Chàng trai tóc nâu vàng là Phó Thành, còn bệnh nhân được đưa về chính là Duật Quân. Phó Thành nhìn người kia nghiêm túc: “Tình hình có chút khả quan, nhưng vẫn nhờ mày đấy Cố Khang.”
Chàng trai Cố Khang kia là bác sĩ ở nước ngoài mới về, có thể coi là bạn của Duật Quân và Phó Thành. Cũng là bạn của một người làm ở trong quân đội. Lần này Cố Khang về nước chính là muốn vào quân đội làm bác sĩ riêng cho khu E.
Cố Khang nhìn Phó Thành sau đó lại hỏi: “Ai đưa cậu ấy vào cấp cứu vậy?”
Nghe câu hỏi đó Phó Thành liền khó chịu: “Là một cô gái tên La Di Ninh, nhưng bị đưa đến sở cảnh sát J rồi.”
Cố Khang vừa kiểm tra vết thương vừa gắn các thiết bị máy móc lên người Duật Quân. Sau khi thấy nhịp tim bình thường cậu mới nhìn Phó Thành đặt nghi vấn: “Bị tình nghi là người gây tai nạn cho Duật Quân?”
“Ha... Mày nghĩ chỉ là tình nghi thôi sao? Một con cờ tốt như vậy, không làm thế mạng cũng tiếc.” Phó Thành vừa bước ra khỏi phòng vừa nói với Cố Khang, giọng điệu có chút không vui.
Cố Khang vỗ vai Phó Thành: “Với thân phận và địa vị của mày, cứu người không khó.”
Phó Thành lấy một điếu thuốc ra châm lửa hút rồi nhìn Cố Khang: “Dù sao cũng sắp đến lúc bầu cử lại chỉ huy của sở J rồi, nếu tao ra mặt lúc này thì chắc chắn thua ông ta.”
Thật sự thì chuyện này không thể trách Phó Thành được. Cố Khang biết nếu Phó Thành không ra mặt thì cô gái kia sẽ chịu không ít khổ. Để muốn một người nhận tội thì phải dùng cực hình.
“E là cô gái kia chịu khổ không ít rồi!” Cố Khang nhìn Phó Thành nói.
Cả hai nhìn nhau thở dài, việc này xem ra chỉ có Duật Quân mới có thể giải quyết. Nhưng đó là suy nghĩ riêng của Phó Thành, còn Cố Khang lại có suy nghĩ khác.
Ngoài Duật Quân ra, vẫn còn một người có thể an toàn đưa La Di Ninh rời khỏi trại giam mà không gặp trở ngại gì. Nhưng mà chỉ khi La Di Ninh quen biết người đó, bằng không thì chỉ trách số cô xui xẻo.
Sở cảnh sát thành phố J lúc nửa đêm thế này thì làm gì còn nhiều người. Nếu có thì cũng chỉ là những tên phụ trách ca đêm và trực nhật mà thôi.
La Di Ninh bị đẩy vào phòng giam và bị nhốt lại. Dù cho cô có giải thích hay nói gì bọn họ cũng mặc kệ. Khi thấy bọn họ đi hết cô mới ngồi dựa lưng vào tường nhếch môi cười.
Cứu người lại thành ra hại người, xem ra là muốn dồn La Di Ninh vào đường cùng. Cô lấy trong túi áo ra một con dấu bằng gỗ, phía dưới nắp gỗ có khắc chữ Lâm.
La Di Ninh bỏ lại vào trong túi áo, chữ Lâm này chính là Trình Lâm. Cô nhìn thấy cái tên này liền cảm thấy có chút buồn. Nếu như cô biết điều một chút, có lẽ sẽ không có những chuyện đáng tiếc xảy ra.
La Di Ninh suốt cả đêm không chợp mắt một chút nào cho đến tận sáng. Sáng hôm sau cô được người ta giải vào phòng thẩm vấn. Trước mặt cô là một chàng trai khá trẻ, anh ta nhìn cô sau đó nói: “Chào, tôi là Phó Thành! Tôi có thể biết tên của cô không?”
