Lạc An bị cái nóng của ánh nắng chiếu lên người qua tấm kính cửa sổ mà bật dậy, cô vừa ngồi dậy đã muốn đi tìm Lưu Hạo, đêm qua sau khi hai người tách ra Lạc An đã ngủ đến mức không biết trời trăng mây gió gì nên hiện tại cô không biết Lưu Hạo đang ở đâu.
"Dậy rồi sao?"
Vừa vệ sinh cá nhân đi ra đã thấy Lưu Hạo đang ngồi trên chiếc ghế bành ở gần cửa sổ, Lạc An nũng nịu lại gần muốn chen chúc cùng anh trên chiếc ghế nhỏ tội nghiệp.
"Hôm nay anh phải sang nhà chú Hạ"
Lưu Hạo vừa dứt lời thì cảm nhận thấy người trong lòng đang có phần căng thẳng, bàn tay đang ôm lấy anh có phần lưỡng lự rồi lại bình thường lại mà ngước mặt lên nói.
"Em muốn đi, cùng anh"
Ngập ngừng nói hết câu, Lạc An vốn dĩ cũng không chắc chắn Lưu Hạo sẽ vì cô nói muốn anh giữ khoảng cách với Hạ Gia Thành mà liền đối với ông ta có phần đề phòng, Lạc An biết rằng so với cô Hạ Gia Thành bước vào trong cuộc đời Lưu Hạo một khoảng thời gian lâu hơn nên lão ta có thể dễ dàng chiếm đi cái thiện cảm của anh hơn cô.
"Có thể, thay đồ đi chúng ta ăn gì đó rồi đi"
Lưu Hạo không do dự mà đồng ý, cho dù anh biết nếu công khai Lạc An bây giờ là quá nguy hiểm nhưng nếu không đối với những kẻ ngoài kia xác minh thân phận của cô thì sau này khó có thể biết được ai có ý đồ với người của anh, là một người có khả năng bảo vệ chu toàn cho người bên cạnh nên Lưu Hạo rất tự tin vào khoản này.
"Lưu Hạo, em muốn nói với anh một chuyện, chỉ là anh có thể cho em thời gian chuẩn bị hay không"
Lạc An muốn kể cho Lưu Hạo về những gì cô biết được sau khi đã đọc hết quyển truyện này, cô định sẽ nói với anh chuyện mình là người của một thế giới khác. Nhưng Lạc An cần thời gian để chứng mình thân phận này của mình, bởi vì cô biết liệu có ai sẽ tình nguyện tin cái câu chuyện xuyên vào hoang đường này chứ? Cho dù Lưu Hạo có yêu cô thì cũng khó có thể tin rằng Lạc An cô là người đến từ một thế giới khác mà anh hoàn toàn không biết được đó là ở đâu, cô quyết định muốn nói cho Lưu Hạo biết cũng là vì Lạc An muốn sau này cô có đột nhiên rời đi thì sẽ Lưu Hạo sẽ biết được là cô đã đi đến đâu mà không cảm thấy đau lòng. Lạc An cho rằng bản thân có thể đối mặt với những biểu cảm khó hiểu, ngờ vực hay thậm chí là ghét bỏ của Lưu Hạo nên cô có như thế nào cũng sẽ nói cho Lưu Hạo biết về chuyện của cô.
"Anh chờ em"
Lưu Hạo chỉ trả lời một cách hờ hững như thế nhưng Lạc An có thể nghe hiểu được anh rất để ý, bất quá do giọng nói vốn dĩ trầm thấp của anh sẽ khiến người khác hiểu lầm là anh không để tâm về vấn đề này.
"Em thay đồ một chút, anh chờ nhé"
Lạc An đứng dậy chuẩn bị thay ra bộ đồ ngủ của mình, cô chọn lựa cuối cùng quyết định mặc cùng tông màu với anh, là màu đen. Dù sao thì nhà người ta cũng có tang sự.
"Đi thôi"
Thay xong Lạc An đem tay Lưu Hạo nắm lấy mà ra ngoài, hôm nay Lạc An muốn xem xem rốt cuộc cái kẻ phản diện kia có bao nhiêu phần đáng sợ mà chị cô lại phải thả lão ra ở cuối truyện như thế, vì chi tiết này mà Lạc An đã âm thầm ghét bỏ chị mình suốt đêm qua rồi.
"Em muốn ăn gì không?"
Vừa ngồi vào xe Lưu Hạo vừa giúp Lạc An cài dây an toàn vừa lên tiếng hỏi, hiện tại là mười giờ rưỡi cũng nên ăn trưa rồi.
