Editor: hungtuquy
Thẩm Nhược Hàn cảm thấy thật bực bội, chính là những lời này nàng cũng chưa nói, là do hắn tự bổ não rằng....Nàng là đang nói chính mình!
Hắn ngồi ở bên cạnh cũng không nói chuyện, khóe miệng Ôn Nguyên Nhu vẫ như cũ ngậm ý cười, dường như cái gì cũng chưa phát sinh, nàng vẫn tiêu sái như cũ.
Thẩm Nhược Hàn có chút muốn xé nát cái mặt nạ này, nhìn xem bên trong rốt cuộc là cái gì.
Hô hấp hắn trở nên rối loạn.
Đáy mắt Ôn Nguyên Nhu hiện lên ý cười, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, muốn nghe chuyện xưa của thần thiếp không?"
Thân thể Thẩm Nhược Hàn cứng đờ, mắt đen thâm thúy hiện lên một tia phức tạp, xoay người nhìn nàng.
Nàng không có chờ hắn trả lời, liền tự mình nói: "Đêm nay bệ hạ có thể tới cung Trường Hoa sao, thần thiếp không nghĩ ở bên ngoài nói những việc này đâu."
Thẩm Nhược Hàn trầm mặc gật đầu đồng ý, đứng lên, tản bộ trở lại ngự thư phòng, hắn đối với nàng dường như đã quá mức để ý.
Giây tiếp theo, hắn lại nghĩ đến, chờ một chút, chờ sau khi hắn biết nàng, hắn liền sẽ không đem tâm tư đặt ở trên người nàng nữa.
Chạng vạng, Ôn Nguyên Nhu sớm đã chuẩn bị tốt hết thảy, trong đại điện không một bóng người, nàng tự mình chuẩn bị đồ ăn, hết thảy đơn giản rồi lại nơi chốn tràn ngập thâm ý.
Thẩm Nhược Hàn đúng giờ hẹn đi tới, cung nữ thái giám đều được an bài ở ngoài cửa, trong điện, chỉ có một mình Ôn Nguyên Nhu.
"Bệ hạ, ngài đã tới." Ôn Nguyên Nhu đứng dậy nghênh đón, khinh thanh tế ngữ nói.
Thẩm Nhược Hàn đi đến trước bàn, nhìn bàn đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, không nhiều lắm, hai mặn một canh, ở trong hoàng cung, có chút đáng thương.
"Đều là ngươi làm?" Trừ bỏ nàng sẽ làm mấy thứ này, Ngự Thiện Phòng sẽ không dùng mấy thứ này bưng lên.
Quả nhiên, nhìn thấy Ôn Nguyên Nhu gật gật đầu, chỉ vào đồ ăn nói: "Chỉ có thần thiếp cùng bệ hạ, cho nên không có làm quá nhiều."
"Chỉ là thói quen khi còn nhỏ, cho nên đối voiws thức ăn luôn có một loại chấp nhất, dù có ăn no cũng muốn đem đồ ăn ăn vào cho hết, vạn nhất lần sau không có thì làm sao." Nàng khinh đạm vân phong nói, vào lúc Thẩm Nhược Hàn còn không có chuẩn bị sẵn sàng, liền nói ra tới.
Ngồi ở trước bàn, Ôn Nguyên Nhu cầm lấy chiếc đũa, "Chuyện xưa của thần thiếp cũng không có gì dễ nghe, thân là công chúa bị xem nhẹ, lại còn muốn nỗ lực tồn tại, bởi vì ở trong hoàng cung, trừ bỏ ngươi thì sẽ không có ai nghĩ đến ngươi.
Chỉ có chính mình nỗ lực, đem vận mệnh chộp vào trong tay chính mình."
"Thần thiếp cùng lão thử đoạt lấy đồ ăn, từ việc bị thái giám đánh chửi mà sống lại, cuối cùng có thể trở thành như vậy, có thể vào hoàng cung của bệ hạ, thần thiếp thực vui sướng."
"Không cần lo lắng lúc có lúc không, còn có thể ăn no mặc tốt, bệ hạ, thần thiếp thực thỏa mãn."
