Khôn Ninh

Chương 230: Không biết xấu hổ


Một đêm này, không ai ngủ ngon.

Tạ Nguy ngủ không được không phải chuyện hiếm lạ gì.

Nhưng Khương Tuyết Ninh nằm quấn lấy cả mặt trong chăn, đến lúc bình tĩnh lại, cảm thấy chút không thoải mái, có lẽ phần vì đầu hôm đã chợp mắt một lúc, sau nửa đêm hoàn toàn không ngủ nổi nữa. Chong mắt, trời tờ mờ sáng mới thấy mí mắt trĩu nặng, thiếp đi trong chốc lát.

Lúc tỉnh lại, Tạ Nguy đã dậy từ sớm.

Từ biểu tình trên mặt hắn, thật sự không nhìn được đêm qua xảy ra chuyện gì, bình bình đạm đạm chẳng chút bất thường, đạo bào nhuốm màu cũng đã thay ra sạch sẽ.

Thiên giáo bây giờ đãi hắn giống như là đãi khách bình thường, đưa tới đầy đủ đồ rửa mặt, hành xử rất quy củ.

Nếu không phải phía dưới còn có cả đám người ngày đêm canh gác, e rằng người ta vẫn nghĩ hắn là một Độ Quân sơn nhân như xưa, chứ không phải là tù nhân như hiện tại.

Khương Tuyết Ninh trừng mắt nhìn.

Nàng tự biết bây giờ bị Thiên giáo cưỡng ép, không được tự do, vốn không nên lười biếng. Nhưng mà sau nửa đêm dù sao cũng ngủ không ngon, trên người không chút khí lực, thậm chí còn có chút đau đầu chột dạ.

Giãy dụa ngồi dậy, được chốc lát lại nằm vật xuống.

Tạ Nguy trông thấy, cảm thấy cảnh tượng này có chút buồn cười, người trong chăn chỉ lộ ra cái đầu rối bù, không hề giống người tối qua trêu chọc hắn, hắn hỏi nàng: "Tỉnh rồi sao?"

Khương Tuyết Ninh ở trong chăn gật gật đầu.

Sau đó nói thêm: "Buồn ngủ."

Tuy chỉ hai chữ, có thể thấy âm thanh có phần khác biệt, mang theo mấy phần khàn khàn pha chút lười biếng mất tinh thần. Vừa nói xong, chính nàng cũng có chút sửng sốt, lập tức nhớ tới chút chuyện, nhẹ cắn răng, có chút buồn bực nhìn về phía Tạ Nguy.

Tạ Nguy nghe thấy nàng tiếng nói cũng khẽ giật mình, lập tức lại dời mắt, giơ ngón tay lên miệng ngăn cản một chút, nói: "Vậy nàng ngủ tiếp?"

Khương Tuyết Ninh cười lạnh một tiếng: "Còn cần ngươi nói?"

Nàng không thèm để ý hắn, giận dữ xoay người, một lần nữa quay đầu đi, quấn mình thành một cái kén lớn, nhắm mắt mặc kệ tình huống bên ngoài.

Bên ngoài sắc trời đã sáng, ánh sáng xuyên qua cánh cửa sổ dán giấy trắng hơi cũ kỹ chiếu rọi trên người nàng, như một suối tóc xanh rải trên gối, Tạ Nguy nhìn qua, cảm thấy dòng thời gian như chậm lại.

Rõ ràng đương lúc hiểm nguy, nhưng lại mang đến cho người ta chút cảm giác dịu dàng.  

Hắn đứng đó một lúc, mới chậm rãi cười một tiếng rồi đi ra ngoài.  

Vạn Hưu Tử mới sáng đã phái người đến mời hắn.

Trong sơn trang cách ba bước lại có một trạm canh gác, lính canh so với đêm qua còn dày đặc hơn, trên đường đi người dẫn đường giữ im lặng, những người trong Thiên giáo đều ném cho hắn cái nhìn chăm chú xen lẫn kiêng kị.

Tới một cái lều cạnh hồ thì dừng lại.

