“Ừm, tôi nhớ rồi.” Thạch Linh nhẹ giọng đáp lại.
Lý Mẫu nhìn ra sắc trời lên tiếng nhắc nhở: “Đi cẩn thận, đừng có chết sớm quá.”
“Dì quay vào trong đi, trời mưa dễ bị lạnh.” Cậu cười trừ đáp lời.
Lúc trời nắng còn đỡ khi mưa rơi xuống con hẻm nhỏ, mọi thứ đều trở nên tuột dốc, ảm đạm càng ảm đạm tiếng côn trùng như dàn hợp âm tra tấn lỗ tai, u tối của sắc trời tô màu cho sự bất hạnh.
Ánh đèn lập lòe chớp tắt tận tít trên cao, chiếc ô đen thấp thoáng hai bóng người rời khỏi ngôi nhà nhỏ. Hạt mưa lất phất rơi xuống đường đi kèm theo âm thanh tí tách, dòng nước chảy xuôi theo con dóc làm ướt đế giày của Lưu Hiên.
Ngẩng đầu cậu đã nhìn thấy người đàn ông che ô đứng phía trước, giày da sáng bóng bị phủ vài giọt nước, đôi chân dài miên man dáng người chuẩn như thế chỉ có thể là Giai Thiệu Điền, gương mặt tối sầm của hắn bị che khuất bởi chiếc ô.
Hắn vốn âm trầm lạnh lẽo, đứng trong thời tiết này thật tình gấp đôi hiệu quả, dọa người ta sợ chết đi được.
Cậu cau mày gọi: “Anh trai.”
“Lần sau rời khỏi nhà nhớ thông báo tôi một tiếng.” Hắn trầm giọng nhắc nhở.
“Dạ.” Cậu dưới sự che chở của Mỹ Ninh từng bước từng bước đi đến gần hắn.
Bằng cách nào đó cả ba hiểu ý nhau một cách tuyệt đối, Mỹ Ninh đợi cậu che chung ô với Giai Thiệu Điền rồi âm thầm lui về sau, giữ một khoảng cách nhất định.
Trong làn mưa phùn cô mỉm cười nhẹ, rút điện thoại ra chụp một bức ảnh, nơi đây ánh sáng không tốt, khung cảnh chẳng đẹp mọi thứ đều bất tiện, nhưng khi hai con người đó lọt vào khung hình tất cả dừng lại ở hai chữ “Hoàn hảo”.
Mỹ Ninh làm công việc này lương cao là một phần, chín phần còn lại để phục vụ cho công việc chính. Cô lập một nhóm trên mạng xã hội viết về câu chuyện tình của Giai Thiệu Điền và Lưu Hiên, đẩy thuyền nhiệt tình, có ảnh là có niềm cảm hứng, cô vẫn theo đuổi công việc viết lách của mình, thỏa mãn đam mê là được.
Ban đầu hình tượng ngổ ngáo của Lưu Hiên vì giây phút gặp mặt mà xoay chuyển một trăm tám mươi độ, cậu em trai nhút nhát e thẹn dưới sự bảo bọc của anh trai, tuy thương yêu nhưng không hề quá đáng.
Hắn dạy cậu làm người tốt, tự biến mình thành kẻ xấu.
Lưu Hiên ngồi chung xe với Giai Thiệu Điền, ngồi ở vị trí phụ lái, cơn mưa mỗi lúc một lớn, phía trước đã chìm dần vào mờ ảo, tốc độ của bọn họ tỉ lệ nghịch với cơn mưa, an toàn vẫn là trên hết.
“Lúc trưa tôi có đọc được một đoạn trích viết về tôi và anh, nghe có chút kỳ quái.” Cậu mang nét tinh nghịch hỏi “Anh có muốn xem thử không? Tôi sẽ gửi link.”
“Xem.” Đơn giản một chữ nhưng không hề lạnh nhạt như trước đây, ngoài mặt hắn giả vờ như không quan tâm nhưng trong lòng đang tìm cách kéo dài cuộc trò chuyện.
Cô độc đã lâu, một người tự ý bước đến hắn không biết đối xử như thế nào là tốt, càng không muốn người ta rời đi.
Lưu Hiên nghe xong đáp án gương mặt ngơ ra một lúc, không phải là những gì cậu đoán trước, cậu nuốt ngụm không khí mở điện thoại lên thực hiện vài thao tác rồi chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.
“Chúng ta chưa theo dõi nhau, không phải là bạn bè, không thể gửi rồi.” Cậu thầm đắc ý, chẳng cần đào cái hố cho bản thân nhảy xuống nữa rồi, nội dung của đoạn trích đó quá sai lệch.
Lưu Hiên chớp mắt một cái Giai Thiệu Điền đã đưa điện thoại sang, hắn đang lái xe bằng một tay, còn cái gì để từ chối không?
Chọt đuôi mắt cậu luôn cho rồi, đang ngồi trong xe chứ có phải bên ngoài đâu mà lấy lý do bản thân bị cơn mưa làm cho lú lẫn.
Nhận lấy bằng hai tay, trong lòng Lưu Hiên phải nói là cực kỳ căng thẳng, cái điện thoại giống hệt với cậu từ mẫu mã cho đến cấu hình.
Cậu lưỡng lự nói: “Mật khẩu để mở khóa, tôi không biết.”
“Bốn số không.” Hắn nhanh miệng đáp.
Lưu Hiên vừa nhập vừa hỏi: “Nó có ý nghĩa là gì vậy?”
“Không có ý nghĩa gì cả.” Hắn dừng một chút để nghĩ ngợi rồi tiếp tục nói “Nhập vân tay của cậu, sau này không cần phiền phức như vậy.”
Cho dù hắn có đổi trăm ngàn con số khác, cậu vẫn có thể chạm vào đồ của hắn mà không cần hỏi, đối với người nhà mà nói như này thì quá mức cho phép, bởi họ cũng cần riêng tư.
Tiếng mưa ào ạt bên ngoài, sấm chớp ầm ĩ một vùng, làn đường trắng xóa bao bọc bởi cơn gió mạnh. Mọi thứ diễn ra đều hỗn loạn nhưng câu nói của hắn lại rõ ràng đến từng chữ, cái này giống như sự quan tâm.
Cậu lại nhầm lẫn thứ gì đó rồi, hắn đối với thân chủ có bao giờ tốt như vậy, thứ hắn cần chỉ là đôi mắt kia mà?
“Như thế không tốt.” Đãi ngộ này Lưu Hiên nguyện ý nhường cho người khác, nhỡ đâu vài thông tin cá nhân bị lộ ra ngoài cậu tránh không khỏi hiềm nghi.
Phải giữ cái đầu tỉnh táo và tin thần thép, đó là những việc cậu cần làm khi đi bên cạnh Giai Thiệu Điền.