Căn phòng rất lớn, lấy màu hồng làm chủ đạo. Giường được thiết kế theo kiểu công chúa. Bàn trang điểm, tủ quần áo đều được bài trí rất đẹp mắt.
Lúc 10 giờ, Thẩm Thư Điềm đang làm bài tập, thím Phương đẩy cửa bước vào: “Tiểu Điềm, cậu chủ trở về rồi.”
Dù sao cũng là cậu chủ trong nhà, nên vẫn cần chào hỏi cậu ấy.
“Vâng.” Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn buông bút, đi theo sau thím Phương xuống lầu.
Thím Phương thấy cô lo lắng liền an ủi nói: “Cậu chủ là người tốt, cháu đừng căng thẳng quá.”
Thẩm Thư Điềm gật đầu: “Vâng ạ. Cảm ơn thím Phương.”
Từ trên lầu hai nhìn xuống, ở bàn trà dài trong phòng khách có hai người ngồi cách xa nhau, nhưng không khí vô cùng căng thẳng.
Bên phải là một thiếu niên rất trông rất thong thả, lười biếng nằm trên sô pha, hai chân bắt chéo, nghiêng đầu chống tay, chẳng thèm quan tâm đ ến ai, chỉ chăm chú bấm điện thoại.
Dáng vẻ trông an tĩnh nhưng sự tồn tại lại vô cùng mãnh liệt.
Nghe thấy tiếng bước chân, thiếu niên tóc đen ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau, cảm giác quen thuộc bỗng ập đến.
Bước chân Thẩm Thư Điềm dừng lại, chậm rãi chớp hàng lông mi dài, đột nhiên nghĩ đến cái tên mà nữ sinh kia gọi, trách không được lúc ấy cảm thấy có chút quen thuộc. Hiện tại cô mới phản ứng lại được.
Da mặt cô mỏng nên bây giờ nhìn thấy cậu lại có cảm giác ngượng ngùng khó nói. Thế nhưng trông cậu lại không có chút ảnh hưởng gì cả.
Tả Kỳ bảo Thẩm Thư Điềm ngồi xuống.
Bước chân Thẩm Thư Điềm dừng lại một chút, đôi mắt lơ đãng quét một vòng rồi lặng lẽ ngồi xuống giữa ghế sô pha.
Cô nhẹ nhàng chào hỏi: “Bác Tả.”
Trên khuôn mặt ông nở ra nụ cười tươi như hoa: “Thư Điềm, đây là con trai của bác, Tư Nam.”
Ông ấy quay đầu nhìn về phía Tả Tư Nam, cảnh cáo nói: “Bố cũng đã nói với con về chị Thẩm rồi. Năm nay lên lớp 12, bố muốn con bé ở lại đây. Nhưng con bé là con gái, lại không quen thuộc nơi này, cho nên con hãy chăm sóc chị Thẩm nhiều hơn nhé.”
Đây là đứa nhỏ mà ông nội Tả đặc biệt dặn dò chăm sóc. Tả Kỳ cũng nghe nói nhà họ Thẩm là ân nhân cứu mạng của ông lão nên bọn họ nhất định phải chăm sóc thật tốt.
Tả Kỳ đối với ông nội Tả vừa kính trọng vừa sợ hãi, người đồng hành với ông vài thập niên. Ông chỉ có đầu óc bình thường, nên ông nội Tả đối với ông chỉ hận rèn sắt không thành thép, đánh từ nhỏ tới lớn, gần đây càng thêm thất vọng về ông.
Mấy ngày trước ông vừa mới để mất một hạng mục lớn. Tả Ngạo không thể không tự mình đi giúp ông thu thập cục diện rối rắm này. Nếu không thì hiện tại, người tiếp đãi Thẩm Thư Điềm là Tả Ngạo chứ không phải ông.
Tả Kỳ đối đứa con trai này không có chút cảm tình, nhưng lại sợ hãi mình làm không tốt. Đến lúc Tả Ngạo trở về nhất định sẽ tìm ông tính sổ, cho nên ông nhất định phải xử lý việc của Thẩm Thư Điềm một cách ổn thoả.
Ông trừng mắt nhìn Tả Tư Nam, tăng thêm ngữ khí nói: “Thẩm gia đối với nhà của chúng ta có ơn, con hãy coi con bé như chị gái. Lời bố nói con có nghe hay không?”
