Không Thể Chối Từ

Chương 5


Khi tang lễ kết thúc, không khí im lặng bao trùm, chỉ còn lại tiếng bước chân nhẹ nhàng của những người ra về.

Lâm Nhất tiến lại gần, ánh mắt anh vẫn kiên định và đầy quyết tâm.

Anh nói, giọng trầm ấm nhưng mạnh mẽ, như một lời hứa rằng cô không phải đối mặt với mọi thứ một mình.

- Để chú đưa cháu về.

Cô gật đầu, lòng vẫn còn nặng trĩu với nỗi đau mất mát.

Trên đường về, không khí im lặng giữa hai người trở nên dày đặc, nhưng bên trong lại tràn ngập những suy nghĩ.

Dù lòng cô còn nhiều nghi ngờ, nhưng sự hiện diện của Lâm Nhất khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.

Khi về đến nhà, mọi thứ vẫn như cũ, nhưng bầu không khí thì khác hẳn.

Những kỷ vật của cha mẹ cô vẫn nằm yên lặng trong góc phòng, chờ được sắp xếp và dọn dẹp.

- Chú giúp cháu nhé?

Lâm Nhất đề nghị, ánh mắt anh chân thành.

Cô cảm thấy một sự xao xuyến trong lòng, nhưng cũng gật đầu đồng ý.

Hai người bắt đầu dọn dẹp, từng món đồ, từng kỷ vật gợi nhớ về quá khứ.

Hiểu Viện lặng lẽ sắp xếp những kỷ vật của cha mẹ, lòng trĩu nặng với những kỷ niệm. Lâm Nhất hỗ trợ cô từng chút một, không hề tỏ ra mệt mỏi.

Sự chăm sóc và tôn trọng của anh khiến cô cảm thấy ấm áp, nhưng trong thâm tâm, nỗi lo lắng vẫn không ngừng gặm nhấm tâm trí cô.

Mặc dù bầu không khí có phần u ám, nhưng nhờ có Lâm Nhất bên cạnh, cô không còn cảm thấy đơn độc trong cuộc chiến tìm lại những mảnh ghép của cuộc đời mình.

Sau khi dọn dẹp xong, bầu không khí giữa hai người trở nên nhẹ nhõm hơn, nhưng sự im lặng vẫn bao trùm.

Khi trời đã tối hẳn, Lâm Nhất đứng dậy, chuẩn bị ra về. Anh quay lại nhìn cô, ánh mắt anh đầy sự quan tâm.

- Sáng mai chú sẽ đến đón cháu. Chúng ta sẽ cùng bay về Tây Thành- anh nói, giọng điệu nghiêm túc nhưng ấm áp.

Hiểu Viện nhìn anh, bất ngờ và có phần lo lắng.

- Tại sao lại phải về đó ngay bây giờ?- cô hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh dù lòng đang rối bời.

Lâm Nhất khẽ nhíu mày, nhưng không hề nao núng.

- Chú nghĩ đó là nơi tốt nhất cho cháu trong lúc này. Có thể giúp cháu ổn định lại mọi thứ- anh giải thích.

Cô cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của anh, nhưng không khỏi có chút do dự. Tây Thành, nơi mà mọi thứ vẫn còn khá mới mẻ và xa lạ sau những biến cố gần đây, khiến cô cảm thấy bồn chồn.

- Chú cũng sẽ rất bận rộn với công việc- Lâm Nhất thêm vào, vẻ mặt của anh thoáng chốc nghiêm túc hơn.

- Nhưng chú sẽ sắp xếp thời gian để giúp đỡ cháu.

Câu nói ấy làm cô cảm thấy vừa vui mừng vừa lo lắng.

- Cảm ơn chú,- cô đáp, nhưng không thể giấu nổi sự bất an trong ánh mắt.



Cô không biết liệu trong những ngày tới, bên cạnh sự bận rộn của Lâm Nhất, cô có thể tìm được sự hỗ trợ mà mình cần hay không.