"Em dị ứng với cà rốt, còn lại đều có thể ăn không kén chọn gì cả"
Phải một lúc thì Lưu Hạo mới nhận ra là cô có ý "ăn gì cũng được ", anh bật cười rồi lái xe rời đi, người con gái này chỉ cần ngồi yên thôi anh cũng cảm thấy đáng yêu rồi.
Họ lái xe khoảng mười lăm phút rồi đậu trước một nhà hàng, Lưu Hạo xuống xe vừa định đi đến bên kia giúp Lạc An mở cửa thì cô đã bước ra rồi, còn híp mắt cười với anh một cái nữa.
Hai người ngồi vào bàn gần cửa sổ để có thể nhìn ra ngoài hồ nước ở phía bên phải nhà hàng, nơi đây thật sự phong cảnh hữu tình, phục vụ vừa đưa thực đơn thì Lạc An cũng thuần thục chọn món, những tên tiếng Anh trên đấy đều được cô đọc vô cùng chuẩn xác, điều này dấy lên nghi ngờ về cô đối với Lưu Hạo. Theo anh biết, Lạc An xuất thân từ một thôn quê hẻo lánh, có học vấn nhưng cũng là học ở một ngôi trường làng gần đấy. Thường thì những ngôi trường như vậy thật sự không thể dưỡng nên một người có thể thuần thục đối với những tên gọi riêng bằng tiếng Anh trên thực đơn kia mà gọi chuẩn xác được, Lạc An có chuyện giấu mình? Lúc này trong đầu Lưu Hạo chợt nhớ đến vừa nãy ở phòng cô có nói muốn cùng anh giải bày một chuyện, là thân phận của cô sao?
"Nước này ngon thật đấy"
Lạc An vừa uống một ngụm nước vừa nãy tùy tiện gọi vừa khen ngợi, cũng là loại nước này nhưng ở thế giới của cô Lạc An thật sự không thích, nó không có vị ngon như vậy. Vừa nãy tùy ý gọi cũng là muốn uống thử xem rốt cuộc có khác biệt hay không, may mắn là ngon miệng nếu không Lạc An căn bản sau này sẽ không động đến nó dù chỉ một giọt.
"Hôm qua anh đã điều tra gì ở nhà lã...chú Hạ vậy?"
Định bụng gọi Hạ Gia Thành là lão thì chợt nghĩ có lẽ Lưu Hạo không thích cô gọi lão như vậy nên liền sửa thành chú Hạ, có trời mới biết Lạc An cmn ghét bỏ cách gọi này.
"Nha vãn lại xuất hiện rồi"
Lưu Hạo vừa đem khăn giấy ướt lau môi Lạc An vừa trả lời, cô vừa ăn một miếng thịt nên bị dính sốt bên khoé môi.
"Nha vãn? Cái thứ quái quỷ đó sao lại xuất hiện nữa rồi"
Lạc An nuốt một miếng thịt rồi khó chịu lên tiếng, Lưu Hạo cũng không biết câu trả lời nào cho phải thì cũng cười cười lắc đầu rồi tiếp tục ăn. Được một lúc thì anh mới từ tốn mà lên tiếng tiếp tục nói về vấn đề này.
"Dù sao thì cũng đã xuất hiện rồi, chúng ta phải dựa vào nó để tiếp tục điều tra thôi"
Chúng ta? Lạc An nhận ra Lưu Hạo dùng chúng ta rồi, là đang ám chỉ cho phép cô cùng anh điều tra sao? Lạc An vui vẻ gật gật đầu, uống một ngụm nước rồi kết thúc bữa ăn.
Đến mười hai giờ thì một họ có mặt tại dinh thự của Hạ Gia Thành, xe của Lưu Hạo được bảo vệ nhận ra mà mở cổng chào đón họ vào sân, nơi đây rộng lớn và được canh phòng nghiêm ngặt, Lạc An nghĩ rằng Hạ Gia Thành đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Nhìn xem cái chỗ quái quỷ này của lão ta mà xem, một con ruồi cũng ngại va chạm chứ đừng nói là con rối, ra tay giết chính đứa con gái ruột của mình rồi đổ tội cho đám con rối vô tri vô giác kia, ván cờ này của lão cũng lớn quá rồi. Chỉ sợ phía sau nó còn có nhiều vấn đề mà Lạc An không thể biết được, dù sao thế giới thực vẫn hơn là những con chữ, cô phải đề phòng lão hết sức có thể thôi.
...----------------...
Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé