Tưởng Hoàng sai Trương công công căn dặn phòng bếp chuẩn bị, sau khi thượng triều xong sẽ đến cùng y dùng bữa. Bên cạnh đó để cung nhân mang đến cho mấy hộp gấm, Tiểu Hạ tử kính cẩn: "Làm phiền công tử nghỉ ngơi, hoàng thương bảo nô tài mang đến vài món ngọc quý mong người sẽ thích."
Chiếc hộp tử đàn mạ vàng điêu khắc hoa văn nhìn rất quen mắt, Tiểu Tây thay y đón lấy, mở ra. Bên trong là chén ngọc to bằng bàn tay, hoa văn uốn lượn hợp hoan cùng ngô đồng đan xen nhau. Dưới ánh sáng như muốn say hoa nồng đậm, sắc ngọc trong suốt xuyên thấu, phát ra ngân quang hết sức trong trẻo.
Tiểu Hạ Tử lén ngước nhìn, thấy mắt y đen láy như hắc minh châu, lưu chuyển bất định. Có lẽ món đồ này y không thích nhưng là hoàng thượng ban thưởng, đâu thể tỏ thái độ quá rạch ròi.
"Đa tạ." Thẩm Huyền Quân đóng hộp lại để sang một bên, hờ hững đáp lời rồi tiếp tục đọc sách.
Tiểu Hạ tử nhận được câu này coi như đã có thể hồi âm hoàng thượng, vội vàng cáo lui.
Tiểu Tây thấy người đi rồi liền cười toe toét, nói: "Người thường xuyên ở trong phòng nên không biết, trong cung có nói gọi là Đồng Lâm. Ngô đồng, hợp hoan ở đó đến mùa nở rộ như ráng mây, hoàng thượng thường xuyên đến nó nhìn ngắm quên lối về. Công tử, chén ngọc này điêu khắc loài hoa này có ý nghĩa gì chứ..."
Nha đầu tỏ ra thần bí cười tủm tỉm chờ y giải đáp.
Ngày trước họ thường xuyên dành thời gian ngắm hoa, phủ của hắn trồng hoa kín cả lối, bóng cây mát rượi. Y hay ngủ trưa bên dưới bóng hoa, trời mát chỉ đắp một cái chăn mỏng. Khi thức, nhìn hắn đã cận kề bên cạnh chống tay nghiêng đầu cười.
Thẩm Huyền Quân cảm thấy ảm đạm, hoa năm mỗi nở nhưng tình cảm năm xưa đã tan thành mây khói. Y ngày xưa tự do trời bể chưa từng nghĩ có ngày bị giam cầm chốn này. Nhìn cảnh sinh tình chi bằng không nhìn thấy.
Ngay cả mái hiên dựng trong vườn y thường ra đó đọc sách, hắn nhìn thấy liền sai người phủ thêm rèm sa lọc bớt nắng tránh gió. Bên góc giường đặt thêm vài chậu hoa tỏa hương định thần, mấy hôm trước cung nhân cắt ngô đồng cắm bên bàn, y liếc một cái rồi chẳng để tâm.
Thấy Thẩm Huyền Quân không nói Tiểu Tây muốn huyên thuyên giải thích, bỗng y nói: "Đến nội vụ phủ lấy vài thước gấm đi, màu tối một chút."
Nói rồi y tự mình mang hộp gấm kia cất đi, loại ngọc tốt này bán rất được. Tạm thời vẫn chưa biết nhờ ai mang ra khỏi cung bán giúp y, thôi vậy, có vẫn hơn không.
Rất nhanh, Tiểu Tây mang về chắc vải dệt kim được tiến cống, vì bây giờ mùa hè nên vải mỏng mát lạnh sờ vào rất thích. Y định bụng sau khi ăn cơm xong sẽ ngồi trong rèm may mấy bộ y phục mới.