Phó Thành mặc dù đã biết tên nhưng vẫn hỏi lại. Di Ninh nhìn Phó Thành trả lời: “La Di Ninh!”
“Tối hôm qua cô đã đi đâu? Có phải cô gây tai nạn hại Duật Quân không?” Phó Thành nhìn La Di Ninh hỏi.
La Di Ninh nhìn Phó Thành hỏi lại lần nữa: “Anh nói... người bị tai nạn hôm qua là Duật Quân?”
“Phải!”
Câu trả lời của Phó Thành chính là đáp án chính xác nhất mà La Di Ninh muốn nghe. La Di Ninh nghe tên Duật Quân liền bất ngờ, đây chẳng phải là vị hôn phu của chị họ cô - Kim Nhàn Nhi sao?
Nhưng điều đó La Di Ninh biết từ lâu rồi. Chỉ là hiện tại cô phải làm một người hoàn toàn không biết gì về Duật Quân. Đã diễn phải diễn cho thật, giả vờ như không biết Duật Quân là ai.
La Di Ninh hoang mang không biết phải làm sao. Cô nhìn Phó Thành có chút lo lắng: “Tối hôm đó khi đang lái xe và đến gần đoạn dốc thì thấy có người nằm bất tỉnh, cho nên tôi mới lái xe lại gần xem thử.”
“Sau đó thế nào?” Phó Thành vừa ghi chép vừa nhìn La Di Ninh, hình như không có chút ép buộc nào.
“Sau đó... cả người Duật Quân đầy máu, tôi mới đưa anh ấy đến bệnh viện. Lúc đó trời mưa rất lớn, xung quanh cũng không thấy người nào.”
La Di Ninh trả lời lại theo trí nhớ của mình, thật sự thì lúc đó cô không biết người bị tai nạn là ai. Sau khi đến gần thì mới biết đó là Duật Quân, chẳng lẽ cô lại thấy chết mà không cứu?
Phó Thành nghe xong thì gật đầu, “Vậy cô nói xem... tại sao cô lại ở trong này?”
Nghe Phó Thành hỏi La Di Ninh liền bức xúc đập bàn nói: “Bọn họ bắt người vô cớ! Tôi không có tội, hơn nữa tôi cũng không làm gì sai. Bộ cứu người là phải nhận luôn tội gây hại cho người đó à?”
Phó Thành thấy ánh mắt giận dữ của La Di Ninh thì có chút tin tưởng, nhưng dù cậu có tin cũng không ích lợi gì. Cậu gấp lại sổ ghi chép sau đó đứng lên nhìn La Di Ninh: “Tôi tin cô! Nhưng quan trọng hơn vẫn là chứng cứ và bằng chứng chứng minh cô trong sạch.”
La Di Ninh nghe vậy liền kéo tay Phó Thành hỏi lại lần nữa: “Nếu có chứng cứ thì tôi sẽ được thả ra đúng không?”
“Đúng vậy!” Phó Thành trả lời mà không cần suy nghĩ, bởi vì cậu cũng biết La Di Ninh vô tội.
Chỉ trong vài giây chẳng ai để ý La Di Ninh đã nở nụ cười đắc ý. Cô buông tay ra sau đó nhìn Phó Thành nói: “Tôi sẽ nói với anh một chuyện, tuy nhiên nơi này không thích hợp.”
La Di Ninh nói xong thì nhìn lên camera giám sát nhoẻn miệng cười khiến đối phương đang quan sát bên ngoài giật mình. Phó Thành nhìn theo ánh mắt của La Di Ninh sau đó suy ngẫm.
Bề ngoài La Di Ninh yếu đuối như vậy, lúc thẩm vấn cũng rất hợp tác. Vậy mà giờ nhìn như một người khác. Rốt cuộc La Di Ninh có bao nhiêu bộ mặt đây?