Tử Từ rời khỏi Công ty Ninh Khúc, sắc mặt đã đại biến tới mức không thể miêu tả.
Triệu Trình Nhuế nhìn Tử Từ như vậy, vừa thấy bản thân là một biên tập vô dụng mà áy náy, vừa thấy cảnh tượng dọa người khi nãy mà không dám biểu đạt quá nhiều, chỉ có thể nhẹ giọng:
“Từ Từ! Chị cảm thấy chúng ta vẫn có cách khác để thay đổi, không nhất định khiến em phải chịu ấm ức như vậy.”
Không thấy Tử Từ trả lời, Triệu Trình Nhuế càng khó khăn nuốt nước bọt:
“Không thì…chúng ta không hủy hợp đồng nữa! Dù sao phúc lợi Ninh Khúc cũng không tệ. Thời gian làm việc cũng không thúc ép quá nhiều.”
Rõ ràng Triệu Trình Nhuế đang cố tìm ra trong những ưu điểm để thảo luận, lại vô vọng không biết diễn tả tiếp thế nào.
Phúc lợi không tệ chẳng qua Tử Từ có nhiều fan sẵn sàng donate, mới đủ sống tới bây giờ. Còn lợi nhuận nhận được từ Ninh Khúc tới tay bọn họ là chia 4-6, còn phải trả thêm phí, đợi tới khi tiền về túi cũng không đáng bao nhiêu.
Thời gian làm việc tự do. Chẳng qua Ninh Khúc ưu tiên rất nhiều cho tác giả mang tên Nặc Nặc Hoan Hỷ ấy, còn những người khác, cho dù có tài năng hay ưu điểm nhiều hơn cũng chỉ nhận được vài miếng xương vụn ‘đại thần’ không cần.
Triệu Trình Nhuế cắn môi, không tiếp tục nói nữa mà khẽ thở dài:
“Ban đầu còn nghĩ Công ty Ninh Khúc này là công ty lớn. Nào ngờ, vào thì niềm nở, đến khi muốn thoát ra lại khó như lên trời.”
“Bán mạng cho tư bản, đúng là không dễ dàng.”
“Lần này không kết thúc được hợp đồng. Phải đợi tới 2 năm sau mới có thể. Không biết sau 2 năm nữa, Tử Từ có thể yên ổn được không?”
Hai người sánh bước trên đường dài chỉ nghe thấy một mình Triệu Trình Nhuế liên tục than thở.
Đợi tới khi Trình Nhuế ngừng lại, Tử Từ mới lên tiếng thật thấp, tựa hồ cố gắng chỉ để hai người miễn cưỡng nghe được:
“Không cần đợi 2 năm nữa! Lần này em sẽ dứt khoát hủy hợp đồng!”
Trình Nhuế trợn mắt:
“Điên à? Nghĩ gì vậy?”
Tử Từ gật đầu, mi mắt rủ xuống mang theo một tầng hơi mỏng:
“Tối nay em sẽ tới đó, kết thúc bản hợp đồng này!”
“Điên rồi! Cái người gọi là Tổng giám đốc kia em tin được sao? Đừng nói với chị, hắn ta nói gì em cũng cho là thật! Em không nhớ cái tên biên tập Minh kia sao? Một lũ hút máu người, người sau còn đáng sợ hơn người trước mà còn tới?”
Tử Từ không quên người tên biên tập Minh trong lời Trình Nhuế. Hắn là người ký hợp đồng với Tử Từ. Cũng là người đưa cho Tử Từ rất nhiều bản thảo với ánh mắt đầy ý cười:
- Tiểu Từ! Chỗ anh có vài phần bản thảo, em giúp anh chỉnh sửa một chút cho uyển chuyển. Thêm thắt vài phần cũng không vấn đề gì, chỉ cần mang theo tình cảm là được.
- Tiểu Từ! Bản thảo đó em làm rất tốt. Anh mời em cafe. Khi nào rảnh lại giúp anh một chút!
Cứ như vậy…
Cho tới khi, những bản thảo trong tay Tử Từ từ giúp đỡ liền biến thành trách nhiệm.
Cho tới khi, những dòng văn của bản thân trên trang sách được xuất bản đi được đề cái tên với cô không liên quan:
[ Tác giả: Nặc Nặc Hoan Hỷ.
Biên tập: Minh Thế Quang. ]
Đó chính là lúc mối quan hệ dần trở nên ngột ngạt. Những vấn đề trở nên cấp bách.
Không ai có thể chấp nhận những điều bản thân đã nỗ lực cố gắng lại biến thành lời ca tụng của người khác.
Tử Từ không thể.
Mọi chuyện Tử Từ đã xác định xé rách mặt với đám người Công ty Ninh Khúc đó. Đưa nhau ra pháp luật nếu như không thể thống nhất đòi lại danh tiếng.
Nhưng người tính, Tử Từ tính, lại không bằng ông trời tính, không bằng một người mang danh Tổng giám đốc kia xuất hiện.
Triệu Trình Nhuế lên mạng tra lúc thông tin, đưa nhanh màn hình điện thoại chằng chịt những chữ lại trước mặt Tử Từ:
“Đây! Em xem đi! Trên trang Công ty Ninh Khúc vừa cập nhật thông tin mới nhất. Tổng giám đốc được bổ nhiệm hiện tại tên Thư Vân Môn. Là một trong 5 vị cổ động lớn của Tập đoàn Ninh Vân, chuyên mảng điện tử. Xuất thân chỉ từ dòng nhánh của Tập đoàn Ninh Vân lại có thể nắm trong tay cổ phần Ninh Vân ắt hẳn không phải người dễ dàng đối phó. Năm nay 28 tuổi, giá trị tài sản đã nằm trong top 3 người giàu trong nước, top 50 trong thế giới…”
Trình Nhuế mặt còn lạnh hơn băng cực:
“Tử Từ! Hay là tạm thời chúng ta lùi một bước, tính toán lâu dài. Người như thế này… Cho dù hôm nay em xuất hiện ở đó, cùng hắn ta đánh bài thì chị cũng không nghĩ đường về sau e có thể đi nổi. Còn…”
Tử Từ nhìn Trình Nhuế lo lắng cho mình đến mức sắp khóc, biểu cảm trên mặt liền giãn ra mang theo ý cười.
Tử Từ nhéo má Trình Nhuế:
“Không cần nghĩ nữa! Em muốn hủy hợp đồng, nhất định phải hủy bằng được. Hơn nữa, dù có chuyện gì cũng có thể giải quyết, ngủ một giấc liền tốt.”
Chỉ có điều, ngủ một giấc với Thư Vân Môn, có chút quen thuộc.