Trình Như Ngọc cầm điện thoại trên tay gõ vài chữ gửi đi, sau đó ngẩng đầu nhìn Tracy cười như không cười: "Vậy đợi cô lọt top một trăm rồi hẵng nói đi. Còn hơn một tháng nữa mới thi đó, cố gắng lên, chúc cô may mắn."
Doãn Khả Vy lúc này đang lâm vào trầm mặc, cô chính là đang nhớ lại về cuộc thi Hoa khôi của MAHS.
Suốt ba năm học của kiếp trước cô đều không hề ghi danh tham dự mặc dù thành tích của cô dư khả năng để dự thi.
Khi đó ngoại hình cô không được như bây giờ, đã thế lại vô cùng nhút nhát về việc thể hiện bản thân mình. Hơn nữa khi nhìn vào những hạng mục phải thi thố, cô liền rút lui một cách có trật tự mà không cần suy nghĩ thêm.
Vì sao ư?
Câu trả lời duy nhất chính là cô không có tài năng gì cả.
Hát? Chắc chỉ ở mức tạm được, cũng không khó nghe cho lắm nhưng cô chưa từng hát trước mặt ai cả.
Nhảy? Thật xin lỗi, cô đích thực chưa từng học qua.
Chơi nhạc cụ? Môn này thì cô chắc là có thể, nhưng cô lại am hiểu đàn tranh bởi vì nhìn mẹ cô chơi từ nhỏ đến lớn. Chỉ là không biết loại nhạc cụ này có được tính hay không?
Thời trang? Chậc, ngoại hình của cô chắc là rớt từ vòng gởi xe rồi.
Cuối cùng là vòng thi ứng xử, cái này thì tùy thuộc vào câu hỏi mà ban tổ chức đề ra thôi. Cô có tự tin về vòng cuối cùng này nhưng vấn đề là phải vượt qua được bốn vòng trước đó mới được.
Nếu cô nàng Tracy kia cứ kiên quyết ép cô phải thách đấu ngôi vị Hoa khôi, cô thật sự không có tự tin sẽ thắng được cô ta, thậm chí là có chút sợ hãi.
Nếu như thua cuộc, cô sẽ phải thực hiện yêu cầu của cô ta, vậy thì bao nhiêu cố gắng của cô bấy lâu nay đều đổ sông đổ biển cả sao?
Hiện tại cô và Lữ Thiên Luân rất tốt, cô càng không thể vì sự bốc đồng nhất thời mà đánh cược tình cảm của mình được. Nếu như hắn biết, hắn cũng sẽ không cho phép cô đem hắn trở thành vật hi sinh vì sự ích kỷ của hai người phụ nữ.
Chấp nhận cũng không được mà từ chối cũng không xong. Cô rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây?
Bên phía Lữ Thiên Luân.
Sau khi rời khỏi phòng học, hắn hướng phía canteen đi đến nhưng giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim chặn đường đi của hắn.
Nhìn người đến bằng nửa con mắt, hắn lạnh nhạt nói: "La Trọng Huy, cậu lại muốn thế nào?"
Không màng đến việc bị đối phương khinh thường, La Trọng Huy nhất quyết nói ra mục đích của mình: "Tôi có chuyện cần nói với anh."
Lữ Thiên Luân bước ngang qua người cậu ta bỏ lại một câu: "Tôi không muốn nghe."
La Trọng Huy quay đầu nhìn theo bóng lưng hắn đang dần đi xa, hét lên: "Chuyện liên quan đến Vy Vy. Nếu anh không nghe, sau này hối hận thì đừng trách tôi không cảnh báo."
Cậu ta dám nói ra câu này đều là dựa theo thái độ của Lữ Thiên Luân từ đầu giờ học đến bây giờ.
Với tính cách của hắn, nếu như biết Doãn Khả Vy bị mọi người bôi xấu, hắn sẽ không thể ngồi yên đến tận giờ này mặc cho đám người kia tiếp tục giễu võ dương oai.