Tưởng Hoàng rời khỏi điện, nghe tiểu Hạ tử huyên thuyên rằng y rất thích món đồ đó. Vừa nhìn thấy đã cảm động rớt nước mắt, luôn miệng tạ ơn. Hắn thừa biết sao y có thể phản ứng như thế được, không chừng còn chán ghét chẳng muốn chạm đến, lạnh nhạt đa tạ mà thôi.
Thế nhưng Tưởng Hoàng biết y rất thích những món đồ bằng ngọc, kệ ngọc quý trong phủ của y ngày trước cái thì vỡ, cái thì lạc mất từ lâu. Hắn sai người không ngừng tìm kiếm món đồ y hệt thay thế, tiếc là có những món trên đời chỉ có một cái duy nhất. Hắn có lòng cũng không đủ sức, đành tìm những món đồ trân quý hơn bù vào.
Mang đến chiếc chén ngọc này hắn có cảm giác mình đang tặng cho y món đồ yêu thích đổi lấy nụ cười. Hắn muốn y cảm nhận tình yêu của hắn chứ không phải dùng tiền mua những đêm hoan lạc!
Lúc hắn đến Thẩm Huyền Quân đang nhìn ngắm vải lụa tính toán nên may thế nào.
Tiểu Tây thấy người liền vội vàng hành lễ, sau đó chạy ù xuống bếp mang đồ ăn lên.
Tưởng Hoàng đến gần nhìn mấy bản vẽ sơ sài trên giấy, kiểu dáng rất đơn giản. Môi hắn không nhịn được hơi nở nụ cười, nắm tay y vỗ nhẹ: "Để đó đi chúng ta dùng bữa."
Trên bàn bày toàn những món y yêu thích, nhất là món bồ câu hầm tử sâm vẫn đang đặt trên lò nhỏ đun. Giọng điệu của hắn mang theo vị mật ngọt: "Lúc sáng ta đã chuẩn bị nguyên liệu hầm, đã bắt lên lò cứ sợ cung nhân canh lửa không chuẩn." Hắn dùng đũa kiểm tra hài lòng: "Đủ lửa lắm, là nấu theo khẩu vị của ca ca đó."
Hắn múc cho y một bát mùi hương béo ngậy khiến người ta phát thèm. Đợi y nhấc tay dùng bữa ánh mắt hắn như mang theo những tia tình cảm rất thật lòng.
Thẩm Huyền Quân nếm thử canh nhỏ nhẹ đáp: "Không giống như trước."
Tưởng Hoàng hơi chớp mắt kinh ngạc phân bua: "Ta nhớ rất rõ."
Như sợ y nghĩ hắn chẳng quan tâm đến khẩu vị của mình, liền uống một ngụm tìm điểm sơ sót. Bên này Tiểu Tây thầm run, nàng canh lửa rất cẩn thận nhưng lúc nãy vẫn ra ngoài lấy vải, lỡ như...
"Vẫn như trước mà."
Y thản nhiên đáp: "Thiếu một thứ quan trọng sao có thể như trước được."
Nói rồi y dời đũa gắp mấy miếng nấm sợi dặn Tiểu Tây trộn ăn ngon lành.
Tưởng Hoàng cảm thấy hàm răng của mình phát ra từng đợt lạnh, nhẫn nhịn chua xót. Bữa ăn trở nên vô vị như sáp nến. Sao hắn không hiểu ý chứ, trước kia bữa ăn của y đều là do hắn chuẩn bị. Một phần là muốn thể hiện sự yêu mến quan tâm. Mục đích quan trọng hơn hơn là trong mỗi chén canh, bát nước hắn đưa đến đều âm thầm bỏ thuốc. Thứ này không có mùi vị, bỏ vào từng chút một, liều lượng phải canh chuẩn xác, lâu dài mới có tác dụng.
Thân thể hư hàn lại ngấm độc lâu ngày, y vẫn hồn nhiên không hề hay biết, cứ tin rằng do biến cố trận chiến năm đó làm tinh phách suy kiệt.
Hắn nghe tiếng tim mình đập không ngừng, y từng nói thích hắn vì sự chân thành. Điều này cũng không sai, trước kia y có tất cả còn hắn chỉ là một kẻ lang thang, giả bị thương được y nhặt trên đường mang về. Hắn không có địa vị danh phận, hay bị người ta khinh ghét chê bai, chẳng có gì khiến y nhìn tới hắn cả.
Thế nhưng, đến một ngày y nhận ra người luôn kề cận chăm sóc an ủi mình những đêm trường lạnh lẽo. Người luôn quan tâm y từng cử chỉ nhỏ nhặt lại luôn tâm tâm niệm niệm muốn y sống không bằng chết. Cảm giác đó là thất vọng, là chán chường đến mức nào?
Hắn tự cười chính mình, ngươi cho rằng chỉ cần nhớ được khẩu vị xưa. Y sẽ tươi cười vui vẻ với ngươi như trước sao? Ngươi cho rằng chỉ cần như thế y sẽ để ngươi sớm chiều chăm sóc, chăm từng bữa ăn sao?
Bàn ăn không tiếng động dư thừa khác, im lặng như ai đó đang giật dây mấy tượng gỗ di chuyển qua lại.
Đáy mắt y u tối chợt nhìn bát thịt dê nằm một góc, liền nói: "Sao thế người thấy ăn không ngon à?"
Nói rồi gắp cho hắn miếng thịt dê.
Tưởng Hoàng không thích ăn món này, cũng không dặn cung nhân mang lên. Trong lòng có chút giãy giụa muốn nôn, nhìn miếng nằm trong bát do dự. Thứ này có mùi tanh, hắn dị ứng không thích, cả y cũng không ưng món này.
Trương công công định nhắc nhở, bỗng thấy Tưởng Hoàng nín thở một hơi nhấc đũa cắn một miếng. Chung quy hắn vẫn thấy an ủi, y vẫn còn nhớ hắn ghét món này đã là tốt lắm rồi. Hắn nhủ với lòng mình y đã nói trong đồ ăn thiếu một thứ, tức là vẫn tin hắn không tiếp tục bỏ độc vào.
Hắn không thèm để ý mùi tanh trong miệng, thỉnh thoảng lại để y gắp thêm.
***
Trong cung đồn đãi Thẩm Huyền Quân cô độc cao ngạo ỷ sủng ái mà sống ẩn sĩ trong vườn Ý Ánh. Y không qua lại với ai, cũng chẳng muốn ai quan tâm tới mình. Những ngày đại lễ không thấy xuất hiện cúng bái, thỉnh an hoàng hậu.
Có người còn đồn lần trước bị cấm túc, suýt bị quên lãng. Thẩm Huyền Quân liền giả bệnh, hoàng thượng đau lòng ngày đêm chăm lo. Đủ thấy y lòng đầy tính toán thủ đoạn rất tâm cơ.
Trong cung thứ không thiếu nhất chính là lời đồn, hôm nay Tiểu Tây đi trên đường đều bị người khác ngoái đầu nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ. Khi cô nhìn lại họ lập tức tươi cười hăm hở, thân thiết như ruột thịt.
Trong cung này mấy ai có tình nghĩa với nhau chứ?
Buổi chiều tin tức Thẩm Huyền Quân và Vô Diện lan ra nhanh chóng mặt, Tiểu Tây nghe xong liền biếc sắc. Họ còn nhắc đến chiếc vòng gỗ đính ước trên tay công tử, nàng nhìn qua vô số lần không thấy có gì đặc biệt. Công tử thường ngày im lặng ít nói khí chất tựa hồ sâu, không dễ tiếp cận. Tuy vậy, nàng vẫn cảm thấy công tử là người thanh sạch.