Bên trong không chỉ có Vạn Hưu Tử, nhưng ngoài hắn cùng mấy tên phục vụ đạo đồng, có mấy tên cao thấp mập ốm đa dạng, 1 số ăn vận như đạo sĩ, số khác trông như những kẻ hành tẩu giang hồ thông thường

Nhưng không có ngoại lệ, trông có vẻ đều không phải người hiền lành gì.

Hôm qua Vạn Hưu Tử nói hôm nay hắn sẽ đưa ra câu trả lời chắc chắn, cho nên hôm nay mới gọi hắn đến, thấy Tạ Nguy tiến đến, liền gác chén trà trong tay sang 1 bên, nói: "Đêm qua giết người, ngủ có ngon không?"

Tạ Nguy luôn luôn là người kỷ luật và kiềm chế, cũng không phải là kẻ ham mê tửu sắc, bất luận là lúc còn trên con đường đèn sách cho đến lúc làm triều nghị sự làm quan, đều không có lời đồn gì, từ trên mặt cũng không nhìn được điểm gì. 

Hắn cũng không để ý đến lời nói có gai của Vạn Hưu Tử.

Chỉ nói: "Rất tốt."

Rất tốt?

Vạn Hưu Tử cũng không phải không có tai mắt.

Đêm qua khi hắn thăm dò, nữ nhân kia thẹn quá hoá giận phản bác hắn, khẳng định không có quan hệ gì với Độ Quân, nhưng buổi tối bị nhốt cùng một gian phòng, ngủ cùng một giường cũng không thấy phản kháng. Buổi sáng khi người đưa nước và mặt vào, Độ Quân mặc dù đã dậy, nhưng vẫn không nhìn ra hai bọn họ có ngủ cùng nhau hay không. Nhưng sáng nay, người canh gác bên ngoài đến bẩm báo với hắn rằng ban đầu không có chút động tĩnh gì, nhưng đến giờ Tý, sau nửa đêm thì lại nghe bên trong truyền ra âm thanh.

Vậy mới đúng.

Bản chất của Độ Quân trầm tĩnh và kiềm chế, nhưng đối diện với mỹ nhân, ở cùng một phòng, muốn không có chút động tĩnh mới là cổ quái. Về phần sau nửa đêm mới có động tĩnh, càng không khó lý giải, thậm chí còn dễ tin. Dù sao tai vách mạch rừng, đâu ai muốn bị người ta chú ý. Đến lúc thủ vệ bên ngoài về đêm mệt mỏi, tinh thần không tốt nữa, khi đó thừa dịp phát sinh chút sự tình cũng khó bị phát hiện hơn.  

Chỉ tiếc, Độ Quân làm sao biết hắn sớm đã căn dặn, đám người này nào dám thư giãn thả lỏng?

Vạn Hưu Tử không tin vào mà tình yêu chó gì hết, trên đời này có thể có nữ nhân lụy tình, làm gì có nam nhân nào sống chết vì tình? Nữ nhân đối với nam nhân chả gì khác hơn một công cụ, như manh áo tấm quần, chỉ là có xấu có đẹp, có béo có gầy mà thôi.  

Nhắm mắt lại, xấu đẹp quan trọng gì nữa.

Nếu không vì chuyện kia, nào có nam nhân nguyện ý cùng nữ nhân nói chuyện tình yêu?

Cho nên, Tạ Nguy nếu không đụng đến Khương Tuyết Ninh, hắn ngược lại sẽ sinh nghi, bây giờ lại có chút tin tưởng Tạ Nguy vì yêu mờ mắt.

Chỉ là Vạn Hưu Tử sẽ không nhắc đến chuyện này, hắn nói: "Hôm qua ngươi đưa ra điều kiện, bản tọa cùng mấy vị giáo chủ đã bàn qua. Ngươi dù sao cũng đã ở trong triều nhiều năm, biết rõ bản đồ chín thành. Thế cục Thiên Giáo hiện tại, từ Kim Lăng trở lên lên, đã chiếm được 4 tỉnh Giang Chiết, Phúc Kiến, Giang Tây, thế như chẻ tre, giờ muốn lên hướng tây hướng bắc, thôn tính nội địa Trung Nguyên. Nếu như ngươi có thể dâng lên bản đồ binh lực, có công với đại kế, chỉ là một nữ tử yếu đuối thôi mà, bản tọa đương nhiên sẽ không giữ mãi không thả."