Thẩm Thư Điềm bị cách nói này làm cho ngây người. Cô hiểu rõ ân oán của hai nhà, đồng thời cũng hiểu rõ sự chăm sóc của ông nội Tả đối với cô.
Cô khẽ nhếch môi. Vốn dĩ chỉ là ở nhờ, nhận ân huệ, sao có thể đổi thành như thế này?
Cô liên tục xua tay, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, hổ thẹn nói: “Không phải làm vậy đâu, bác Tả. Cháu làm phiền mọi người rồi. Tư Nam nhỏ hơn cháu, cháu nên giúp đỡ em ấy mới đúng.”
Lại trải qua thời gian tan học đầy khốn đốn kia, theo bản năng, Thẩm Thư Điềm cảm thấy hắn không dễ chọc vào.
Nghe Tả Kỳ nói xong, khuôn mặt tuấn tú của Tả Tư Nam không hề dao động.
Hắn lười biếng dựng thẳng lưng, tầm mắt quét qua cô gái đang bối rối, mắt hoa đào dài và hẹp nhướng lên, nhìn chăm chú.
Tư thế của cô càng trở nên gò bó, quần áo màu trơn, lộ ra vòng eo thon thả của cô, ngón tay ngoan ngoãn đặt ở trên đùi, rồi lại căng thẳng nắm chặt góc áo.
Mái tóc đen mềm, có chút rối loạn, che đi gò má trắng nõn. Ngũ quan càng thêm nhỏ nhắn, đồng tử màu hổ phách ở dưới ánh đèn trắng càng thêm xinh đẹp, ướt át ngượng ngùng nhưng thanh cao.
Vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần.
Không biết vì cái gì, rõ ràng Tả Tư Nam ít tuổi hơn cô, nhưng cô lại có cảm giác áp bức không thể giải thích được.
Nghĩ đến những gì bác Tả đã nói, cô hạ quyết tâm, quay đầu lại nhìn ông nở một nụ cười như trăm hoa đua nở.
Thiếu niên sửng sốt, đầu hơi nghiêng, tóc đen mềm mại rủ xuống, trong mắt hiện lên một tia hứng thú.
Qua một lúc, khi nụ cười trên mặt Thẩm Thư Điềm sắp không duy trì được nữa.
Hắn cười, những lời sắp phun ra dường như lăn trên đầu lưỡi, nhưng lại ngoan ngoãn dị thường.
“Xin được chỉ giáo.”
“Chị gái.”
__________
Tại hộp đêm KTV.
Âm thanh đinh tai vang vọng, không khí trong phòng không một chút ấm áp.
Thi Lâm ngẩng đầu lên liền thấy Tả Tư Nam chậm rãi đẩy cửa bước vào, cười vui vẻ bước lên: “Anh Tả, cuối cùng cũng tới, bánh kem bên kia còn chờ anh tới cắt đó.”
Đã sớm nên bắt đầu, Tả Tư Nam bỏ dở giữa chừng, Tư Huệ Uyển chen lấn xô đẩy bước lên.
Tả Tư Nam liếc mắt một cái, thản nhiên đút một tay vào túi quần trầm giọng nói.
“Tôi không phải nhân vật chính, mọi người cắt bánh đi.”
Tư Huệ Uyển bước tới, vén tóc ra sau vai, ôn nhu nói: “Tư Nam vào đi. Tớ chờ cậu.”
Cô đưa đôi tay ra sau, cười vui vẻ.
Hôm nay là sinh nhật của Tư Huệ Uyển, nhân duyên của cô ngày càng tốt, có rất nhiều người đến chúc mừng. Bánh kem ba tầng đặt giữa phòng đã có người bắt đầu châm nến, tiếp đón bọn họ đi qua.
Đôi chân dài của Tả Tư Nam tự nhiên mà đi qua, tới vị trí trung tâm, thong thả ngồi ở vị trí bên trái của sô pha, không đem những người chung quanh để vào mắt.
Không khí ồn ào bỗng như ấn nút tạm dừng, mọi người yên lặng nhìn hắn đi qua. Cũng không có ai dám gọi hắn lại. Thái Tử của Tả gia, tất nhiên là tùy ý.
Vệ Tiêu Kiệt vội vàng châm ngọn nến, đương nhiên cũng không ép buộc Tả Tư Nam.
