Kỳ Hạn Ái Muội

Chương 75


Black Jack đã chết, Quân đoàn 7 chỉ còn đám tàn quân không có bao nhiêu sức chiến đấu để nói, Mai Tiệp Lâm hỏi trong kênh: “Chỉ huy, chúng ta có thể quay về ăn cơm chưa?”

Ngọn lửa do vụ nổ gây ra vẫn chưa được dập tắt, Lục Phong Hàn ngồi trở lại vị trí ban đầu: “Đừng lo lắng, Duy Nhân và Long Tịch Vân ở lại để thu dọn chiến trường, xử lý tàn quân của Quân đoàn 8. Người còn lại theo tôi đến nơi đóng quân của Quân đoàn 7.”

Đôi mắt của Mai Tiệp Lâm sáng lên: “Đây là tiếng trống cổ vũ sĩ khí, đuổi tận giết tuyệt? Mị thích!” – Khoé miệng lại nhếch lên: “Hiện giờ còn thoải mái! Trước kia nếu muốn thừa thắng xông lên còn phải suy nghĩ lại làm sao mà gửi báo cáo 10.000 từ giải thích lí do. Viết không tốt còn bị hỏi trách nhiệm.” – Cô nén giọng: “Ai là người chỉ huy trận tác chiến này? Vui lòng giải thích chi tiết tại sao phải truy đuổi kẻ thù bất chấp nguy hiểm?”

Đỗ Thượng vội vàng nói: “Stop! Đừng có học cái cách nói chuyện âm dương quái khí này. Làm tôi nhớ đến cái lần đuổi theo Quân đoàn 10, trở về phải viết một bản báo cáo nguyên nhân 2 tàu cỡ trung bị diệt. Nó bị quân Phản Loạn đâm xuyên, muốn hỏi thì hỏi quân Phản Loạn ấy, ai biết vì sao chúng không đánh phi thuyền mini mà cứ đè hai tàu cỡ trung!”

Mai Tiệp Lâm đồng cảm, gật đầu liên tục.

Trong quân đội Liên Minh, phe chủ chiến và phe chủ hoà đấu sức nhiều năm, thích làm khó mấy cái chi tiết lặt vặt. Loại “làm khó” này không rõ ràng, thậm chí phù hợp quy tắc, dù không chỉ ra cái lỗi nào nhưng cũng khiến người ta hoảng sợ.

Lục Phong Hàn nghe họ nói càng lúc càng hăng: “Nói đủ rồi, lần này chúng ta sẽ nhổ tận gốc Quân đoàn 7, không cần phải viết báo cáo.”

Mai Tiệp Lâm nhướng mày, mỉm cười hành lễ quân nhân: “Chỉ huy anh minh!”

Lực lượng đóng quân còn lại của Quân đoàn 7 không hề nhỏ, nhưng một khi Black Jack chết, họ trở thành một đám ô hợp, chỉ cần hai đợt tên lửa từ Mai Tiệp Lâm và Đỗ Thượng là bị đánh bại.

Toàn bộ trận chiến kết thúc rất nhanh, như gió thu cuốn hết lá vàng, khiến Đỗ Thượng cảm thấy chẳng đã ghiền.

Long Tịch Vân đè vành mũ xuống, bình luận khách quan: “Các quân đoàn đều do một đoàn trưởng chuyên quyền độc đoán, dẫn tới quân đoàn trưởng vừa chết thì người còn lại chẳng biết làm gì, chỉ có thể nằm chịu đòn.”

Mai Tiệp Lâm tiếp lời: “Biện pháp bắt giặt trước bắt vua này, lần nào cũng đúng!”

Đỗ Thượng cũng mở miệng: “Loại hình thức tồn tại này của quân Phản Loạn rõ ràng là chí mạng, nhưng xem tình huống thì chắc bọn chúng cũng chả sửa.”

Mai Tiệp Lâm: “Nếu một ngày trí giả của chúng không tập trung quyền lực mà bắt đầu phân quyền, tôi nguyện ý cấm dục ba năm bày tỏ khiếp sợ.”

Trên kênh một trận cười to.

Biết tiếp tục nữa thì chủ đề sẽ bị kéo đi xa, Lục Phong Hàn ra lệnh: “Quay về.”

Đoạn thời gian ngắn từ chiến khu về nơi đóng quân, bọn Mai Tiệp Lâm tranh thủ nộp danh sách thiệt hại, hi sinh, và kiểm kê, phân loại các chiến lợi phẩm đạt được.

Sau khi đọc danh sách dài, Kỳ Ngôn ngạc nhiên: “Tốc độ của họ thật nhanh.”

Lục Phong Hàn: “Làm gì cũng không xong, chuyện này tích cực nhất.”

Tinh Thuẫn ngừng lại gần tàu chỉ huy, liên kết thành công.

Kỳ Ngôn và Lục Phong Hàn đang đi trên cầu thì sững sờ khi nghe thấy một giọng nói quen thuộc, khi định thần lại thì thấy Diệp Bùi và Mondrian chạy đến, cách Lục Phong Hàn ba bước thì dừng lại, khép gót chân: “Chỉ huy!”

Nhận thấy ánh mắt quan tâm lặng lẽ của Diệp Bùi, Kỳ Ngôn chủ động trả lời: “Đừng lo lắng, tôi không bị thương.”

Sau khi đánh xong, khí thế Lục Phong Hàn giãn ra không ít: “Vệ sĩ là tôi ở đây, Kỳ Ngôn sẽ không xảy ra chuyện.”

Diệp Bùi thẳng lưng, vội vàng giải thích: “Chỉ huy, chúng tôi không có hoài nghi ngài!”

“Tôi biết cô chỉ là quan tâm Kỳ Ngôn.” Thấy cả hai đều mang theo máy tính quang học, Lục Phong Hàn nói: “Hai người phụ trách bảo trì Tinh Thuẫn? Vất vả rồi.”



Sau khi Diệp Bùi và Mondrian giơ tay chào lần nữa rồi vội vàng rời đi, Kỳ Ngôn đi bên cạnh Lục Phong Hàn, đột nhiên hỏi: “Tại sao tướng quân lại tự mình giết Black Jack?”

Lục Phong Hàn trả lời: “Vì ông ta doạ em.”

Nếu Black Jack dám nói về việc tự tay giết Kỳ Ngôn, ông ta phải sẵn sàng gánh chịu hậu quả.

Cậu quen, anh thì không.

Kỳ Ngôn cả kinh: “Chỉ vì chuyện này?”

“Ừm.” Lục Phong Hàn bóp mặt cậu, không muốn cậu lại nghĩ tới những chuyện vui: “Muốn ăn mì nấm sao không? Anh làm cho em.”

Dòng suy nghĩ của Kỳ Ngôn bị cắt đứt: “Tôi muốn ăn, hơi đói rồi.”

Vì vậy, nửa giờ sau, trong phòng chỉ huy, Kỳ Ngôn ngồi trên chiếc ghế sô pha chuyên dụng của mình, yên lặng ăn mì nấm sao, Long Tịch Vân, Đỗ Thượng và những người khác ngồi họp cạnh đó.

Không dám ăn ké Kỳ Ngôn, Mai Tiệp Lâm gặm cơm nắm bản thân mang từ nhà ăn đến, lại nhịn không được mà sợ hãi: “Hệ thống điện của Thiền Uyên lại bị Black Jack làm nổ một cái hố to, hỏng 4 tháp pháo, 6 cánh quạt đẩy tên lửa bị hư luôn, trên đường tới phòng chỉ huy còn gặp phải Lorentz.”

Duy Nhân kinh ngạc: “Cô không bị anh ta trừng chết hả!”

Mai Tiệp Lâm dùng sức cắn một miếng cơm nắm: “Anh ta cầm ly cà phê đứng ở nơi đó, dùng ánh mắt giết người nhìn tôi chằm chằm chín giây.”

Lục Phong Hàn không ngắt lời.

Lúc tham chiến, các dây thần kinh bị căng chặt cực độ, giờ rãnh rồi, nói thêm vài cậu vô nghĩa cũng không sao.

Ánh mắt anh theo thói quen rơi xuống chiếc ghế sô pha, bèn đứng dậy đi qua.

Nghe tiếng bước chân quen thuộc đến gần, Kỳ Ngôn cầm đũa ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu vì sao Lục Phong Hàn lại tới.

Trên đĩa ăn còn thừa một nửa, cậu ăn không ít mà.

Thấy thế Lục Phong Hàn cũng không giải thích, chỉ dùng tay trái nhẹ nhàng nâng cằm Kỳ Ngôn, dùng giấy lau sạch nước sốt trên khóe miệng cậu.

Có tiết hít khí rõ ràng từ bàn họp bên cạnh.