Tạ Nguy nhìn hắn, không nói tiếp.

Quả nhiên Vạn Hưu Tử cũng không phải người dễ nói chuyện như vậy, hắn đổi chủ đề: "Chỉ là bản đồ sắp xếp binh lực, trong giáo cũng không có người biết nội tình, càng không thể kiểm tra độ xác thực trước. Cho dù ngươi tùy tiện vẽ ra một bản, lấy ra lừa gạt, ta cũng không thể phân biệt thật giả. Vàng thật không sợ lửa, chỉ có đợi đến khi thật sự giao chiến, mới biết được lời ngươi nói là đúng hay sai. Nếu là ngươi có ý hãm hại, mà bản tọa tuân theo bản đồ điều binh khiển tướng của ngươi, nhỡ không chuẩn thì lập tức dẫn đến toàn quân bị diệt, thương vong vô kể. Điều kiện này, nếu ngươi là bản tọa, ngươi có đáp ứng không?”

Đây là muốn có bản đồ bày binh bố trận của Tạ Nguy, có thể lại không nghĩ thả người.

Quả thật, Vạn Hưu Tử nói không sai.

Nhưng mà nói những lời đao to búa lớn như vậy, ai mà không biết, hắn giữ lại Khương Tuyết Ninh là muốn đem cô làm con tin để khống chế Tạ Nguy, giữ Tạ Nguy ngoan ngoãn trong khuôn phép. Nếu vô dụng, Tạ Nguy chạy không thoát; nếu hữu dụng, còn có thể tiếp tục điều khiển Tạ Nguy bán mạng cho mình.

Tạ Nguy nói: "Giáo đầu gì cứ nói thẳng."

Vạn Hưu Tử cười lạnh: "Ngươi chả nhẽ không biết ta muốn nói gì?"

Những thủ hạ xung quanh không có một ai lên tiếng.

Vạn Hưu Tử âm trầm ép xuống ý cười giả lả trên mặt, đáy mắt tăng thêm mấy phần tính toán ngoan độc, chỉ nói: "Nữ tử kia, bản tọa hiện tại không thể thả. Bản đồ bày binh bố trận của Chín thành rất quan trọng, chỉ cần mắc sai lầm, ngươi có mười cái đầu cũng đảm đương không nổi. Bây giờ ngươi nằm trong tay tại hạ, không có lựa chọn nào khác. Vẽ bản đồ ra, bản tọa tâm tình tốt thì có thể thả các ngươi. Nếu vẽ không ra, hoặc vẽ ra 1 bản giả, tiền tuyến nếm mùi thất bài, ta sẽ cho nàng ta tuẫn táng cùng ngươi!"

Nét mặt Tạ Nguy trong nháy mắt ánh lên sự tức giận, đôi mắt trở nên lạnh lẽo.

Vạn Hưu Tử cũng không thúc giục hắn, chỉ nói: "Đến lượt ngươi suy nghĩ một chút."

Nhưng thật ra cũng chỉ có một lựa chọn duy nhất.

Đúng như Vạn Hưu Tử nói, Tạ Nguy không có lựa chọn.

Dâng lên bản đồ bày binh bố trận, để cho mình có giá trị lợi dụng, còn có thể đổi được một chút hi vọng sống; nếu dám chống đối liền có thể rơi đầu, không còn nửa cơ hội để xoay người.

Người thông minh đều sẽ chọn phương án đầu tiên.

Tạ Cư An cũng hoàn toàn chính xác thức thời chọn phương án trước.

Khi nghe thấy hắn đưa ra câu trở lời, nhưng lúc nhìn thấy hắn nắm chặt bàn tay khép trong ống áo đang buông xuôi bên người, Vạn Hưu Tử cảm thấy một sự vui vẻ chưa từng có ——



Cho dù ngươi có trăm phương ngàn kế, cũng đâu thể xoay chuyển tình hình?

