Tuy đã vào hè thế nhưng trường cấp 3 vẫn như cũ người đến người đi ra vào nhộn nhịp. Thành phần Chủ yếu có vẻ như đều là khối lớp 12, không khí trong các lớp học luôn trong tình trạng căng thẳng như dây đàn. Kỳ thi quốc gia luôn là một điểm quan trọng trong cuộc đời của mỗi học sinh, 12 năm đèn sách cũng đều là để chuẩn bị cho một lần này.
So với các lớp học khác thì không khí lớp 12 A5 nhẹ nhõm và thư giãn hơn hẳn.
Loạt xoạt... Tiếng bút lông ma sát với mặt bảng phát ra thanh âm nho nhỏ cùng lúc đó Thẩm Trù vẽ ra càng nhiều ô vuông kì quái sắp xếp không hề theo quy luật gì cả, giống như thật tùy ý vẽ ra.
Thế nhưng học sinh phía dưới lại không có bất kì dị nghị gì mà lại càng như mong đợi và hứng thú nhiều hơn.
Ô vuông cuối cùng được hoàn thành Thẩm Trù từ tốn đóng lại nắp bút sau đó quay người lại đối diện với học sinh bên dưới.
Thấy vậy, đám học trò vốn đang tùy ý bất giác điều chỉnh lại tư thế ngồi, lưng cũng ép cho thẳng lại. Biểu hiện rõ nhất là nữ sinh, có vài cô nàng còn len lén vén tóc mai cho gọn gàng. Thẩm Trù có độ nổi tiếng khá cao trong trường, thỉnh thoảng có nữ sinh lá gan lớn còn viết cả thư tình nhét vào học bàn giáo viên.
Nguyên do không thể không nói đến khuôn mặt mang tính lừa gạt của Thẩm Trù. Mặc dù đã 29 tuổi thế nhưng da dẻ trắng trẻo khuôn mặt thanh thoát, nhìn qua không khác mấy với mấy sinh viên năm nhất còn tươi xanh mơn mởn. Nhất là đôi mắt hoa đào rất có tính xâm lược, mấy thiếu nữ tới tuổi biết yêu rất nhiều bạn đều đổ gục trước ánh nhìn từ ái của Thẩm Trù.
"Chúng ta đến với câu hỏi đầu tiên đi!". Thẩm Trù di chuyển con trỏ chuột, văn bản chuẩn bị tỉ mỉ được phát trên màn hình máy chiếu.
Lúc này lại có một nữ sinh giơ tay muốn phát biểu ý kiến "Thưa thầy, nếu tham gia chúng em sẽ nhận được phần thưởng gì ạ?"
"Mấy cô cậu này hay thật, học tập không phải vốn dĩ là nghĩa vụ của học sinh các em sao?" Thẩm Trù giọng diệu dù nghiêm túc nhưng không có ý tứ từ chối miệng nở nụ cười nhạt, bất đắc dĩ mà lắc đầu.
Ngay từ ban đầu Thẩm Trù đã xây dựng cho mình hình tượng thầy giáo thân thiện dễ mến, nếu không phải là yêu cầu quá đáng thì thường y đều chấp nhận.
Có người dẫn đầu, học sinh khác bắt đầu ăn theo mà nhao nhao muốn kháng nghị.
Thẩm Trù đành gật đầu đồng ý nhưng cũng không hẳn là vì sự năm nỉ yếu ớt của học Sinh mà y chỉ muốn giữ hình tượng cho mình mà thôi. Mọi người nói y giả tạo cũng không sao, đối với y đây chỉ là một mánh khoé để tăng thiện cảm của người khác mà thôi.
" Được rồi, giữ trật tự nào!" Thẩm Trù khẽ đặt ngón tay lên môi ra dấu im lặng.
Đợi tiếng nói chuyện gần như dừng hẳn Thẩm Trù mới nói tiếp "Các em chỉ cần trả lời đúng một câu hỏi và điền vào ô vuông thì cuối tuần thầy sẽ mời mấy đứa đi ăn một bữa no nê"
Đám học sinh nghe thấy vậy liền hưng phấn bừng bừng, cũng bắt đầu tập trung vào bài giảng hơn
Thẩm Trù thấy tình hình không sao biệt lắm mới bắt đầu đọc câu hỏi
"Fill in the blank
The tsunami _______ houses, trees and cattle.