Y đang may áo nghe Tiểu Tây báo lại cũng chỉ cười nhạt cho qua.
Lúc Tưởng Hoàng hay tin ánh mắt như phát ra lửa: "Tra! Ta thật muốn xem là ai cả gan đồn mấy lời này."
Ánh mặt trời chiếu trên mái ngói xanh, phát ra từng tia sáng rực rỡ. Tay chân hắn đều thấy lạnh trong ngực chất đầy phiền tức. Trương công công toát mồ hôi ở bên cạnh, những lời đồn đãi kia không dễ dập tắt. Có một góc nhỏ bí mật ông đã vô tình biết, lần đó ở Phản Tuyền nhìn thấy sự hoảng loạn của công tử. Cái tên Vô Diện kia nghe qua không ít lần, là cái gai mà hoàng thượng muốn nhổ đi nhất.
Biết được chuyện chôn sâu hoàng thượng không muốn ai biết nhất, Trương công công thấy mình trăm ngàn lần đáng chết. Thân già run rẩy, pha chén trà cũng không xong. Khi ông mang trà về hoàng thượng đã rời khỏi thư phòng.
Vào lúc hoàng hôn Tưởng Hoàng bước đến vườn, Thẩm Huyền Quân vẫn miệt mài may y phục như những lời kia không liên quan đến y. Hắn ngồi bên cạnh, yên lặng đến mức nghe tiếng đồng hồ nước tí tách.
Gặp được người ánh mắt của hắn không còn lạnh lẽo ngưng tụ ai oán, ngồi đến khi trời sắp tối, cất giọng ôn hòa: "Nghỉ lát hãy may tiếp."
Thẩm Huyền Quân hơi ngang bướng lắc đầu: "Ta làm thêm một lát."
"Nguyên Dương đã sắp học xong rồi đó."
Y sửng sốt xem lại sắc trời lẩm bẩm: "Ta quên mất."
Trên bàn có nhiều món mà Nguyên Dương chỉ dùng hai cái bánh bao mềm, nửa chén canh gà nhỏ xíu. Thẩm Huyền Quân bên cạnh dỗ dành: "Sao thế, buổi trưa còn ăn rất ngon miệng mà."
Nguyên Dương rất chán nản, miễn cưỡng uống hết chén canh rồi ngồi rầu rĩ.
Lúc tắm, nó không nhịn được mà dụi mắt hỏi y: "Phụ thân, lời đồn bên ngoài."
Y hơi nhíu mày, những chuyện này không nên cho trẻ con biết. Đây là cung nhân hầu hạ bên cạnh thất trách nhưng y cũng lo có người cố ý. Thần sắc có chút hòa hoãn, cười nói: "Con gặp Vô Diện thúc thúc rồi đúng không? Thúc ấy không phải người xấu!"
Thấy giọng điệu của y vẫn ôn nhu, thanh âm rõ ràng nó gãi đầu: "Vâng,... phụ hoàng sẽ không giận chứ?"
Y và hắn có gì để ràng buộc nhau chứ, thế mà y vẫn ôn hòa: "Phụ hoàng sẽ không giận, vừa rồi chúng ta mới ăn cơm cùng nhau mà."
"Nhưng lần trước con thấy hai chân người bầm tím hết, sau đó có thời gian không bước ra ngoài." Nó hơi hơi phồng má dỗi hờn: "Cung nhân đều nói người ra ngoài có việc, người bận cái gì không thể cho con theo chứ? Có phải phụ hoàng không đối tốt với người không?"
Thẩm Huyền Quân nâng mí mắt, nhàn nhã đáp: "Tốt lắm, con đừng nghĩ nhiều tối nay ngủ lại đây nhé."
Môi nó chu chu, phụ hoàng đối với nó rất yêu thương chăm sóc. Cũng có thể người kẻ xấu ác ý đồn đại muốn chia cắt hai người, hừ đồ xấu xa!