Có điều không đợi hắn phản kích, Sở Hưu phía đối diện đã phát sinh biến hóa kỳ dị.
Khoảnh khắc này hai mắt Sở Hưu như hóa thành vực sâu, đen kịt không chút điểm trắng.
Ngay khi Diệp Thiên Tà nhìn về phía Sở Hưu, thân hình hắn không nhịn được run lên, tỉnh thần lực lập tức bị kéo vào vực sâu không đáy kia.
Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp khi đột nhiên xuất thủ hầu như không ai tránh nổi, Diệp Thiên Tà cũng vậy.
Có điều Diệp Thiên Tà vẫn có ưu thế, đó là khí huyết của hắn hết sức cường đại, đủ để ổn định tinh thần bản thân.
Hơn nữa trạng thái lúc này của hắn hết sức kỳ dị, sau khi luyện hóa nội đan Huyết Giao, trong cơ thể hắn còn bao hàm một chút khí tức Huyết Giao.
Ngay khi trúng Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, hình xăm huyết giao trên ngực Diệp Thiên Tà nóng lên, một tiếng long ngâm giận dữ vang rền, xông phá Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu, khiến Diệp. Thiên Tà hoàn toàn tỉnh táo lại.
Có điều lúc này trước mặt hắn lại xuất hiện hai luông phật quang cường đại, lại là hai đòn Đại Kim Cương Luân Ấn thế mạnh lực trầm!
Lúc này Diệp Thiên Tà chỉ có thể vội vàng ngăn cản, nhưng Huyết Giao trong tay hắn đã bị hai đòn Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu trực tiếp đánh bay, cắm sang mặt đất bên cạnh.
Đám võ giả Tà Cực Tông kia kinh hãi không thôi, căng thẳng tới cực hạn.
Từ khi Diệp Thiên Tà bước ra giang hồ tới giờ, đây là lần đầu hắn bị người ta đánh văng binh khít
Còn ánh mắt thánh nữ Bái Nguyệt giáo nhìn về phía Sở Hưu lại mang theo vẻ kỳ dị. Rất ít người trên giang hồ có thể chuyển đổi Ma Phật dễ dàng như vậy, cho dù Đệ Lục Thiên Ma Tông là Ma Phật song tu, nhưng thực tế công pháp tu luyện của Đệ Lục Thiên Ma Tông đều cùng một loại tính chất, bất luận là ma hay là phật đều là chủ tu tỉnh thần lực.
Còn Sở Hưu thì sao, lúc trước hắn thi triển công pháp tỉnh thần lực là ma công, còn giờ dùng ấn pháp lại là công pháp Phật môn. Một là bí pháp tinh thần Ma đạo quỷ dị, một lại là ấn pháp Phật tông thế mạnh lực trầm, hai thứ vốn hoàn toàn khác biệt nhưng tới tay Sở Hưu lại biến ảo thông suốt tự nhiên như vậy, thật sự rất hiếm người trên giang hồ làm được điểm này.
Lúc này giữa trận, sắc mặt Diệp Thiên Tà rốt cuộc cũng có biến hóa.
Hắn ra tay với Sở Hưu là muốn đại chiến một trận phát tiết lửa giận vì bị thánh nữ Bái Nguyệt giáo hạ nhục lúc trước. Thế nhưng giờ hắn mới phát hiện, cho dù lửa giận đã được phát tiết nhưng hắn lại đá phải tấm sắt rất cứng!
Binh khí bị đánh bay, Sở Hưu phía đối diện lại xuất quyền lao tới.
Hắn không có binh khí, Sở Hưu cũng không có binh khí, đương nhiên Diệp Thiên Tà biết đó không phải là Sở Hưu cố ý thể hiện công bằng mà là khả năng áp sát cận chiến của Sở Hưu cũng không kém gì đao pháp của hắn!
Một quyền ngưng tụ sát cơ sát khí vô biên, thậm chí khiến nguyên khí trong thiên địa xung quanh cũng nhuộm một màu đỏ tươi, trong thế quyền mơ hồ vang lên tiếng quỷ thần kêu khóc!
Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền!
Diệp Thiên Tà tay không có thương, gầm lên một tiếng, trực tiếp đấm ra một quyền, thế quyền thẳng tắp, cương khí ầm ầm bộc phát, một luồng hư ảnh giao long màu đỏ máu quấn quanh tay hắn, gầm thét đánh ra.