Cậu ta cùng Tư Huệ Uyển ở chung một khu nhà, xem như cùng nhau lớn lên, nhưng với Tả Tư Nam thì không. Cậu sờ sờ cái mũi, chịu tới đã là nể mặt mũi cậu rồi. Nếu không nhất định Tả ca sẽ chỉ nằm ở nhà mà ngủ thôi. Như vậy đã là đủ rồi.
Vệ Tiêu Kiệt đến gần Tư Huệ Uyển rồi an ủi: “Nhân vật chính hôm nay còn không mau lại đây?”
Tư Huệ Uyển mím môi, trong mắt ý vị không rõ, dừng lại một giây, nở nụ cười dịu dàng, gật gật đầu, bước vào giữa đám người, bầu không khí bùng cháy, sôi động lần nữa.
Vừa hát vừa cắt bánh kem, Tư Huệ Uyển cầm một miếng bánh đưa tới trước mặt Tư Nam, hơi cúi người mỉm cười duyên dáng.
“Nếm thử đi?”
Tả Tư Nam ngước mắt lên nhìn qua, nhưng lại không có ý định muốn động tay.
Thi Lâm xúc một muỗng kem lớn, cười nói: “Thái Tử gia của chúng ta từ trước cho tới bây giờ không bao giờ ăn đồ ngọt.”
Khuỷu tay hắn chống ở vai phải của Tả Tư Nam, “Đúng không, đại ca.”
Tả Tư Nam nhàn nhạt ngước mắt, Thi Lâm nhanh chóng thu tay, lại xúc một muỗng kem, đút vào trong miệng.
“Tuyệt quá, ăn ngon thật!”
Trên mặt lộ ra biểu cảm hưởng thụ.
Tư Huệ Uyển liếc mắt nhìn Tả Tư Nam một cái, bên kia lại có người kêu cô chia bánh kem, cô đành phải xoay người trở lại.
Thi Lâm ăn hơn phân nửa bánh kem, quay đầu lại hỏi, “Nói, anh vừa rồi đi đâu?”
“Về nhà một chuyến.”
Thi Lâm biết quan hệ của cha con Tả Tư Nam vô cùng căng thẳng, cậu còn nghi ngờ không biết bọn họ có phải là cha con ruột hay không. Hiện tại vì một cuộc điện thoại lại trở về, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Ở trong lòng cậu luôn xem rằng, chính đại ca của cậu là người bị khinh rẻ, lúc này nhìn về phía Tả Tư Nam, chậm rãi lộ ra biểu cảm đồng tình.
Tả Tư Nam nhìn thấy, cười nhạo một tiếng: “Tên ngốc.”
Thi Lâm: “…”
Trong lòng khổ sở nhưng lại không nói ra được.
Thi Lâm đem miếng bánh kem cuối cùng ăn sạch, mở di động ra phát hiện có người gửi cho cậu một liên kết.
Thi Lâm bĩu môi, có chút nhàn rỗi bấm mở liên kết này.
Một bức ảnh hiện ra.
Thi Lâm nhìn một hồi lâu, mắt sáng rực lên, lại lần nữa tiến đến trước mắt Tả Tư Nam.
Tả Tư Nam rũ mắt chơi trò chơi, tay bị đụng phải một chút, nhân vật trong trò chơi liền trực tiếp rớt xuống vách đá.
Game over!
Thi Lâm tiếp nhận ánh mắt lạnh lùng, nhanh chóng tự giải cứu mình, cậu đưa điện thoại di động tới trước mặt Tả Tư Nam.
“Anh Tả, anh nhìn xem, nữ sinh này xinh xắn quá.”
Tiêu đề: Hoa khôi trường sẽ được thay thế!!!!!
Phía dưới là một bức ảnh lớn.
Cô gái với chiếc váy màu trắng dài yểu điệu, hơi ngửa đầu, môi đỏ khẽ nhếch, gió thổi khẽ qua mái tóc mềm mại, có vài sợi nghịch ngợm lướt trên khuôn mặt. Đôi mắt màu hổ phách ngây thơ, dưới ánh mặt trời càng thêm diễm lệ động lòng người.
Đám người nhốn nháo phía sau đều làm nền cho cô gái. Cô như viên ngọc sáng, giống như đây là món quà của thượng đế ban ân.
Ảnh chụp cực kỳ rõ ràng, tìm không thấy một chút khuyết điểm.
Phía dưới nổi lên nhiều bình luận.
Bình luận một: “Tiểu tiên nữ quá xinh đẹp, cầu xin phương thức liên hệ!”