Có nhược điểm thì chỉ có thể chờ bị người ta nắm lấy!

Mà hắn vừa vặn bắt được nhược điểm này, nên mới được đứng vào thế bất bại.

Hôm nay, ngày 23 tháng giêng, Tạ Nguy vẽ cho Vạn Hưu Tử bản đồ bày binh bố trận của Huy Châu, thành gần Kim Lăng nhất, Vạn Hưu Tử không cần nhìn qua đã gọi người trực tiếp đưa ra tiền tuyến.

Hắn là chưa từng cùng phe với đạo quân. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Hơn hai mươi năm trước cùng Bình Nam vương khởi sự thất bại, chật vật rút quân khỏi kinh thành, trốn xa Giang Nam, những năm gần đây triều đình liên tục điều tra hắn khiến hắn tạo thành thói quen cẩn thận thái quá, chỉ riêng ở Kim Lăng đã có vô số chỗ ở.

Chuyện năm đó Tạ Nguy cũng chỉ nghe phong thanh.

Ở thời điểm then chốt này, tiền tuyến là nơi vô cùng nguy hiểm, một khi bại trận, những người còn lại có khả năng bị giết, khả năng bị bắt, mà Vạn Hưu Tử không thể chấp nhận tình huống như vậy.

Cho nên hắn hoàn toàn đứng về phe đối lập của đội quân Thiên giáo.   

Quân Thiên giáo từ hướng Đông đi về hướng Tây, Vạn Hưu Tử thì ngược lại. Đại quân rút khỏi thành phía Đông thì hắn tiến đến thành phía Đông. Nếu không xảy ra ngoài ý muốn, chiến sự thuận lợi, sẽ tương hợp với đạo quân ở trên đường 1 thành nào đó.

Thỏ khôn có ba hang, cho dù có người nào muốn muốn xuống tay với hắn, chỉ sợ cũng chẳng thể tìm ra tung tích.

Chỉ mất 2 đến 3 ngày để truyền tin từ Lạc Dương đến Kim Lăng.

Tiền tuyến đã được Vạn Hưu Tử phân phó, chọn ra 2 vạn quân trong số 6 vạn, từ bản đồ quân sự tìm ra chỗ yếu điểm, tiến công Huy Châu. Tháng giêng bắt đầu xuất binh, đầu tháng 2 đã chiếm lĩnh được lãnh thổ, treo Đại đồng kỳ của Thiên Giao ngay trên đầu thành.  

Tin tức truyền về Lạc Dương, cả tòa sơn trang cũng vì vậy mà phấn chấn.

Điều này cũng kiểm chứng độ chính xác của bản đồ mà Tạ Nguy đưa ra.

Bất tri bất giác, địa vị “Bộ não của Thiên Giáo” và “Độ quân sơn nhân” ngày xưa của hắn dường như đã quay trở lại. Đến cả Vạn Hưu Tử cũng đối đãi rất tốt với hắn, chỉ có điều hoàn toàn không hề đề cập đến việc thả Khương Tuyết Ninh. 

Trung tuần tháng hai, đám người liền lên đường hướng về phía Đông.

Rời Lạc Dương, thành tiếp theo chính là Hứa Xương, hắn vẫn ở lại phân đà của Thiên giáo, nhưng ở 1 đạo quan không đặc biệt lớn.

Tạ Nguy hiện đã được tự do hơn một chút, chỉ cần ở trong tầm mắt của người khác, có thể tự mình đi loanh quanh một chút, không cần cả ngày buồn bực trong phòng.

Nhưng sự giam giữ đối với Khương Tuyết Ninh thì vẫn gắt gao như cũ.

Thậm chí có thể nói, sau khi đến đạo quan ở Hứa Xương, chỉ cần hắn ở trong sơn trang, trong tầm mắt của người khác, sẽ không nhiều người can thiệp hành động của hắn.

Tuy nhiên, việc trông giữ Khương Tuyết Ninh không những không buông lỏng, ngược lại so với hồi ở thành Lạc Dương càng cẩn trọng hơn, tuy là được hầu hạ ăn sung mặc sướng, hầu hết thời gian đều không được rời khỏi phòng một bước.

