Không Thể Chối Từ

Chương 4


Một giọng nói vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Giọng nói đầy kiêu ngạo, mang theo sự quyết liệt, khiến cô giật mình quay lại.

- CHÚNG TA KHÔNG THỂ ĐỂ GIANG HIỂU VIỆN CÓ TOÀN QUYỀN QUYẾT ĐỊNH VỀ TÀI SẢN!!!

Là một người đàn ông trung niên, với bộ vest đắt tiền và nụ cười mỉa mai, ông ta đứng giữa đám đông, ánh mắt rực lên sự tham.

Nhưng ngay khi câu nói vừa dứt, Lâm Nhất bước tới bên cạnh cô, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng đầy kiên quyết.

Anh khẳng định, giọng nói vang lên như một lời tuyên chiến, cắt đứt những âm thanh ồn ào xung quanh.

- Di sản này thuộc về Hiểu Viện, và chỉ có CÔ ẤY mới có quyền định đoạt số phận của nó.

Ngay lập tức, một làn sóng xôn xao lan tỏa trong đám đông.

Một người phụ nữ châm chọc

- Hiểu Viện chỉ là một cô gái trẻ, làm sao có thể quản lý nổi một khối tài sản lớn như vậy?

Một người khác thốt lên, giọng đầy nghi ngờ.

- Giang Hiểu Viện vẫn còn nhỏ có thể không biết cách bảo vệ nó đâu!

- Đúng vậy! Sao chúng ta không thể cùng nhau giúp đỡ con bé?

Một người đàn ông khác lên tiếng, nhưng trong giọng nói có phần mỉa mai.

- Chắc chắn sẽ có lợi cho tất cả chúng ta nếu cô ấy nhường lại một phần cho những người có kinh nghiệm.

Lâm Nhất không hề dao động. Anh đứng vững, ánh mắt kiên định, như một bức tường bảo vệ trước sự xâm phạm của những người chỉ chăm chăm vào tài sản và quyền lực.



- Cô ấy là người thừa kế duy nhất, và mọi quyết định về tài sản này sẽ chỉ do một mình cô đưa ra.

Lâm Nhất tiếp tục, giọng điệu mạnh mẽ, không cho phép bất kỳ ai ngắt lời.

Anh nhìn thẳng vào gương mặt của người đàn ông trung niên vừa phát ngôn, sự lạnh lẽo trong ánh mắt như một mũi dao sắc bén.

- Tôi khuyên các người nên biết vị trí của mình.

Lâm Nhất hằn giọng, từng chữ như thốt ra từ giữa hàm răng.

- Đừng để lòng tham mù quáng khiến các người quên mất rằng di sản này không chỉ là tài sản, mà còn là danh dự và sự tôn trọng dành cho cha mẹ cô ấy.

Nghe Lâm Nhất nói, sự xôn xao trong đám đông dường như tạm lắng lại, nhưng ánh mắt đầy tham lam của họ vẫn không rời khỏi cô.

Lâm Nhất tiếp tục, giọng nói hằn lên sự kiên quyết.

- Cô ấy là người thừa kế duy nhất!

- Và bất kỳ ai nghĩ rằng mình có thể lợi dụng cô ấy, tôi khuyên các bạn nên suy nghĩ kỹ lại.

Anh bước gần hơn, ánh mắt đen lại như bão tố.

Lời nói của anh như lưỡi dao sắc bén, chém ngang qua không khí, khiến những kẻ đang bàn tán rụt cổ lại

- Nếu có ai còn dám mở miệng bàn tán hay có hành động mờ ám nào với tài sản này, hãy nhớ rằng các bạn đang đối mặt với tôi. Tôi không ngại làm cho những ai dám vượt qua giới hạn phải trả giá đắt.

Mọi người xung quanh bắt đầu lén lút nhìn nhau, không dám phản bác. Họ nhận ra rằng Lâm Nhất không chỉ là một người bạn, mà còn là một thế lực mà họ không thể xem thường.

- Cô ấy đã mất đi cha mẹ, và tôi sẽ không để ai làm tổn thương cô ấy thêm lần nữa.

- Hãy cẩn thận với những gì bạn nói và làm, nếu không muốn gây hấn với tôi!

Cô cảm thấy một sự vui mừng ấm áp khi Lâm Nhất đứng lên bảo vệ mình. Anh là một chỗ dựa vững chắc giữa những âm mưu và ánh mắt tham lam xung quanh, khiến cô cảm thấy bớt cô đơn trong nỗi đau mất mát.



Nụ cười của anh, sự quyết tâm trong ánh mắt, tất cả đều tạo nên một cảm giác an toàn mà cô đã không biết mình cần đến.

Tuy nhiên, trong lòng cô cũng nổi lên một nỗi lo lắng không nguôi.

Lâm Nhất toát lên vẻ lạnh lùng và ít nói, như thể những suy nghĩ sâu kín của anh luôn nằm trong một thế giới khác.

Mỗi lần anh nhìn vào đám đông, cách anh xử lý mọi người xung quanh bằng sự trầm tĩnh và quyết đoán khiến cô không thể không cảm thấy nghi ngờ.

Ánh mắt anh không chỉ lạnh giá mà còn mang theo một sự bí ẩn, như thể anh đang giấu kín những mưu đồ mà chỉ riêng anh mới hiểu.

Cô tự hỏi liệu sự bình thản đó có phải là một phần trong chiến lược của anh, hay đó chỉ đơn giản là tính cách tự nhiên của một người không thích mở lòng.

- Liệu chú ấy đang bảo vệ mình hay chỉ chờ cơ hội để thao túng tình hình?

Câu hỏi đó lẩn quẩn trong đầu cô, khiến cô cảm thấy bối rối giữa niềm tin và sự hoài nghi.

Sau những lời khẳng định mạnh mẽ của Lâm Nhất, không khí xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng.

Những ánh mắt thăm dò và những lời bàn tán đầy tham lam trước đó dần im bặt, như thể tiếng nói của anh đã đóng lại cánh cửa của sự xoi mói.

Mọi người nhìn nhau, không ai dám lên tiếng thêm, chỉ còn lại sự ngại ngùng và lo lắng khi đối mặt với một người đầy quyền lực như Lâm Nhất.

Tang lễ dần đi đến hồi kết.

Những chiếc áo tang và hoa trắng bắt đầu được thu dọn, trong khi những cái bắt tay, những cái cúi đầu và ánh mắt đầy cảm thông trở nên lộ liễu hơn bao giờ hết.

Cô đứng lặng lẽ bên cạnh mộ cha mẹ, lòng ngổn ngang trăm mối, nhưng sự hiện diện của Lâm Nhất bên cạnh mang lại cho cô một chút an ủi giữa sự trống vắng và đau thương.

Khi nghi thức kết thúc, một cảm giác nhẹ nhõm lướt qua cô. Dù bão tố vẫn đang rình rập, nhưng ít nhất giờ đây cô không còn đơn độc.

Lâm Nhất đã chứng tỏ mình là một người đứng về phía cô, ngay cả khi sự nghi ngờ vẫn còn âm thầm trong lòng.