Editor: hungtuquy
Thẩm Nhược Hàn nghe đến thực châm chọc.
Thời điểm nghe được việc Ôn Nguyên Nhu không được sủng ái dựa vào phương thức như vậy tồn tại, hắn thật kinh ngạc nàng cư nhiên là cái dạng tính tình này.
Đột nhiên, trong đầu xuất hiện một ngọn lửa, tức giận vô cớ.
Nếu như thật sự đúng như lời tên này nói, vậy những hành động kia của nàng cũng có thể lý giải.
Tỷ như ăn cơm sạch sẽ, còn có hâm mộ sinh hoạt ngoài cung, hết thảy có vẻ rất hợp lý.
Nhưng nếu thật sự như vậy, nàng vẫn nhàn nhạt không cầu, chẳng trách chẳng oán.
Người thiện bị người khinh, mã thiện bị người kỵ*, hắn sẽ không đau lòng nàng.
* Người hiền lành dễ bị ức hiếp, ngựa dễ bảo thường bị người cưỡi.
Tuy rằng hắn không hiểu nàng, nhưng hiện tại kết quả ranh giới đã rõ.
Hắn bất khuất với vận mệnh cho nên trở thành quân vương, mà nàng khuất phục với vận mệnh liền trở thành đối tượng bị vứt bỏ.
Thẩm Nhược Hàn muốn thờ ơ lạnh nhạt, nhưng đáy lòng lại có một cây huyền chạm vào, vì cái gì, vì cái gì nàng có thể chịu đựng được như vậy, còn có thể giữ vững tâm tính bình thản.
Chẳng lẽ, nàng liền chưa từng oán hận? Chưa từng đối với bất công nhân sinh hò hét?
Ít nhất từ hành động của Ôn Nguyên Nhu, Thẩm Nhược Hàn nhìn không ra một phân một hào.
Hắn cảm giác chính mình tựa như đã mở ra một mặt mới của nàng, chính là trên thực tế, vén lên một lớp khăn che mặt chính là còn ngàn lớp ở phía sau.
Hắn có chút chán ghét cảm giác như vậy, rồi lại khống chế không được chính mình đi tìm hiểu nàng.
Suy nghĩ của nàng như thế nào, hắn cực kỳ muốn biết.
*
Ôn Nguyên Nhu cũng không biết Thẩm Nhược Hàn hiểu biết chính mình tới trình độ gì rồi, nàng chỉ là mặt ngoài không tranh, chính là nơi chốn tranh cãi, đi bước một làm Thẩm Nhược Hàn đối với chính mình sinh ra hứng thú, đi bước một làm hắn muốn tìm tòi nghiên cứu nàng.
Một nữ nhân nếu muốn hấp dẫn một người nam nhân, phương pháp tốt nhất chính là để hắn cảm thấy hứng thú.
Nàng có thể xác định Thẩm Nhược Hàn đối với chính mình đã sinh ra hứng thú, tầm mắt của hắn như có như không nhìn về nàng, tuy rằng mỗi lần nàng đều rũ mắt nhưng vẫn có thể cảm thụ được điều đó.
Hiện tại hắn chỉ là đối với nàng có hứng thú, chờ tới yêu cũng cần không ít thời gian.
Ôn Nguyên Nhu từ cung điện đứng lên, lại đến thời điểm nhìn ra xa rồi.
Đây là để Thẩm Nhược Hàn xem, ít nhất là trước khi hắn động tâm, nàng cần phải quán triệt, muốn cho hắn biết, nàng không phải vì tiền, mà là một loại thói quen.
Tất cả đều sẽ có người đem hết thảy nói cho hắn biết, nàng hoàn toàn không cần nhọc lòng.
Ngồi trong một góc ở Ngự Hoa Viên, Ôn Nguyên Nhu hơi hơi nghiêng đầu, chăm chú nhìn phương xa, trong đầu sớm đã đi vào cõi thần tiên, tính toán khoảng cách gần với thư phòng lại không để Thẩm Nhược Hàn hoài nghi.