Khương Tuyết Ninh suýt nữa bị đám người này làm cho nghẹn chết.

Thời gian này nàng ngày đêm mắng Vạn Hưu Tử, buổi tối lúc đi ngủ cùng Tạ Nguy nàng liền bộc phát: “Đúng là người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, sau này hắn mà rơi vào tay ta, phải làm cho 18 đời tổ tông cũng không nhận ra nổi hắn nữa”.

Tạ Nguy ngày ngày phải toan tính chuyện bên ngoài, không dám sai một bước, trong đầu như có một cây cung luôn kéo căng, trở về thấy nàng tức giận như vậy không nhịn được bật cười.

Cũng biết là nàng ức chế quá nhiều, thở ra một hơi trấn an nàng: ‘Chỉ là cũng biết trong lòng nàng tích tụ thở ra một hơi, liền trấn an nàng nói: "Sớm thôi."

Khương Tuyết Ninh nhìn hắn khinh khỉnh.

Qua một hồi mới do dự một chút hỏi: "Đêm nay có cần kêu không?"

Khoảng thời gian này, hai người họ đã đem việc diễn kịch nâng đến trình độ như thật, thậm chí đến mức tắm rửa dùng chung một thùng nước. Mặc dù Vạn Hưu Tử dường như đã tin vào quan hệ của bọn họ, nhưng không ai dám buông lỏng để tránh không cẩn thận lộ ra sơ hở, nên thường ngày vẫn kêu kêu, giày vò ra chút động tĩnh.   

Tạ Nguy im lặng một lúc, nói: "Kêu to lên." ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Khương Tuyết Ninh lại thật lâu không nhúc nhích.

Phảng phất có chút cố kỵ, chần chừ.

Những ngày này, Tạ Nguy không chỉ nghe nàng kêu một lần.

Dù sao kịch vẫn phải diễn.

Nhưng có lẽ cơn giận vẫn chưa tan, chẳng những không thể quen với màn tra tấn quen thuộc này, ngược lại càng nghe phản ứng của hắn càng mãnh liệt, không thể nhịn được mà làm chút chuyện với nàng, lần sau so với lần trước lại càng quá phận. Có lần hơi quá, đến phút cuối nàng chẳng cần hắng giọng giả vờ mà thật sự bị hắn bắt nạt đến mức phải cầu xin, không tránh khỏi nhỏ lệ khóc thầm.  

Chỉ là quá xấu hổ nàng ngược lại không kêu ra tiếng.

Nàng sẽ tự cắn môi đến mức hồng lên, hoặc là dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình để tránh không phát ra thanh âm quá to.

Mỗi lúc như vậy, Tạ Nguy càng có nhận thức rõ ràng hơn về bản thân mình.

Hắn phát hiện những suy nghĩ xấu xa được chôn sâu bên trong.

Thường ngày khoác lên mình diện mạo của 1 thánh nhân, những điều đè nén từ sâu trong tâm can đến giờ mới bùng nổ.  Hắn không những không tha cho nàng, ngược lại càng muốn tách lấy đôi môi nàng, đẩy ngón tay đang che đậy của nàng để nhìn bị chính mình thúc ép đến khóe mắt đỏ lên rưng rưng, cuộn mình ủy khuất trong lòng hắn, âm thanh thốt ra trở nên càng động tình. 

Lần gần nhất là hai ngày trước.

Nàng rõ ràng đã học được bài học từ những ngày trước, cho nên lần này thu liễm lại rất nhiều.

Nhưng bản thân hắn thì lại vẫn là đang làm khó chính mình.

Có lẽ bản chất hắn đã có sự xấu xa, hắn chỉ muốn được tự do phóng túng như 1 người bình thường, hoặc hơn cả người bình thường nữa. Vậy là hắn áp sát tới, dùng chất giọng khàn khàn gọi nàng, ngậm lấy.