A. B. C. D."
Chuông kết thúc giờ học văng lên, lớp phó học tập tiến đến thứ bài tập của cả lớp. Thẩm Trù nhận lấy sấp giấy, ngẩng đầu mới phát hiện thì ra là cô bé lúc nãy mở đầu đòi y phát phần thưởng. Y khẽ cười, đôi mắt cong cong "Cảm ơn em!"
Trong vô tình ngón tay hai người khẽ chạm lấy nhau, nữ sinh khẽ giật ngón tay nét mặt ửng đỏ nhưng do cúi đầu nên Thẩm Trù không nhìn thấy được.
Đi ngang sân trường luôn có vô số học sinh chủ động chào hỏi hầu như đều là nữ sinh, y luôn rất kiên nhẫn gật đầu đáp lại từng người, nụ cười trên môi chưa từng ngưng lại
" Em chào thầy"
" Chào thầy ạ"
" Thầy về nhà ạ"
Thẩm Trù tiến vào bãi đỗ xe, con xe hơi của y cũng chỉ là chiếc Huyndai màu trắng rất bình thường. Thậm chí tới hiện tại y còn chưa trả góp hết đủ số tiền mua nó. Đóng cửa xe lại biểu cảm vui vẻ cùng ý cười trong khoé mắt trước đó của y liền biến mất.
Ngón tay khẽ gõ lên vô lăng, nhịp điệu khá nhanh làm người khác nhìn ra được y đang mất kiên nhẫn. Y rút từ trong túi áo ra một điếu thuốc, đốt lửa mà rít một hơi. Nếu nhìn kĩ thì kế bên vô lăng có đặt một quyển sách nhìn còn khá mới, có vẻ như chủ nhân của nó chưa đọc được mấy lần.
"Lại tốn thêm tiền vì những thứ vô dụng a, đám học trò này càng ngày càng làm nhiều chuyện vô bổ"
Dù bị khói thuốc hun có thể ám mùi thế nhưng Thẩm Trù không có khả năng mở cửa sổ. Chưa nói đến nhà trường cấm hút thuốc cả giáo viên lẫn học sinh mà hình tượng hoàn mỹ y xây dựng từ trước đến nay liền bị sụp đổ. Đó là lí do y lắp mặt kính khiến từ bên ngoài không nhìn thấy bất kì thứ gì bên trong xe.
Mặc dù cảm thấy sống như vậy rất mệt mỏi nhưng Thẩm Trù rất vừa lòng với những gì bản thân đã đạt được.
Thẩm Trù dập tắt điếu thuốc rồi lái xe rời đi không ngờ vừa đánh vòng lại đụng phải một nữ sinh, nghe cô bé la toáng lên không rõ là có đụng trúng người hay không. Y lập tức đi xuống xe tiến lại chỗ cô bé ngã xuống đỡ người dậy
"Em không sao chứ? Có đụng trúng chỗ nào không?"
"Có lẽ là không sao ạ!"
Y đỡ cô bé đứng dậy lại nghe thấy tiếng suýt xoa than đau, mắt thấy cô vén váy quá đầu gối để lộ nửa viền đùi trắng nõn. Chẳng qua Thẩm Trù chỉ tập trung nhìn vết bầm tím ghê người trên đầu gối cô mà không để ý đến vấn đề khác. Y nhìn thoáng qua, cân nhắc một chút mới khẽ cất giọng
"Gần đây có một phòng khám tư nhân, thầy đưa em qua đó kiểm tra xem sao?"
"Em... Như vậy có làm phiền thầy quá không? Em nghĩ không có vấn đề gì nghiêm trọng đâu ạ!" Cô bé khẽ lắc đầu, ngượng ngùng từ chối thế nhưng ở chỗ y không thấy được lại âm thầm siết bàn tay.