Bỗng nhiên, Ôn Nguyên Nhu kinh hoảng, chớp chớp mắt, nàng đứng lên, vội vàng phúc một cái lễ: "Bệ hạ."
Mới vừa rồi còn đang suy nghĩ đến hắn, nhưng không nghĩ tới, hiện tại hắn liền xuất hiện ở trước mặt mình.
Thẩm Nhược Hàn đi vào, phía sau là một lão thái giám, nhìn thấy nàng, gật đầu một cái: "Một mình ở đây phát ngốc?"
Lời này nói có chút xấu hổ, Thẩm Nhược Hàn vừa mở miệng liền có chút hối hận.
Cũng may Ôn Nguyên Nhu vẫn là trả lời thực thoả đáng: "Một mình ở chỗ này rất an tĩnh, bệ hạ cũng là tới đây nghỉ ngơi sao?"
Không dấu vết lại đem đề tài chuyển sang chuyện khác.
Thẩm Nhược Hàn mím môi, ngồi ở trên một cái ghế đá khác ừ một tiếng.
Hắn từ xa đã nhìn thấy Ôn Nguyên Nhu, vốn dĩ bước chân tạm dừng, chính là sau khi nghĩ nghĩ, vẫn là lại đây.
"Vì cái gì không hận?"
Ôn Nguyên Nhu cảm thụ được bốn phía yên tĩnh, bỗng nhiên nghe được âm thanh trầm thấp của Thẩm Nhược Hàn.
Nàng nhợt nhạt cười, trong lòng sớm đã cân nhắc qua trăm ngàn câu trả lời, rốt cuộc chậm rãi nói ra: "Nguyên lai bệ hạ đều đã biết.".
Đọc truyện hay, truy cập ngay — TrumTru yen.o rg —
Mày Thẩm Nhược Hàn nhíu lại, tay đặt ở trên bàn đá, hắn biết cái gì, hắn cái gì cũng không biết.
Chỉ là hiện tại đã biết nàng thực thông minh, hắn không cần nói lời mở đầu đã có thể tìm được mấu chốt!
"Tóm lại là sống sót." Ôn Nguyên Nhu điềm đạm nói, nàng ngẩng đầu, khóe miệng cong cong.
Chỉ cần sinh tồn, hết thảy có vẻ như nông cạn.
Có lẽ là hận quá, có lẽ cũng là do giãy giụa quá lâu, chỉ đến khi đêm khuya mộng hồi, mới có thể tinh tường cảm giác được nội tâm của mình.
Cùng với không cam lòng mà đối mặt hết thảy, còn không bằng đem hết thảy coi thành chuyện tốt đẹp.
Ít nhất nàng sẽ không tuyệt vọng.
Giả thiết chính mình có hai bàn tay trắng, mỗi một ngày đều sẽ có được đồ vật mới, một câu quan ái, một chén thức ăn đơn giản, một người ấm áp.
Thẩm Nhược Hàn trầm mặc, bỗng nhiên lại nghe được Ôn Nguyên Nhu nói: "Bệ hạ, ngài vui sướng sao?"
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, Ôn Nguyên Nhu lại tràn đầy ôn nhu: "Bệ hạ, thần thiếp rất vui sướng, mỗi ngày đều rất vui sướng lại rất khổ sở.
Nhưng nếu không nghĩ như vậy, thần thiếp chỉ biết khổ sở, bị nhốt ở trong đó, trở thành người mình chán ghét."
Cho nên, ngươi thì sao?
Sau khi ở trong cừu hận mà trưởng thành, có một ngày cảm nhận được vui sướng sao, ở trong vô tận oán hận, đạt được cái gì.
Lực lượng cường đại, còn có bộ dáng hiện tại, đều là ngươi muốn sao?
Mạc danh, Thẩm Nhược Hàn từ trong đáy mắt Ôn Nguyên Nhu đọc ra những lời này, giống như đem cả người hắn mổ ra, máu chảy đầm đìa, làm hắn nan kham..