Nàng không chịu. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Hắn nửa dụ nửa ép nàng hé miệng, nàng cố chống đỡ, hắn nhìn nàng nước mắt rơi lã chã, cuối cùng hắn rên lên 1 tiếng, phạt nàng xoay người sang chỗ khác, siết chặt chân mới xong việc.  

Cho nên hôm nay Khương Tuyết Ninh tự nhiên thấy hơi sợ.

Nàng cảm thấy mình nằm cạnh Tạ Nguy giống như 1 con thỏ lúc nào cũng có thể bị loài lang sói ăn sạch.

Chỉ là không kêu có thể làm gì?

Chẳng lẽ lại còn nhường Tạ Nguy bên trên?

Đừng nói là bản thân Tạ Nguy, chính là nàng chính mình cũng không cách nào tưởng tượng hình ảnh kia, chỉ là một cái suy nghĩ đi lên đầu chuyển, đều muốn nhịn không được đánh cái run rẩy.

Cho nên cuối cùng, vẫn là nhận mệnh.

Nàng vốn cho rằng sẽ giống như mấy ngày trước.

Thật không nghĩ đến, hôm nay Tạ Nguy lại yên tĩnh khác thường, không hề động tay chân.

Kêu được một nửa, nàng buồn bực, mở miệng vô ý thức liền muốn hỏi "Ngươi hôm nay sao vậy", nhưng vừa định nói ra lại giật mình, đột nhiên kịp phản ứng, nàng hỏi cái này làm cái gì, ngại chính mình chết không đủ nhanh sao?

Lời đã ra miệng lập tức nuốt vào.

Tạ Nguy chợt mở miệng, nói: "Nàng tiếp tục gọi đi, ta có lời muốn nói với nàng”.



Khương Tuyết Ninh khẽ giật mình, lập tức hiểu rõ, liền kêu lớn tiếng hơn.

Tạ Nguy nằm thẳng bên cạnh nàng, ghé vào nàng bên tai, hạ giọng nói: "Vạn Hưu Tử đi từ hướng tây sang đông, tiền tuyến rút một thành, hắn mới chuyển một thành. Từ Lạc Dương đến Hứa Xương đến Kim Lăng, hết thảy cũng chỉ có một thành. Chín thành đều là nơi trọng điểm. Sắp tới ta sẽ tiếp tục đưa ra bản đồ quân binh, nhưng nếu muốn trốn thoát, nhất định phải trước khi hắn hội ngộ cùng đại quân Thiên giáo, ở thành thứ năm."

Khương Tuyết Ninh lập tức kinh hãi.

Tạ Nguy một mình vào hang hổ, đương nhiên không thể không có toan tính, chỉ nói: "Vạn Hưu Tử giữ ta lại, cũng là bảo hổ lột da, ta có thể nhìn ra An Khánh thành thứ năm chính là yếu địa, nếu đến tới đây vẫn khôngxoay chuyển được đại cục, Vạn Hưu Tử tự nhiên cũng có thể nhìn ra. Hắn đề phòng ta như vậy, sẽ đoán ý của ta”. ---Đọc full tại Truyenfull.vn---

Khương Tuyết Ninh nói: "Ngươi muốn động thủ ở An Khánh?"

Tạ Nguy cười một tiếng: "Không, phải là trước khi đến An Khánh. Chuyện ngươi có thể nghĩ ra, chẳng nhẽ Vạn Hưu Tử không đoán được?”

Khương Tuyết Ninh bèn nghĩ, chuyện Vạn Hưu Tử có thể lường được, Tạ Nguy nhất định sẽ không chọn động thủ ở đó. Còn muốn động thủ trước đó, thì chỉ có thể là…

Nàng nói: "Lư châu phủ?"

Tạ Nguy nói: "Ta ở đây đoán ý hắn, hẳn là hắn cũng đang đoán ý của ta?”

Khương Tuyết Ninh cảm thấy choáng váng.

