Lại Đây, Công Chúa Của Chú!

Chương 3: Gia thế Cố Lâm


Nói về gia thế của Cố Lâm thì nhỏ cũng không hề nhỏ mà lớn thì lại vô cùng lớn, gia tộc của hắn có thể một tay che trời, lộng hành ngầm trong xã hội. Gia tộc hắn từ trước tới nay luôn hoạt động một cách bí ẩn, nhưng mỗi hành động lại làm trấn động giới xã hội ngầm, tất cả những người đàn ông trong gia đình hắn nổi tiếng là máu lạnh, ra tay rất chi là tàn bạo. Nói đến hắn thì hắn kết thân được với bố của Sở Vy cũng chỉ bởi hắn che giấu thân phận, giả vờ hợp tác làm ăn rồi tạo lập mối quan hệ thân thiết. Hắn tiếp cận với Sở lão gia cũng bởi vì hắn muốn lấy một món đồ quý giá ở Sở gia. Hắn là đời thứ 11 trong gia tộc và sẽ là đời tiếp theo kế thừa Ngạo Long bang từ thời tổ tiên hắn thành lập. Hắn năm nay cũng gần 25 tuổi rồi nhưng vẫn chưa chịu lập gia đình, bởi hắn đang chờ đợi một người, chờ người con gái mà hắn thương đủ tuổi trưởng thành. Một lúc sau xe hắn dừng trước một biệt phủ cao lớn, cổng của biệt phủ nguy nga, được sơn một lớp sơn đỏ bóng loáng, bao bọc xung quanh căn biệt phủ to lớn đó là bức tường trắng cao ngất cảm giác như bước vào rồi sẽ không thể leo ra ngoài được nữa, mãi mãi bị giam giữ ở trong này. Người hầu chạy ra mở cửa mời cậu chủ vào, hắn bình tĩnh bước một chân vào trong, dường như hắn biết thứ chờ đợi hắn trong đó là gì. Người hầu nói với hắn:

- Xin mời thiếu gia vào, lão gia đang ở trong đợi cậu!

Hắn bước vào trong với dáng vẻ bình tĩnh, đi tới phòng trà, đã có một người ngồi bên trong đợi hắn. Đó là một ông lão ngoài 70 tuổi tóc bạc phơ, khuôn mặt hung tợn nhưng lại rất đẹp lão, ông ấy mang lại một cảm giác vừa đáng sợ lại vừa đáng kính, lão mặc trên mình một bộ đồ thường phục nhưng lại mang đến cảm giác cho người đối diện đó là sự trang trọng. Hắn nhìn thấy lão cũng vội cúi người chào:

- Con chào bố! Xin lỗi bố vì sự chậm trễ của con!

- Quỳ xuống!!!

Giọng quát của lão khàn đặc nhưng cũng rất đanh thép, dứt khoát. Nghe lão quát, hắn vội quỳ xuống, mặt cúi gằm.

- Tại sao giờ này mới về, việc ta giao cho con con đã hoàn thành đến đâu rồi? Cả nhà đó đã chết hết chưa?

- Thưa bố, việc thì con đã làm xong nhưng... người thì con muốn giữ lại...

Ông lão bực tức, ném tách trà nóng bỏng vào người hắn, hắn không né, ở yên cho lão trút cơn giận.

- Tên đần nhà ngươi, ta đã nói với ngươi thế nào, phải giết hết, không được để sót một người nào. Vì ai? Vì ai hả? nhà ngươi nói cho ta nghe là vì ai mà ngươi lại không làm theo lời ta nói. Còn nữa, ngươi lại dám lấy tiền của Cố gia để nuôi người khác, ngươi nói xem, ngươi có còn là người của Cố gia không!!!!

Ông lão bực tức đến tận cùng, ông tức giận, mặt đỏ tía vì đứa con trai của ông không nghe lời ông. Bây giờ ông chỉ hận bản thân tại sao chỉ có mỗi một thằng con trai, tại sao ông lại đặt hết hy vọng vào người nó... Cố Lâm chỉ chậm rãi trả lời ông lão:

- Bố, con xin lỗi vì đã làm người thất vọng, nhưng nhiệm vụ giết người cần giết con đã làm được, còn những người còn sống kia chỉ là may mắn sống sót, còn người con muốn giữ lại là người con yêu! Mong bố hãy tác thành cho chúng con...!