Cánh tay hắn chính là thương, là mũi thương huyết giao có thể xuyên thủng bầu trời!
Một tiếng nổ lớn vang lên, tất cả mọi thứ xung quanh đều bị cương khí đỏ máu che phủ, không thấy rõ được Tình cảnh bên trong.
Có điều một khắc sau, một thân hình bị đánh bật ra, liên tục lui lại mười bước, sắc mặt trắng bệch. Ngay cả hình xăm Huyết Giao trước ngực hắn cũng đã ảm đạm không còn vẻ rực rỡ, như đã mất đi thần thái lúc trước.
Diệp Thiên Tà nhìn chăm chằm vào Sở Hưu, không thể tin nổi là mình lại bại.
Mặc dù hắn chỉ rơi xuống hạ phong, thương thế thậm chí chẳng tính là vết thương nhẹ, nhưng Diệp Thiên Tà biết, mình đã bại.
Lúc đầu mục tiêu của Diệp Thiên Tà là những tuấn kiệt trẻ tuổi tài hoa kinh người trong tông môn Chính đạo, tỷ như Trương Thừa Trinh, Tông Huyền. Hắn vẫn coi những người đó là đối thủ giả tưởng, mặc dù có nghe tới tên Sở Hưu, nhưng Diệp Thiên Tà tuyệt đối không coi Sở Hưu là đối thủ của mình.
Thế nhưng giờ hắn lại bị Sở Hưu đánh bại, tâm trạng phức tạp đó người ngoài không cách nào hiểu nổi.
Đúng lúc này, thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại dùng giọng điệu không nhịn nổi nói: “Diệp Thiên Tà, ngươi đánh đủ chưa? Đánh đủ rồi thì mau đi đi, đừng quên đây là đâu. Không phải Tà Cực Tông của ngươi cũng chẳng phải Bái Nguyệt Giáo của ta đâu!”
Trương Sở Phàm đã chết, vậy bọn họ ở lại đây còn có ích lợi gì? Bất luận Diệp Thiên Tà hay thánh nữ Bái Nguyệt giáo đều không định báo thù cho Trương Sở Phàm.
Đông Tề là nơi võ lâm thiên hạ hưng thịnh phồn hoa nhất, bất luận Bái Nguyệt Giáo hay Tà Cực Tông đều chỉ có năng lực giới hạn tại đây, tiếp tục lề mề ở nơi này ngoại trừ tăng thêm nguy hiểm vì rêu rao dễ gây chú ý, ngoài ra không còn ý nghĩa gì khác.
Diệp Thiên Tà trừng mắt với Sở Hưu, hắn không phải kẻ ngu ngốc buông lời hung ác gì mà trực tiếp quay người, rút thanh Huyết Giao bị Sở Hưu đánh bay.
trên mặt đất lúc vừa rồi, trực tiếp quay người rời đi.
Thánh nữ Bái Nguyệt giáo nhìn Sở Hưu một hồi, có điều cái nhìn này lại bao hàm vẻ hứng thú. Thực tế nàng cũng rất hứng thú với Sở Hưu, thậm chí còn hơn cả Diệp. Thiên Tà.
Nhìn bóng lưng đám người rời đi, Sở Hưu không biểu thị gì.
Y nắm chắc thắng được Diệp Thiên Tà nhưng thực lực thánh nữ Bái Nguyệt giáo lại cao thâm bất khả trắc, thậm chí Sở Hưu còn không nhìn ra đối phương liệu đã tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất hay chưa. Cho nên giờ đối phương muốn đi, y đương nhiên không ngăn cản, dù sao cũng đã đạt được mục đích của mình.
Đám người này tới vì Trương Sở Phàm, may mà mình đến trước một bước, nếu để đám người Tà Cực Tông cùng Bái Nguyệt Giáo đoạt được Trương Sở Phàm, moi ra truyền thừa chân chính của Ma Tâm Đường, xác nhận lại thân phận y, vậy thân phận Sở Hưu trong nhánh Ẩn Ma cũng chẳng ẩn giấu nổi.
Lúc này Đường Nha đứng sau lưng Sở Hưu lại đột nhiên cười hắc hắc nói: “Đại nhân, thánh nữ Bái Nguyệt giáo kia có vẻ hứng thú với ngài.”
Sở Hưu không buồn quay đầu, hỏi ngược lại: “Làm sao ngươi biết?”