Thẩm Trù thầm khinh bỉ trong lòng: "Để ngày mai cô rêu rao khắp trường có một ông thầy tông trúng người rồi bỏ chạy à" Y vẫn nặn ra một nụ cười dịu dàng tiêu chuẩn, giọng diệu không cho phép từ chối "Dù vậy, đây là trách nhiệm của thầy, chúng ta đi kiểm tra sơ bộ sau đó thầy đưa em về nhà, để ba mẹ đỡ lo lắng!"
Vị bác sỹ lớn tuổi bôi thuốc lên vết thương của cô bé rất ra dáng gia trưởng nghiêm khắc ở nhà mà cho lời khuyên
" Nghĩa vụ của nam sinh là bảo vệ nữ sinh yếu đuối, cháu ngày cả bạn gái cũng bảo vệ không xong mà đòi bảo hộ cho ai chứ!"
Thẩm Trù_người đàn ông 29 tuổi còn bị coi là học sinh.... Cảm thấy không còn lời gì để nói. Khoé miệng y giựt giựt, rất muốn mở miệng hỏi:" bác sĩ hôm nay đi làm quên đeo mắt kính hay sao". Thế nhưng rốt cuộc nuốt ngược những lời này trở lại.
" Bác sĩ hiểm nhầm rồi..."
Liếc nhìn về phía cô học sinh lại thấy cô lặng lẽ đỏ mặt cúi đầu, bộ dáng giống như yên lặng mà đồng ý những gì bác sĩ nói. Thẩm Trù mém chút nữa thì chửi thề ra khỏi miệng.
"Hừ, tôi không cấm giới trẻ yêu đương nhưng điều kiện tiên quyết là không được lơ là việc học, các cô cậu đó...." Không hiểu tại sao cuối cùng lại thành chuyên mục phụ huynh càm ràm, bình thường không phải đều là y có ý kiến với phụ huynh học sinh thôi sao?
Có vẻ như ông trời đã nghe thấy lời cầu nguyện của y, chưa bao giờ Thẩm Trù cảm thấy tiếng chuông điện thoại là loại thanh âm hay đến thế. Thế là y chưa kịp nhìn tên người gọi đã bắt máy, y ra hiệu với lão bác sĩ rồi rời đi.
"Rốt cuộc em cũng đã chịu nghe máy rồi, học trò Thẩm!"
Nghe thấy giọng nói này khuôn mặt Thẩm Trù vốn vui vẻ liền khựng lại.
"Trần giáo sư..." Tiếp đó là một chuỗi yên lặng.
Vị giáo sư kia không nhịn được mở miệng trước, cũng không hề dài dòng "bên chúng ta và sở nghiên cứu cùng kết hợp trong một dự án năng lượng hạt nhân, cơ hội này rất hiếm có, em..."
Thẩm Trù không kiên nhẫn cắt đứt lời ông nói phần sau là gì y có thể đơn giản liền suy ra
"A! Cảm ơn giáo sư đã nhớ đến em..."
" Nếu vậy nghĩa là..." giọng nói hơi lên cao một chút, vốn đang vui mừng lại nghe được tiếng cười khẩy đầy khinh thường.
"Nhưng xin phép em được từ chối đề nghị này. Em không muốn sau khi nghiên cứu hoàn thành lại có người đến cướp công và bản thân lại trở thành kẻ ăn cắp đâu!"
"Thẩm Trù, chuyện đã qua lâu rồi em vẫn còn ghi hận trong lòng sao, dù sao thì em ấy đã xin lỗi em rồi"
Thẩm Trù rất muốn mắng to hai thầy trò đó hai chữ "Trơ trẽn", cuối cùng vẫn đổi một cách nói khác
"Ôi, em đâu có rành việc vừa ăn cắp vừa la làng đâu chứ, cứ nghĩ trước khi gọi em thầy đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị từ chối rồi chứ! Xin phép" Nói xong không đợi bên kia tiếp lời liền cúp máy trước.
Thẩm Trù như bị rút cạn sức lực tựa đầu vào tường đờ đẫn hồi lâu. Sa sút không lâu lắm y cắm ngón tay vào túi quần, lững thững trở lại phòng bệnh. Nếu Cứ để tâm trạng không tốt vì những chuyện này thì cả cuộc đời của y cũng sẽ không hết buồn nỗi mất.
Next Chương 2: Hệ thống xuyên sách là hố cha....