Bình luận hai: “Từ khi nào trường học lại có nữ sinh xinh đẹp như vậy? Sao tôi không biết!”
Bình luận ba: “Hiện tại photoshop phát triển như vậy, nhất định là photoshop.”
Chủ confession đáp lại: “Tuyệt đối không phải, lấy đầu đảm bảo!”
…
Bình luận 15: “Nói nhiều như vậy, sao vẫn không có ai biết đây là ai?”
Bình luận 16: “Tôi biết, ở lớp 12, mới chuyển tới, đã vào lớp trọng điểm. Tôi đi lên văn phòng thì đúng lúc đụng phải, thật sự là giống như những gì được miêu tả! Vô cùng xinh đẹp. Lúc ấy cái gan thường ngày của tôi cũng không biết đi đâu, thế mà lại ngại ngùng, không dám đi tới hỏi phương thức liên hệ. Hối hận quá đi.”
Bình luận 17: “Woah, nói như vậy thì là một nữ học sinh giỏi xuất sắc. Hôm nay mình lại đi ghen tị với người khác.”
Bình luận 18: “ +1”
…
Tả Tư Nam liếc mắt một cái liền nhận ra đây là Thẩm Thư Điềm, dù sao cô gái này vẫn rất xinh đẹp.
“Đây là mỹ nữ.” Thi Lâm cầm điện thoại về, lại gọi Vệ Tiêu Kiệt lại đây, “Chỉ đăng một bức ảnh đã làm cho mọi người quan tâm. Tớ xem mà ngứa ngáy theo. Tiêu Kiệt, cậu nói xem, nếu tớ ra tay…”
Còn chưa nói xong, Tả Tư Nam đạp vào chân cậu ta không lưu tình chút nào, suýt chút nữa cậu ta đã quỳ xuống.
“Trời đất, anh đang làm gì đấy?”
Tả Tư Nam chậm rãi rút một điếu thuốc, cúi đầu châm lửa.
Hắn điềm nhiên nói: “Đừng động đến cô ấy.”
Thi Lâm vô cùng kinh ngạc, ngay cả Vệ Tiêu Kiệt cũng không nhịn được mà nhìn cậu.
“Anh Tả hôm nay anh sao thế?”
“Sao thế? Anh thích cô ấy à? Anh nói đi, cùng lắm thì em không giành nữa?” Thật ra cũng không phải nói lời khốn nạn, dù sao thì bát tự cũng chưa dính với nhau, chỉ là nói cho đỡ ngứa miệng thôi.
Tả Tư Nam nhìn cậu ta như một thằng thiểu năng.
Thi Lâm vô tội nhìn Vệ Tiêu Kiệt, thử dò tìm một đáp án chính xác.
Tả Tư Nam rủ hàng mi dài, làn khói mù mịt, ngón tay thon dài đang kẹp chặt điếu thuốc gõ gõ, lãnh đạm nói:
“Người mà cha già muốn chăm sóc.”
Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt nhìn nhau, không hiểu ý của bố Tả, ngoan ngoãn đáp lại: “Ồ”.
Bánh kem ở giữa đã chia bị gần nửa, Tư Huệ Uyển không bắt buộc phải ở lại đó. Hơn nữa cũng vì cô ta, mọi người không náo nhiệt mấy, yên tĩnh chia nhau bánh kem.
Tư Huệ Uyển lại bước qua lần nữa, vén váy dài, ngồi ngay kế bên Tả Tư Nam, cười nhẹ: “Mấy cậu đang thảo luận chuyện gì đấy?”
Thi Lâm nhìn Vệ Tiêu Kiệt một cái nhưng Vệ Tiêu Kiệt lại cầm ly bia, mắt nhìn không rời vào màn hình lớn.
Thi Lâm cắn răng nhưng cuối cùng cũng đưa điện thoại cho Tư Huệ Uyển.
Nụ cười của Tư Huệ Uyển không thay đổi, dịu dàng nói: ” Vô cùng xinh đẹp.” Cô ta nghiêng nghiêng đầu, có vẻ lơ đãng hỏi một câu: “Tư Nam, cậu cảm thấy thế nào?”
Tả Tư Nam rất ghét loại do thám này, lông mày hiện qua một tia khó chịu, âm thanh không có chút tâm trạng gì: ” Đúng vậy.”
Nụ cười của Tư Huệ Uyển hơi cứng đờ, lại tỏ ra không có chuyện gì, trả lại điện thoại cho Thi Lâm.