Thẩm Nhược Hàn càng thêm trầm mặc, nàng càng nói, ngực hắn càng khó chịu.
Mấy thứ này, dù cho hắn không được sủng ái, nhưng cũng có thể dễ dàng có được.
Mà đối với một người khác, lại không dễ như vậy.
"Bệ hạ rất mệt đi, đem sự tình toàn bộ đều đặt ở trong lòng." Ôn Nguyên Nhu kẹp lên một khối thịt nạc để vào trong chén Thẩm Nhược Hàn, "Thần thiếp có lẽ có chút tự cho là đúng, bệ hạ nếu là mệt rồi, ngại gì không hảo hảo nghỉ ngơi một chút, buông tha cho chính mình một chút."
Thẩm Nhược Hàn kẹp thịt lên, để vào trong miệng, không phì không nị, hương vị thực bình thường.
Hắn nhàn nhạt nói: "Ngươi thật sự tự cho là đúng."
Ôn Nguyên Nhu lại cũng chỉ là ôn nhu cười, tiếp nhận lời nói: "Thần thiếp biết sai."
Đã xong cơm chiều, tuy rằng Thẩm Nhược Hàn không muốn thừa nhận, nhưng khoảng cách hai người dường như có chút kéo gần.
Nàng muốn quá ít, không cần hắn cho, cũng đã có được, cho nên mới có thể cười đến dịu dàng yểu điệu như thế.
Ôn Nguyên Nhu hầu hạ Thẩm Nhược Hàn lên giường, động tác nhẹ xa giá thục, dường như trước kia đã làm rất nhiều lần, Thẩm Nhược Hàn liếc mắt một cái, hỏi: "Ai dạy ngươi?"
Hắn cho rằng nàng là hướng cung nhân học tập.
"Trước kia cũng từng làm cho mẫu thân lên giường, thói quen." Ôn Nguyên Nhu trả lời.
Thẩm Nhược Hàn bỗng nhiên ninh mi, trầm giọng nói: "Nàng thật to gan." Hắn còn nhớ rõ thân phận mẹ đẻ của Ôn Nguyên Nhu thấp kém, thế mà dám để cho Ôn Nguyên Nhu hầu hạ nàng.
Động tác tay của Ôn Nguyên Nhu dừng lại, "Bệ hạ là vì thần thiếp bênh vực kẻ yếu sao?"
Thẩm Nhược Hàn sửng sốt, mím môi, lại nói: "Tính tình của ngươi quá mềm, nếu cứ như vậy sẽ tạo ra rất nhiều kẻ độc ác."
Ôn Nguyên Nhu cười khẽ ra tiếng: "Đó là bởi vì thân thể mẫu phi không tốt, thần thiếp thường chiếu cố nàng.
Tuy rằng không phải như bệ hạ nghĩ, nhưng ta cũng thực cảm kích bệ hạ, có thể vì thần thiếp mà bất bình."
Trong lúc nhất thời Thẩm Nhược Hàn có chút không biết nói thế nào, được nàng hầu hạ nằm ở trên giường, nhìn nàng cởi ra quần áo, chỉ còn lại áo trong, sau đó cũng đi vào chăn.
"Ngươi sẽ sinh khí sao?" Thẩm Nhược Hàn nhìn nàng, nàng vĩnh viễn đều bình thản như vậy, phảng phất thế gian này không có việc gì khó.
Hắn đều thật hoài nghi nàng có tình cảm cơ bản của con người hay không.
Ôn Nguyên Nhu phụt cười, cảm thấy vấn đề của Thẩm Nhược Hàn hỏi thật hay: "Bệ hạ, thần thiếp đương nhiên có.
Chỉ là có đôi khi đổi một cái góc độ khác, liền không tức giận."
"Thời điểm trẫm nói lâm hạnh ngươi, kết quả cái gì cũng chưa làm, ngươi sẽ sinh khí sao?" Người bình thường có lẽ sẽ có một loại cảm giác bị nhục nhã đi.
Ôn Nguyên Nhu nghĩ nghĩ, xoay người đối mặt với Thẩm Nhược Hàn: "Thần thiếp dường như có chút sinh khí.".