Cơm nắm trong tay Mai Tiệp Lâm gần như rơi xuống, cô hạ thấp giọng, tạm thời thay đổi cuộc thảo luận hậu chiến thành một buổi buôn dưa: “Động tác này! Biểu tình này! Trước giờ tôi chưa từng thấy nha!”

Đỗ Thượng: “Từng thấy mới là gặp quỷ, nếu như thật sự nhìn thấy, chỉ huy đã không đạt được danh hiệu “thanh niên FA đệ nhất quân Viễn Chinh” lâu vậy!”

Duy Nhân: “Có lý!”

Đỗ Thượng vô cùng ân cần bổ sung: “Phá Quân, trên tàu chỉ huy không có quỷ. Đây chỉ là một câu thành ngữ, không phải thật sự có quỷ.”

Phá Quân: “Cảm ơn ngài, tôi đã thêm mẫu câu này vào thư viện ngôn ngữ của mình, mặc dù tôi chắc chắn sẽ không sử dụng nó.”

Thấy Lục Phong Hàn đang nói chuyện với Kỳ Ngôn, Mai Tiệp Lâm tranh thủ thời gian nói thêm: “Mấy ông nói xem, chỉ huy và Kỳ Ngôn có bên nhau không? Tôi thấy còn kém một chút.”

Vừa nói vừa dùng ngón cái véo ngón trỏ ra hiệu.



Đỗ Thượng lắc đầu: “Hình như không, chỉ huy còn đang theo đuổi người ta.”

Long Tịch Vân tham gia: “Nhanh thôi.”

Duy Nhân: “Làm thế nào mà mấy người phát hiện ra?”

Mai Tiệp Lâm lắc đầu thở dài: “Tội mấy đứa ngơ nhìn không ra.”

Duy Nhân:???

Sau cuộc họp đã là 2:30 sáng.

Phòng chỉ huy trống rỗng, bản đồ sao còn sáng, Benguela đã quay về phạm vi Liên Minh, có nhiều hành tinh đã được cắm cờ kiếm khiên.

Lục Phong Hàn ngồi không nhúc nhích, anh lướt qua khoảng cách nhất định, lặng lẽ nhìn Kỳ Ngôn.

Trên ghế sô pha, cậu đang ngủ gà ngủ gật, màn hình do thiết bị đầu cuối cá nhân trên không trung vẫn sáng, ánh đèn vạch ra những đường nét thanh tú trên sườn mặt.

Anh phát hiện ra cậu thích mặc quần áo của mình, chẳng hạn như chiếc áo sơ mi trên người, cho mượn rồi là khỏi đòi lại.

Hai mắt anh hơi tối, không khỏi dùng một tay nới lỏng cổ áo.

Đầu trái tim có chút nóng.

Khi Lục Phong Hàn sống ở Leto, anh nhớ mọi thứ trên tàu chỉ huy đều quá cứng, nhưng bây giờ, vì sự hiện diện của một người, đồ đạc đơn điệu và thô cứng xung quanh anh trở nên mềm mại.

Thấy trán Kỳ Ngôn sắp đập xuống bàn, sợ cậu đau, anh liền bước đến sô pha, nhỏ giọng: “Về phòng ngủ.”

Kỳ Ngôn mơ màng, mắt cũng không mở mà giơ hai tay về nơi phát ra âm thanh.

Là động tác muốn được ôm

Trong mắt Lục Phong Hàn tràn ngập ý cười.

Anh bế Kỳ Ngôn lên, ra lệnh cho Phá Quân dọn dẹp đĩa ăn, rồi rời khỏi phòng chỉ huy.

Kỳ Ngôn đang say ngủ đã rũ bỏ sự lạnh lùng, lộ ra một chút yếu ớt.

Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, Lục Phong Hàn đã phủ nhận chính mình.

Mặc dù bé yếu ớt chỉ là bé yếu ớt, nhưng, bé rất mạnh mẽ.

Đi không được bao xa, anh phát hiện người mình đang bế tỉnh lại.

Kỳ Ngôn theo bản năng vùi mặt vào trong ngực Lục Phong Hàn, tránh đi ánh sáng từ đầu hành lang, nhỏ giọng hỏi: “Cuộc họp kết thúc rồi sao?”

“Xong rồi, anh đưa em về phòng ngủ.” Lục Phong Hàn cố ý hỏi lại: “Em có muốn tự mình đi không?”

Giằng co vài giây, Kỳ Ngôn lại rụt người, nhỏ giọng nói: “Không muốn.”