Lúc Thẩm Thư Điềm tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ màng, ánh sáng mặt trăng từ cửa sổ rọi vào trong, chiếu sáng cả nửa căn phòng.
Cô hơi ngẩn ra, một lúc sau mới phản ứng lại, đây không phải căn phòng ban đầu của cô, căn phòng này đẹp hơn và to hơn.
Có lẽ Tả Kỳ không ngờ rằng nói chuyện với Tả Tư Nam lại dễ dàng như vậy. Vốn dĩ ông đã chuẩn bị sẵn một bụng lời khuyên, nhưng rốt cuộc một câu cũng chẳng nói ra. Sau khi nói vài câu đại khái thì đã giải tán.
Tả Tư Nam cầm điện thoại đi ra ngoài, căn bản không thèm quan tâm đ ến bọn họ. Sau khi Tả Tư Nam đi, Tả Kỳ cũng nhanh chóng rời đi, biệt thự lại quay về dáng vẻ yên tĩnh.
Thẩm Thư Điềm có thể nghe được sự vô tâm trong lời nói của Tả Tư Nam, cũng hiểu được Tả Tư Nam chỉ nói vậy chứ không để trong lòng.
Chẳng qua là một cách xưng hô thôi mà.
Thẩm Thư Điềm mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương, môi đỏ mím chặt, cô mới mơ thấy một giấc mơ lộn xộn. Trong đó có bố, còn có ông nội.
Và cả người phụ nữ lựa chọn rời khỏi kia.
Thẩm Thư Điềm nhìn qua đồng hồ, ba giờ sáng.
Cô li3m nhẹ môi dưới, cổ họng rất khô, lần mò để mở đèn định đi xuống lầu tìm nước uống.
Đèn trong nhà bếp đang sáng.
Tả Tư Nam khoác một chiếc áo choàng màu trắng, dây thắt lưng lỏng lẻo trong trạng thái cột một nửa, lộ ra xương quai xanh mê người và vòng ngực săn chắc.
Cả con người của hắn ta hiện rõ vẻ lười biếng, đôi mắt đen láy như có một màn sương hơi nước sau khi tắm, mái tóc sắp khô có chút rối, bị nhìn thấy cũng không hoảng loạn.
Thẩm Thư Điềm hơi ngẩn người, xém chút nữa thì đã hét lên rồi, nhanh chóng xoay người lại, khuôn mặt nhanh chóng có cảm giác nóng lên, vành tai nhỏ cũng đỏ lên hết cả rồi.
Đôi mi dày và cong hạ xuống, nhìn chằm chằm xuống ngón chân trắng tròn.
Tả Tư Nam ngậm lấy miếng bánh mì, không nhanh không chậm chỉnh sửa lại quần áo, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, tưởng chừng như người hồi nãy bị nhìn thấy không phải là cậu ta.
Thẩm Thư Điềm nhìn thấy từng hành động của cậu, thở dài ra một hơi chậm rãi đi đến rót một ly nước.
Nước nóng quá, tâm tư của cô bay loạn ra hết, lén nhìn trộm cậu, mím chặt môi lại, chiếc lưỡi nhỏ đang cảm giác nóng quá, khuôn mặt kiều diễm nhanh chóng chau lại như bánh bao.
Tả Tư Nam đã kéo ghế ra ngồi trên bàn ăn gặm miếng bánh mì, cả người điềm tĩnh hơn mấy phần.
Thẩm Tư Điềm từ từ nhìn phía sau của anh, nhớ đến lời ông nội Tả nói với cô, nghĩ đến biểu cảm sau khi người già nếm trải đau khổ, tiểu nhân trong tim đang đánh lộn.
Qua được một lúc, cô lấy hết can đảm đi đến gần chỗ Tả Tư Nam, âm thanh ngọt ngào phát ra trong đêm như được phết thêm một lớp mứt ngọt vậy.
“Hôm qua cậu đã ăn cơm chưa?”
Đôi mắt xinh đẹp của thiếu niên nhìn qua, chân mày có chút ngạc nhiên mà nhếch lên.
Tim cô đập loạn nhịp, mí mắt rủ xuống, li3m môi, “Để tôi nấu mì cho cậu.”
Gan của cô trước giờ cũng không lớn như vậy.
Hắn ta nhanh chóng dời ánh mắt đi, cười khẽ: “Chị, cho hai quả trứng nhé!”