Từ lúc Lữ Thiên Luân rời khỏi phòng học, La Trọng Huy vẫn âm thầm đi phía sau. Những tưởng hắn sẽ đi tìm đám người kia tính sổ, ấy vậy mà hắn lại vui vẻ đi đến canteen.
Thân là người ngoài cuộc, La Trọng Huy không thể đứng ra biện bạch cho Doãn Khả Vy, càng không có tư cách đi tìm bọn họ đòi công đạo, cho nên chỉ đành đánh động đến Lữ Thiên Luân mà thôi.
Như cậu đã nói, cậu ta sẽ quang minh chính đại cạnh tranh, thậm chí không tiếc thời gian chờ đợi, nhưng sẽ không bao giờ lợi dụng vũng nước đang đục mà thả câu, càng không khuấy cho nó thêm đục.
Nhưng là chuyện liên quan đến danh dự của Doãn Khả Vy, cậu ta không có cách nào ngồi yên được. Vì cô, cậu làm đến nước này cũng đủ tình đủ nghĩa.
Quả nhiên Lữ Thiên Luân đã nghe lọt tai, hắn dừng lại bước chân, chậm rãi quay đầu lại nhìn người đối diện, nhíu mày nói: "Ý cậu là gì?"
La Trọng Huy tiến lại gần hắn, nhẹ giọng nói: "Đi theo tôi, chỗ này đông người không tiện."
Dứt lời, cậu ta tiến về phía trước, gặp ngã rẽ liền quay bước sang trái mà không hề nhìn lại đằng sau xem Lữ Thiên Luân có đi theo hay không bởi vì cậu ta biết, hắn nhất định sẽ đi theo.
Đúng như La Trọng Huy nghĩ, Lữ Thiên Luân nhanh chân đi theo nhưng trong lòng thì tràn ngập nghi hoặc.
Dừng lại bên bờ hồ công viên, nơi mà cách đây không lâu cậu ta cùng Doãn Khả Vy ngồi tại nơi này nói về người đàn ông của cô, bây giờ lại cùng với người đàn ông của cô nói về cô, nghe mới thật mỉa mai làm sao!
Thấy Lữ Thiên Luân đã đứng bên cạnh, La Trọng Huy lên tiếng hỏi: "Anh và cô ả Tracy kia có quan hệ gì mà cô ta đi khắp nơi rêu rao cô ta và anh có hôn ước?"
Lữ Thiên Luân nở nụ cười lạnh: "Hôm qua ở canteen chẳng phải tôi đã nói rồi sao, bây giờ cậu lại còn hỏi tôi?"
Nghe hắn nói vậy, La Trọng Huy cũng nở nụ cười lạnh: "Không có lửa làm sao có khói? Nếu như hai người không có quan hệ gì, cô ta làm sao lại dám ăn nói linh tinh để cho người khác đem lên diễn đàn Hội học sinh bêu xấu Vy Vy? Anh làm bạn trai cô ấy kiểu gì vậy hả?"
Mi tâm Lữ Thiên Luân nhíu chặt lại: "Cậu nói ai bêu xấu Vy Vy trên diễn đàn Hội học sinh?"
"Anh lên diễn đàn xem không phải là biết ngay à?"
Không hỏi gì thêm nữa, hắn lập tức lấy điện thoại trong túi mở giao diện diễn đàn, ngón tay lướt liên tục trên màn hình. Sắc mặt hắn hết xanh thì trắng, mi tâm nhíu chặt đến nỗi hai đầu lông mày như dính vào nhau rồi.
"Chết tiệt!" Hắn chửi thành tiếng.
Trước nay dù có tức giận như thế nào, Lữ Thiên Luân vẫn kiềm chế chính mình không văng tục, nhưng là hiện tại tâm tình hắn thật sự rất tệ. Hắn lúc này không chỉ muốn mắng người mà còn muốn đánh người, bất kể đối phương là nam hay nữ.
