hành ôm vào trong ngực cũng thoải mái hơn nhiều. Hắn cũng không ép cậu uống, hỏi cậu có muốn ăn gì không, cậu nói không cần, hắn bón miếng trái cây cậu ngoan ngoãn ăn, bón thêm lại cau mày nói không ăn được.
"Vậy em muốn ăn cái gì? Anh bảo mẹ Trương làm cho em được không?" Lương Ngộ Hành nắm mắt cá chân tinh tế của Phương Miên chậm rãi vuốt ve, "Mẹ Trương còn lo lắng cho em không biết em lại làm sao."
Hắn không nghĩ đến chuyện đó, hắn nghĩ nhiều năm như vậy, Phương Miên sẽ hiểu.
Tính tình cậu quái gở, một ngày vui vẻ quấn người rồi một ngày khác chưa biết chừng lại biến thành đầu gỗ, có khi Lương Ngộ Hành cũng phiền não.
Phương Miên mím môi, nói: "Không ăn được, không muốn ăn gì."
Lương Ngộ Hành hết cách với Phương Miên, cậu cứ thế dầu muối không ăn. Đánh không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, chỉ hận không thể dạy dỗ cho người nửa sống nửa chết này một trận. Rõ ràng ngày hôm qua còn quấn lấy hắn bảo hắn mang bánh ngọt ở bữa tiệc về, đôi mắt xinh đẹp như hạt thủy tinh sáng ngời, nói thích Lương Ngộ Hành bón cho mình nhất, bây giờ lại im lặng giống như hai người cách xa cả Ngân Hà.
Hắn trầm giọng, tay đè lên bụng Phương Miên, "Ăn mấy miếng là không ăn được nữa, chỗ nhỏ như vậy sao nuốt trôi dương v*t được, hửm?"
Phương Miên vẫn nghĩ chuyện Lương Ngộ Hành thô lỗ nhét vào, còn nhớ tin đồn buổi trưa, cáu giận, "Không nuốt được, anh đi tìm người nuốt trôi được đi."
Nói hết lời, cậu cảm giác áp suất không khí xung quanh giảm xuống, chưa phản ứng kịp đã bị người ôm thắt lưng đè xuống bàn.