Thẩm Thư Điềm: “…”
Cô nắm chặt ly trong tay, để lại ly nước trên bàn, ngoan ngoãn đi vào trong nhà bếp.
Mở tủ lạnh ra lấy hai quả trứng gà, nghĩ một lúc cô lại lấy thêm một trái cà chua đỏ mọng.
Lấy mì từ tủ bếp ra, bắt đầu nấu nước.
Cả căn bếp đều rất yên tĩnh, chỉ có tiếng nước đang nấu.
Tay nghề cũng Thẩm Thư Điềm cũng tạm được. Sau khi ba mất, cô ở cùng ông nội nên việc nấu một tô mì đối với cô thực sự quá dễ dàng rồi.
Tả Tư Nam lười biếng tựa vào thành cửa, nhìn góc nghiêng yên tĩnh của cô gái, lông mi dày và cong vút khẽ động, chiếc đầm ngủ màu trắng bó sát khoe ra những đường cong đẹp đẽ của cô.
Cô đang cúi đầu tập trung rửa rau xanh trong tay. Ngón tay trắng ngần kết hợp cùng với quả cà chua tròn trịa quả nhiên nhìn rất vừa mắt.
Tả Tư Nam nhếch nhẹ mày, đột nhiên nghĩ đến bức ảnh mà Thi Lâm đưa hắn xem, lúc ấy hắn không mấy quan tâm.
Bây giờ vẫn phải thừa nhận, cuộc bình chọn hoa khôi nhàm chán ấy với ai đó đúng thật phải nhường ngôi rồi.
Thẩm Thư Điềm đã cắt cà chua ra phân nửa, cắt từng miếng nhỏ đều. Tả Tư Nam đi đến, lấy một miếng cho vào miệng.
Thẩm Thư Điềm bị hành động của cậu ta dọa cho hết hồn, bèn nhìn cậu theo phản xạ tự nhiên. Cậu từ từ tựa gần vào người cô, đôi môi ẩm ướt quyến rũ sinh ra đã thêm hai phần trêu người.
Nhận thấy ánh mắt của cô, cậu chậm rãi lại lấy thêm một miếng, đưa đến miệng cô, giọng điệu kiêu ngạo: “Muốn ăn không?”
Thẩm Thư Điểm ngẩn người, đôi tay gân cốt vẫn đang cầm miếng cà chua đặt gần miệng cô, cậu yên lặng không hối thúc.
Thẩm Thư Điềm lùi lại một bước, lắc đầu mạnh: “Không ăn.”
Lại áp bức nói: “Cậu mau ra ngoài đi. Cậu làm ảnh hưởng đến tôi rồi đấy.”
Tả Tư Nam nhìn cô một cái, thu tay lại, cũng xem như nghe lời, bước ra ngoài.
Thẩm Thư Điềm nhìn cậu bước ra khỏi nhà bếp, không hiểu tại sao lại thả lỏng, nhanh chóng cắt tiếp phần cà chua lúc nãy.
Bây giờ xem ra có chút ngượng ngùng.
Mì cũng sắp được nấu xong rồi. Nước nóng trong ly cũng nguội, Thẩm Thư Điềm ngồi đối diện với Tả Tư Nam.
Tả Tư Nam ăn mì trong im lặng, động tác cũng vô cùng nho nhã, khung cảnh quá đỗi yên tĩnh khiến suy nghĩ của cô tự do mà bay đi có chút xa.
Khi hoàn hồn là lúc Tả Tư Nam gõ gõ lên mặt bàn, Thẩm Thư Điềm chớp mắt nhìn hắn ta.
“Chị, lần sau bỏ ít muối chút. Khẩu vị của tôi hơi nhạt.”
Thẩm Thư Điềm: “…”
Nấu cho cậu ăn đã là tốt lắm rồi, còn đòi hỏi nhiều như vậy!
Sự nói không nên lời trên khuôn mặt của Thẩm Thư Điềm muốn giấu cũng giấu không được, đôi mắt trừng to, tròng đen ươn ướt đang nhìn chằm chằm, muốn truy cứu hắn.
Khóe môi của Tả Tư Nam cong lên, đôi tay dài che nửa khuôn mặt, hơi cúi đầu mà cười.
Thẩm Thư Điềm: “…”
Thẩm Thư Điềm cạn lời, rốt cuộc có chỗ nào buồn cười chứ?