Ai cũng có giới hạn chịu đựng nhất định, cũng có tử huyệt không thể chạm đến mà Doãn Khả Vy chính là tử huyệt và giới hạn của hắn. Một khi chạm tới ranh giới, hắn hiển nhiên không thể bỏ qua cho kẻ đó.
Nhìn sắc mặt của người đối diện, La Trọng Huy trong lòng hả hê vạn phần. Thân là đàn ông mà để cho người phụ nữ của mình phải mang lấy tiếng oan như thế thì có đáng mặt đàn ông hay không?
Nếu như chuyện này anh không có cách nào giải quyết triệt để, tôi đây sẽ không khoanh tay đứng nhìn mà chờ đợi Vy Vy hồi tâm chuyển ý nữa, tôi sẽ làm những gì tôi muốn. - La Trọng Huy âm thầm nói với chính mình.
Không muốn chờ đợi Lữ Thiên Luân đọc hết những gì viết trên diễn đàn, La Trọng Huy liền cất giọng: "Bây giờ anh có thể nói cho tôi biết quan hệ của anh với cô ả Tracy được rồi chứ?"
Lữ Thiên Luân ngẩng đầu nhìn người đối diện, sau đó lạnh nhạt trả lời: "Tôi và cô ta đích thực đã từng có hôn ước nhưng đã hủy bỏ cách đây năm năm rồi. Cho nên hiện tại tôi và cô ta chẳng có quan hệ gì cả."
La Trọng Huy phì cười: "Đúng là có hôn ước, nhưng tôi cá là cô ta không chịu hủy bỏ chứ gì? Lại còn mò đến tận đây rêu rao khắp nơi, khiến Vy Vy chịu mang tiếng là tiểu tam xen vào mối quan hệ của hai người. Ha, Lữ Thiên Luân, anh thật khiến cho tôi phải rửa mắt mà nhìn."
Những lời của La Trọng Huy thật sự đánh vào mặt hắn một cái đau điếng. Sự tình phát sinh đến mức này chung quy cũng là do hắn không giải quyết triệt để khiến cho cô phải mang tiếng xấu.
Có lẽ hắn phải gọi thêm một cuộc điện thoại đường dài lúc nửa đêm để giải quyết vấn đề này mới được.
Nghĩ là làm, Lữ Thiên Luân truy cập danh bạ tìm đến cái tên quen thuộc sau đó gọi đi.
Cũng giống như cuộc gọi hôm qua, phải sau vài tiếng đổ chuông mới có người bắt máy, hiển nhiên người lên tiếng cũng là người cha kính yêu của hắn - Kenneth Lauder, chỉ là giọng của ông hôm nay tỉnh táo hơn ngày thường.
"Là ba đây."
Hắn nhẹ giọng nói: "Ba, xin lỗi con lại làm phiền đến giấc ngủ của hai người rồi."
Ông phì cười: "Lại khách sáo với ba nữa rồi. Sao thế, con có chuyện gì sao?"
"Con muốn gặp mẹ!"
Bên kia đại dương, Kenneth Lauder quay đầu sang nhìn Lữ Ánh đang ngủ say, khoé môi khẽ nhếch lên nở nụ cười cưng chiều.
Hôm nay bà xong việc sớm còn ông thì chỉ mới vừa kết thúc cuộc họp đường dài không lâu, hai vợ chồng già thật sự khó có được giấc ngủ an ổn cùng nhau chỉ vì cả hai đều bận rộn với công việc của mình.
Bây giờ con trai nửa đêm gọi điện thoại đến, ông thật sự cũng không nỡ đánh thức bà dậy, thế thì chỉ có thể từ chối hắn thôi.
"Mẹ con hôm nay khá mệt nên ngủ say rồi, ba không nỡ đánh thức bà ấy. Có chuyện gì có thể nói với ba, ba giúp con giải quyết?"