Nàng giơ ngón tay điểm tính: Từ thế cục phân tích, lúc Vạn Hưu Tử hội lại cùng đại quân thì đại cục xem như được định, cho nên nếu như muốn động thủ, chắc chắn phải chọn lúc trước khi bọn nó đến thành An Khánh thứ năm. Điểm này Vạn Hưu Tử biết, Tạ Nguy cũng biết. Cho nên nếu Tạ Nguy chọn động thủ tại thành An Khánh thứ năm, Vạn Hưu Tử chắc hẳn sẽ ra tay với hắn trước đó, chính là Lư Châu phủ, thành thứ 4. Tạ Nguy đoán được ý của Vạn Hưu Tử nên nếu chờ đến Lư Châu thì đã quá trễ, nên sẽ đổi thành thứ ba – Nhữ Ninh, thậm chí còn có thể sớm hơn, Vạn Hưu Tử đâu biết Tạ Nguy cũng đang đoán ý hắn?

Lùi lùi như vậy, đâu mới là điểm mấu cuối?

Nàng bị hắn làm cho khẩn trương, nghĩ không ra, dứt khoát hỏi: "Nếu suy tính như thế, chẳng lẽ ngươi muốn ở thành tiếp theo, hoặc thậm chí ngay ở chỗ này động thủ sao?”

Tạ Nguy chọc nhẹ vào đầu nàng: "Nơi này trước không có quân, sau không tặc, hai bên không bị tấn công, sao có thể ở chỗ này động thủ?"

Khương Tuyết Ninh bối rối.

Thấy nàng dừng lại, Tạ Nguy không khỏi nhắc nhở: "Tiếp tục kêu."

Khương Tuyết Ninh tức giận liếc hắn một cái, lúc này mới lại vạn phần lấy lệ kêu lên hai tiếng, lại hỏi: "Vậy chọn nơi nào?"

Tạ Nguy mắt sáng lên, nói: "Nhữ Ninh phủ."

Thành thứ ba Nhữ Ninh?

Khương Tuyết Ninh mở miệng muốn hỏi vì sao, nhưng mà trong đầu lại hiện ra hình ảnh sơ đồ tỉnh dọc theo dòng Trường Giang, da đầu cơ hồ trong nháy mắt nổ tung, mắt trợn tròn, nhìn về phía Tạ Nguy.

Tạ Nguy lại chỉ bình thản cười một tiếng.

Nhữ Ninh phủ phía nam chỗ sát bên châu phủ, không phải nơi nào khác, chính là chỗ Yến thị năm đó bị lưu đày ——

Hoàng Châu!

Mà trong hai năm qua, cả Khương Tuyết Ninh hay là Lữ Chiếu Ẩn, đều âm thầm gửi 1 lượng lớn tiền bạc về Hoàng châu. Nàng chưa từng hỏi số tiền đó được dùng vào việc gì.

Nhưng mà kiếp trước Vưu Phương Ngâm chính là bí mật giúp Yến Lâm nuôi quân!

Mà kiếp này, lúc Yến Lâm từ Hoàng Châu đi đến biên quan, lại là đơn thương độc mã, đánh trận ở biên quan thì dùng quân ở biên quan, chưa từng thấy bóng dáng binh lính Hoàng châu?

Nàng nghĩ tới đây hít sâu một hơi.

Nhữ Ninh phủ gần Hoàng châu nhất, nếu động thủ ở chỗ này, đích thật là không thể thích hợp hơn.

Nhưng điều kiện tiên quyết là...

Khương Tuyết Ninh nói: "Nhữ Ninh phủ chính là thành thứ ba, nhưng nếu Vạn Hưu Tử động thủ trước khi đến Nhữ Ninh thì phải làm sao?"

Tạ Nguy nói: "Tính qua tính lại, hắn và ta đều là đánh cược một lần."

Khương Tuyết Ninh không nói gì: "Việc này mà còn xem vận khí ư? Nếu thất bại..."

Tạ Nguy cười khẽ: "Sao có thể bại?"

Khương Tuyết Ninh lần nữa không hiểu.

