Không Làm Người Xấu, Anh Trai Tha Mạng

Chương 3: Bạn thân không tin tưởng tôi


Lớp áo sơ mị được cởi bỏ để lộ chiếc bụng phẳng lỳ trắng mịn làm cậu bàng hoàng không ít.

Người giàu không có vận động sao?

Sự thật quá phũ phàng, cơ thể Lưu Hiên mảnh mai chiều cao chỉ dừng ở mức một mét bảy nhưng bù lại tỷ lệ cân đối.

Cậu chậm rãi đi đến chiếc gương phản chiếu hình ảnh của chính mình, ngũ quan hài hòa, từng đường nét đều mềm mại, đôi môi hồng hào hiện hữu trên gương mặt này có lẽ không thể cười một cách đắc ý như xưa.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ Lưu Hiên thả người tự do trên chiếc giường đơn, ngủ ở chỗ lạ cũng không quá khó khăn đối với cậu.

Ánh sáng len lỏi vào phòng đánh thức Lưu Hiên từ trong giấc mộng, thân người mệt mỏi mang theo tâm trạng nặng nề rời khỏi chăn ấm giường êm. Kể từ hôm nay cậu phải đối mặt với thi cử xuyên suốt một tuần, đánh dấu một học kỳ sắp kết thúc.

Lưu Hiên rời khỏi nhà mà không dùng bữa sáng, thường ngày thân chủ được tài xế do Giai Thiệu Điền sắp xếp đưa đón, ngày hôm nay cậu chọn cách đi bộ, chính xác là dùng chân của mình.

Cậu phát hiện thể lực của cái cơ thể này vô cùng cùi bắp, chỉ đi mấy bậc thang dẫn lên phòng thôi đã cảm thấy như leo hết sáu bảy tầng lầu, thở muốn không ra hơi.

Nếu tiếp diễn như vậy thì không được, một ngày nào đó bị người ta đuổi bắt ở phía sau, chắc chắn chạy được hai trăm mét sẽ gục ngã đừng nghĩ đến chuyện thoát thân.

Ngày hôm nay cổ họng của cậu chẳng có tiến triển gì cả, không nói được. Chẳng biết thân chủ nuốt phải cái gì, dựa theo ký ức ngày hôm qua, ăn kể cả uống thì đối tượng hãm hại quá rộng.

Dùng bữa sáng tại nhà có thể người giúp việc đã ra tay, đến trường ăn uống vô tội vạ, những thứ đồ đó đều không trực tiếp mua mà do sai bảo những kẻ khác đi thay, uống cafe cùng đám bạn không ra gì, việc bị bỏ chất cấm nhân lúc không chú ý cũng có thể.

Chiếc xe đen lao nhanh trên con đường, nhìn vào biển số xe cậu biết ai đang lái nó, đúng là mối quan hệ giữa Lưu Hiên và Giai Thiệu Điền vô cùng nhạt nhẽo, gặp nhau trên đường cũng không nghĩ đến việc chào hỏi, đây cũng là một lợi thế.

Lưu Hiên tiến vào ngôi trường vừa xa lạ vừa quen thuộc, nơi mà học sinh di chuyển bằng xe hộp, nếu như bằng một phương tiện khác thì nói lên một điều rằng tên đó học cực kỳ xuất sắc.

Điển hình như người đi bên cạnh cậu ngay bây giờ, còn là bạn cùng lớp.

Dạ Vu Ngôn không chỉ đứng nhất lớp còn chiếm luôn vị trí nhất trường, thường xuyên nhận được học bổng từ nhiều nguồn khác nhau. Có điều hoàn cảnh không được tốt lắm, nhìn vào Dạ Vu Ngôn như nhìn về đời trước của cậu.



Cái bảng to đùng đặt ngay lối vào được mọi người vây kín xung quanh, một bước chân chen cũng không lọt, ấy vậy mà khi Lưu Hiên tiến lên vài bước một lối đi đã được rẽ ra.

Biết rõ thân chủ là một người huênh hoang, lấy việc bắt nạt làm thú vui nhưng đến mức này thì thật sự không ra gì. Cậu tranh thủ xem phòng thi và số báo danh của mình rồi rời đi nhanh chóng, nếu như không phải bị câm thì cậu đã lên tiếng cảm ơn rồi.

Trình Trục Tư vẫy tay gọi lớn, cứ như sợ cả trường không nghe thấy: “Lưu Hiên, Lưu Hiên.”

Cậu ta nhỏ giọng hỏi: “Đã mua được đề rồi sao?”

Lưu Hiên lắc đầu, một mạch vào phòng thi.

Bầu trời của Trình Trục Tư sụp đổ rồi, cậu ta và Lưu Hiên tham gia vào cuộc ẩu đả, tuy được dàn xếp ổn thỏa nhưng với một điều kiện, phải lọt vào top hai mươi của lớp nếu không phải buộc thôi học. Bọn họ đã cuối cấp nếu bây giờ chuyển trường không được tiện cho lắm, thời điểm này có trường nhận chắc chắn ngôi trường đó cũng không ra gì.

Gương mặt Trình Trục Tư hết xanh rồi trắng, chạy theo bên cạnh Lưu Hiên.

Ngày đầu tiên thi mà bọn họ đã đụng phải giám thị khó tính, bước đầu sắp chỗ ngồi cứ như giám thị cố ý như vậy. Việc để hai thằng ngu ngồi cạnh nhau đã là sự sỉ nhục lớn lao, còn ngồi bàn đầu thì đích thị có thù lớn rồi.

“Cậu đã tìm được ngôi trường nào phù hợp chưa?” Trình Trục Tư quay sang bất lực hỏi “Đã lo được đường lui rồi sao?”

Lưu Hiên tinh tế dùng ngón trỏ chỉ xuống bàn bên dưới, chính xác thì Dạ Vu Ngôn đang ngồi phía sau.

“Tên đó không giúp cậu đâu, nghĩ cũng đừng nghĩ.” Trình Trục Tư cố ý vặn lớn âm lượng, người bên dưới nếu như không điếc chắc chắn sẽ nghe thấy.

Thực ra đời trước cậu không đến mức xuất sắc như Dạ Vu Ngôn, học lực nằm ở mức giỏi đầu ốc có thể ghi nhớ nhanh, với cả chương trình học của cậu đi trước bọn họ.

Giám thị hắn giọng nhắc nhở: “Trật tự đi, tất cả nhớ điền số báo danh và thông tin cần thiết.”

Trình Trục Tư nhận được đề bài cùng với tờ trắc nghiệm, cây bút chì trên tay cứ xoay xoay vài vòng, ngồi vắt chéo chân ung dung như đang ngồi ở giữa bãi biển, thoải mái còn tự do.