Sáng hôm sau, Giang Hiểu Viện xách một chiếc vali màu kem, ánh sáng mặt trời len lỏi qua các khe hở, phản chiếu làm chiếc vali trở nên lấp lánh.

Cô đứng trước cửa, lòng đầy trộn lẫn giữa cảm xúc lo lắng và hồi hộp. Chiếc vali chứa đựng những kỷ niệm và cả những điều chưa biết, và bây giờ cô chuẩn bị rời khỏi nơi mà mình từng gắn bó.

Hít một hơi thật sâu, cô mở cửa và bước ra ngoài.

Không khí trong lành buổi sáng tràn ngập, mang lại cho cô một cảm giác tươi mới.

Giang Hiểu Viện nhìn quanh, cố tìm dấu hiệu của Lâm Nhất. Thời gian không còn chờ đợi, và cô biết rằng chuyến đi này sẽ mở ra một chương mới trong cuộc đời mình.

Lâm Nhất bước tới, tay anh nhẹ nhàng cầm lấy chiếc vali màu kem của Giang Hiểu Viện.

Cử chỉ ấy vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, khiến cô cảm thấy một chút yên tâm trong lòng.

- Đi nào, chúng ta không thể để lỡ chuyến bay,- anh nói với giọng trầm ấm, ánh mắt hướng về phía cánh cửa.

Giang Hiểu Viện theo sau anh, trái tim đập nhanh hơn khi họ cùng nhau bước ra khỏi nhà.

Hơi thở của buổi sáng tươi mới và trong lành xộc vào mũi, nhưng trong lòng cô vẫn dâng trào nhiều cảm xúc.

Họ bắt đầu đi về phía sân bay, từng bước chân đầy quyết tâm, như thể đang bước vào một hành trình mới, đầy bất ngờ và thử thách.

Khi đến bãi đậu xe, Lâm Nhất mở cửa xe cho cô, một hành động lịch thiệp nhưng không kém phần tự nhiên.

Cô cảm ơn anh bằng một cái gật đầu, lòng cảm kích vì sự quan tâm của anh. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như họ không chỉ là chú cháu, mà còn là những người đồng hành trên con đường sắp tới.

Khi đến sân bay, Lâm Nhất nhanh chóng dẫn Giang Hiểu Viện vào trong, nơi dòng người tấp nập đang làm thủ tục.

Anh tự tin tiến về quầy làm thủ tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng quyết đoán.

- Cháu cứ đứng đây, để tôi lo cho,- anh nói, ánh mắt kiên định, như thể muốn cô yên tâm trong từng bước đi.

Giang Hiểu Viện đứng chờ bên cạnh, lòng có chút bối rối khi thấy sự chuyên nghiệp của anh.

Chỉ sau vài phút, Lâm Nhất đã hoàn tất thủ tục, mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp.

- Xong rồi,- anh quay lại, nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi.

- Chúng ta sẽ tới Tây Thành lúc 3 giờ chiều.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, và cảm giác hồi hộp dâng trào trong lòng cô.

Họ cùng nhau đi qua khu vực kiểm tra an ninh, tiếng thông báo về chuyến bay vang lên quanh đó.

Giang Hiểu Viện cảm thấy một sự hồi hộp lẫn mong chờ

Khi máy bay hạ cánh xuống Tây Thành lúc 3 giờ chiều, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống thành phố, tạo nên một khung cảnh sống động và nhộn nhịp.

Giang Hiểu Viện cảm thấy một làn sóng hồi hộp trào dâng trong lòng khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mặc dù đã từng đến Tây Thành vài lần trước đây, nhưng lần này lại mang một cảm giác hoàn toàn khác, như thể mọi thứ đều mới mẻ và lạ lẫm.

Sau khi xuống máy bay, Lâm Nhất nhanh chóng nhận ra sự bối rối trong ánh mắt của cô.



Anh nhẹ nhàng nắm tay cô, dẫn dắt qua khu vực hải quan và làm các thủ tục cần thiết.