- Hahaha... vì một con đàn bà mà ngươi lại sẵn sàng làm trái lời ta. Đàn ông trong Cố gia không thể tồn tại thứ gọi là tình yêu được, ngươi hãy nhớ cho rõ. Còn con đàn bà kia, được, ta sẽ cho ngươi giữ lại nó, đợi nó sinh được cho Cố gia một đứa cháu trai kế thừa tiếp sự nghiệp của Cố gia thì hãy cho người giết chết nó, đừng làm vướng bận chân tay ngươi là được rồi... ta không yêu cầu xuất thân mẹ của cháu ta, ta chỉ cần cháu ta ra đời là được!

- Nhưng thưa bố, cô ấy mới chỉ có 13 tuổi, e là bố sẽ phải chờ rất lâu mới có cháu trai...

- Cái gì, 13 tuổi?... không ngờ con trai ta lại là một tên biến thái yêu trẻ con... hahahaha ngươi làm ta bất ngờ đấy con trai. Vậy thì cô bé đó không thể được sống!

Ánh mắt ông lão tỏ vẻ sát khí, lộ ra vẻ độc ác từ trong đáy mắt, nói xong lão đi vào trong phòng, để lại thằng con trai đang quỳ dưới đất. Rồi lão nói vọng ra:

- Việc nên làm thì hãy làm, còn việc không nên làm thì đừng có cố!

Cố Lâm nhếch miệng cười bất lực:

- Muốn người phụ nữ Cố Lâm đây yêu phải chết ư? E là hơi khó...

Nói rồi Cố Lâm đứng lên, đi ra xe quay trở về bệnh viện. Trên xe, hắn gọi điện cho một tên đàn em khác của mình làm nhiệm vụ đó là 'ngắt điện ở phòng bệnh của mẹ cô và cô' sau đó nói dối với cô là do sự cố mất điện nên bố mẹ cô đã qua đời. Kế hoạch của hắn thành công một cách hoàn hảo; một mũi tên trúng hai đích, vừa thành công hoàn thành nhiệm vụ mà bố hắn giao, vừa đỡ phải đau đầu về việc giải thích cái chết của bố cô cho cô. Và hắn cũng hoàn toàn lừa dối được cô gái bé nhỏ đáng thương. Hắn trở về bệnh viện, vào phòng Sở Vy thấy cô đang khóc sướt mướt cô còn có ý định muốn kết liễu đời mình để đi theo bố mẹ, hắn chạy đến ngăn cản, ôm cô vào lòng an ủi:

- Tiểu Vy à, không sao, không sao, Tiểu Vy à bình tĩnh lại nào... ngoan nào...

- Bố mẹ, bố mẹ của cháu! Chú Lâm... Chú hãy cứu họ đi, cháu cầu xin chú đấy...

Hắn vừa vỗ về, vừa an ủi cô nhưng nỗi đau mất đi người thân ruột thịt là quá lớn làm sao có thể nói cho qua là cho qua được. Cũng bởi vì tâm lý cô quá yếu khó có thể chống đỡ được trước sự mất mát này. Còn hắn, từ nhỏ tới lớn sống trông sự lạnh lẽo, thiếu vắng tình thương của mẹ, chịu sự nghiêm khắc của bố sao hắn có thể cảm nhận được nỗi đau mà cô đang phải chịu đựng. Cô vẫn khóc, vẫn muốn đi theo bố mẹ, y tá vào và tiêm cho cô một liều thuốc an thần để cô có thể bình tĩnh lại. Cô dần dần ngừng khóc và ngủ thiếp đi trong vòng tay rộng lớn ấm áp của hắn. Thấy cô đã ngủ, hắn đặt cô nằm xuống giường một cách cẩn trọng. Hắn nhìn cô đầy vẻ buồn bã, hắn lại lẩm bẩm một mình:

- Xin lỗi, để bảo vệ em, chú đành phải hy sinh bố mẹ của em...