Tạ Nguy liền kiên nhẫn giải thích cho nàng: "Nếu Vạn Hưu Tử ở thành thứ tư động thủ với ta, hắn tất thua không thể nghi ngờ; nếu hắn động thủ ở thành thứ ba, cùng ta đụng độ, thắng bại chính là 50/50; như hắn ra tay ở thành thứ nhất hoặc thứ hai, lúc đó ta chưa động hắn đã động, lá mặt lá trái, hắn vẫn sẽ đưa lợi ích ra dụ ta. Hắn tự cho là nắm được nhược điểm của ta, lại không biết bản thân hắn trời sinh tính tham lam, đa nghi, đây chính là nhược điểm của hắn. Cho nên dù hắn chọn thành này hay thành kia, kết quả tệ nhất là ta cùng Thiên Giáo hợp sự. Vốn dĩ đánh tới kinh thành là được, là do ai đánh vào, đúng là không quan trọng lắm.”

Đây cũng là nguyên nhân Tạ Nguy dám lấy thân phạm hiểm.

Trường hợp xấu nhất chỉ là giúp Thiên giáo đánh triều đình mà thôi.

Khương Tuyết Ninh nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Tạ Nguy chỉ nhìn nàng, vùi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, đáy mắt có chút ý cười đa mưu túc trí gần như yêu dị, chỉ nói: “Tạ Cư An có lẽ sẽ không thắng, nhưng vĩnh viễn sẽ không thua.”

Khương Tuyết Ninh một câu cũng nói không nên lời, chỉ nhìn hắn.

Tạ Nguy lại nói: “Đến lúc đó muốn động tay chân, tình hình nhất định hỗn loạn. Ta đã đi qua phân đà phủ Nhữ Ninh, hơn nữa phân đà chủ chính là tâm phúc ngày xưa của Công Nghi Thừa, nhất định sẽ làm khó dễ ta, ấn theo quy củ trong giáo, phải lên đài thị chúng. Thiên đài là một tế đàn đã được tu sửa, phía dưới đi hai mươi bước từ chính đông sang hướng bắc, sẽ có một mật thất, là Đao Cầm Kiếm Thư để lại trước đây, người ngoài không biết. Đến lúc đó, ngươi không cần lo cho người khác, gặp chuyện thì trốn kỹ vào trong đó, không nghe thấy tiếng của Yến Lâm hoặc Đao Cầm Kiếm Thư, thì đừng ra ngoài. Có nhớ kỹ không?”

Một phen đao quang kiếm ảnh gần như sắp sửa xảy ra.

Khương Tuyết Ninh nói thầm trong lòng, gật gật đầu nói: “Nhớ kỹ rồi.”

Tạ Nguy bảo nàng lặp lại hai lần, lúc này mới yên tâm, lại bảo nàng kêu trong chốc lát, liền gọi người múc nước tới, sau đó đẩy Khương Tuyết Ninh một phen: “Đi tắm đi.”

Khương Tuyết Ninh vẫn còn hơi choáng ngợp.

Nàng mấy ngày nay thật sự lười nhác, tối hôm qua đến bây giờ không ra khỏi cửa, không dính chút bụi đất hay đổ mồ hôi một chút nào, cả người trên dưới sạch sẽ, bây giờ không muốn cử động lắm, liền lẩm bẩm muốn kéo dài: “Làm sao mà mỗi ngày đều bảo ta tắm trước? Hôm nay ngươi trước, ta sẽ tắm sau.”

“…”

Tạ Nguy nhìn về phía nàng với đôi mắt sâu thẳm.

Khương Tuyết Ninh còn chưa hiểu ra, nói: “Ngươi đi đi.”

Tạ Nguy giật giật khóe mắt một chút, đứng ở mép giường, nhìn xuống nàng, chung quy vẫn bình thanh tĩnh khí nói: “Nếu nàng muốn trong lúc vô tình, sinh một đứa con cho ta, cũng không phải không thể.”

Sinh con?

Khương Tuyết Ninh mờ mịt, chắc là sửng sốt một lúc lâu sau mới hiểu ra.

Trong nháy mắt trên gò má ửng đỏ một mảnh.

Nàng tức giận đến mức ném một chiếc gối đầu ở phía sau lên trên người Tạ Nguy, giọng nói đều run run: “Vô sỉ, không biết xấu hổ!”

Bỉ ổi!

Hạ lưu!

Người này lúc tắm gội đến tột cùng đều làm cái gì?!