-Cứ để chú lo liệu,- anh nói với giọng êm ái, mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Giang Hiểu Viện cảm thấy lòng mình dịu lại khi thấy sự chu đáo của anh.

Dù đã đi du lịch nhiều nơi và quen thuộc với nhiều phong tục tập quán, nhưng sự chăm sóc tận tình của Lâm Nhất vẫn khiến cô cảm thấy được trân trọng.

Anh kiểm tra hộ chiếu, sắp xếp hành lý và giải thích từng bước một cho cô. Mỗi hành động của anh đều thể hiện sự quan tâm, khiến cô cảm thấy không còn đơn độc trong cuộc hành trình này.

Khi mọi thứ đã hoàn tất, Lâm Nhất quay sang cô, ánh mắt anh vẫn trầm lắng.

- Hiện tại chúng ta đã ở đây. Cháu cảm thấy thế nào?- Anh hỏi, giọng nói vẫn bình tĩnh và không có gì thay đổi.

Giang Hiểu Viện thở một hơi thở thật sâu, cảm thấy vừa phải tò mò về con người của anh.

Khi Giang Hiểu Viện và Lâm Nhất bước ra khỏi khu vực hải quan, không khí trong sân bay Tây Thành thật nhộn nhịp.

Ngay bên ngoài, một người đàn ông trẻ tuổi đứng đợi họ với vẻ ngoài lịch lãm, tay cầm bảng tên ghi rõ “Giang Hiểu Viện.”

Đó chính là trợ lý của Lâm Nhất, người đã sắp xếp mọi thứ cho chuyến đi này.

- Xin chào, tôi là Dương, trợ lý của Lâm Tổng.

Anh ta mỉm cười chào hỏi, ánh mắt lướt qua Giang Hiểu Viện rồi hướng về phía Lâm Nhất, như để xác nhận mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch.

Lâm Nhất gật đầu, không nói gì nhưng ánh mắt anh cho thấy sự hài lòng.

Sau khi đã sắp xếp hành lý vào xe, Lâm Nhất và Giang Hiểu Viện ngồi xuống ghế sau, trong khi trợ lý Dương lái xe về nhà anh.

Cảnh vật bên ngoài nhanh chóng trôi qua, những tòa nhà cao tầng, đường phố nhộn nhịp tạo nên bầu không khí sôi động của Tây Thành.

Giang Hiểu Viện nhìn ra cửa sổ, cảm giác vừa hồi hộp vừa thích thú trước những hình ảnh quen thuộc từ những lần trước.

Khi xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng, Giang Hiểu Viện không khỏi ngạc nhiên.

Ngôi nhà mang vẻ đẹp hiện đại nhưng cũng không kém phần ấm cúng. Lâm Nhất bước ra trước, rồi mở cửa cho cô.

- Cháu vào đi,- anh nói với giọng điệu bình thản nhưng lại có chút ân cần.

- Đây là nơi chú ở. Cháu có thể ở lại đây nếu cháu muốn.

Giang Hiểu Viện theo sau anh vào trong, không gian bên trong được bày trí tinh tế, thể hiện gu thẩm mỹ của Lâm Nhất.

- Cháu có thể dùng phòng khách hoặc phòng riêng,- anh tiếp tục, chỉ tay về hướng những căn phòng.

- Nếu cần gì, cứ nói với Dương.

Cô gật đầu, lòng cảm thấy nhẹ nhõm.

- Cảm ơn chú,- cô nói, vẫn chưa hoàn toàn quen với sự chăm sóc của Lâm Nhất.

Khi anh rời đi để chuẩn bị cho công việc, Giang Hiểu Viện quyết định ngả người xuống sofa, nhắm mắt lại, để những lo âu trong lòng dần lắng xuống.

Cô biết rằng ở lại đây, trong ngôi nhà này, có thể giúp cô tìm lại sự bình yên mà mình đã đánh mất.