Làm Sao Để Cái Chết Nặng Tựa Thái Sơn

Chương 8: Phát hiện quan trọng


***

Sau khi trò chuyện thật lâu với Carlo xong, Andrew về khoang, nụ cười mỉm vẫn luôn treo trên khóe miệng bỗng biến mất. Anh ta ngửi ngửi tay trái, khóe môi lạnh nhạt nhếch lên: “Đúng là biết được một chuyện hay ho làm sao.”

Kế đó, anh ta thao tác liên tục trên quang não, gọi đến một dãy số được mã hóa. Hình chiếu 3D của một người đàn ông tóc xám hiện ra giữa không trung, phàm là có ai ở đây thì đều có thể nhận ra người đàn ông này, Đoàn trưởng Quân đoàn số 5 —— Thượng tướng Wayne.

Wayne là một nhân vật huyền thoại, năm đó bằng vào chiến dịch với Tộc Trùng lấy ít thắng nhiều khiến mọi người vô cùng kinh ngạc. Tiếc rằng gần đây không có động thái gì, Quân đoàn số 5 mà ông suất lĩnh đã lâu chưa có thành tựu, dẫn đến uy vọng của bản thân trong dân chúng cũng bị hạ thấp không ít. Trong giai đoạn Nguyên soái bị bệnh nặng hiện nay, đối với Wayne mà nói, đây thật sự không phải một cục diện có lợi.

Trái lại, đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của ông, Thượng tướng Ries của Quân đoàn số 2, những năm gần đây nhờ chiến công chất chồng của Phong Lôi - đơn vị hành động đặc biệt được thành lập bởi Hewitt, con của Ries, tỉ lệ ông được dân chúng ủng hộ dần tăng cao.

Để cướp được vị trí cao nhất trong quân đội, Wayne đã âm thầm bày ra không ít chuyện, song hiệu quả lại cực nhỏ.

“Trưởng quan.” Andrew cung kính chào.

Wayne nhíu mày, mặt lộ vẻ bất mãn: “Trực tiếp gọi bằng số Phong Lôi, cậu quá liều rồi.”

“Trưởng quan, tôi vừa biết được một tin tình báo rất quan trọng. Carlo Meg, chính là tên người mới rất được Hewitt coi trọng, thế mà lại là một Omega. Hơn nữa có vẻ Hewitt và Reiner đã xảy ra xung đột vì chuyện này.”

“Quả nhiên là một tin tốt, cậu vất vả rồi.” Wayne đăm chiêu gật đầu.

Mãi đến khi tới Phòng Chỉ huy tác chiến rồi mà lửa giận của Lục Hằng vẫn chưa nguôi được, hành động vừa nãy của Carlo đã xúc phạm đến điểm mấu chốt của cậu. Một kẻ mặc quân phục thế mà lại quỳ xuống không chút tôn nghiêm như thế.

“Reiner, làm sao thế?” Đã rất lâu chưa thấy cảm xúc của cậu dao động mãnh liệt như vậy, trong lòng Hewitt có hơi vi diệu. Cứ cảm thấy có chút khó chịu, trước kia người có thể trêu Reiner đến đổi sắc mặt chỉ có mình hắn mà thôi.

“Không phải chuyện gì quan trọng, nói chính sự trước đã.”

Dù trong lòng nhộn nhạo như có muôn vàn con kiến bò, Hewitt vẫn từ bỏ nghi vấn đầy cõi lòng, mở hình chiếu VR.

“Đây là bản đồ vũ trụ ta cướp về lần trước, nhìn tọa độ này.” Hewitt phóng to điểm nào đó.

“Đây là...... Lỗ sâu (*)?”

(* Lỗ sâu - Wormhole: hiểu đơn giản thì đây chính là hình mẫu của đường đi xuyên thời - không trong các tiểu thuyết khoa học viễn tưởng, giả tưởng. Để tìm hiểu thêm chi tiết thì mọi người có thể sợt Google nhé, tha hồ nguồn luôn)



“Đúng, theo hình ảnh quay lại do robot điều tra truyền về thì có vẻ Lỗ sâu này nối với lãnh địa Tộc Trùng, thậm chí là nối với trung tâm lãnh địa.”

“Cái gì? Lỗ sâu bên đây ở ngay sau tuyến phòng ngự Marrachi, một khi Lỗ sâu này bị Tộc Trùng phát hiện thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.” Lục Hằng nói.

Dù với con người, chỉ có nhân tài sở hữu thể chất 3S mới có thể đi xuyên Lỗ sâu mà không bị Lỗ sâu chất lượng cao đè bẹp, nhưng đối với Tộc Trùng, hạn chế đó không đến nỗi khắc nghiệt, nhìn chung Tộc Trùng cấp cao đều sở hữu thể chất tương đương với cấp 3S.

Hewitt gật đầu: “Nhiệm vụ quân đội giao lần này chính là sử dụng vũ khí số hiệu R-1 có năng lượng từ tính cao khiến Lỗ sâu sụp đổ, cơ mà tôi có một ý tưởng.”

Lục Hằng rất tự nhiên bắt được sóng: “Cậu muốn qua bên kia Lỗ sâu xem xem?”

Hewitt vẫn luôn coi tiêu diệt Tộc Trùng là mục tiêu lớn nhất của mình, song chỉ cần Nữ vương Tộc Trùng còn sống một ngày thì vĩnh viễn sẽ có vô hạn Tộc Trùng quấy nhiễu lãnh thổ Tộc Người. Nhưng Nữ vương vẫn luôn ẩn mình trong trung tâm lãnh địa được Tộc Trùng bảo vệ rất kĩ, không có dấu vết để tìm. Hiện giờ có một cơ hội tốt như vậy, Hewitt nghĩ đến việc đi điều tra một phen cũng không lạ.

“Vẫn là cậu hiểu tôi.” Hewitt nhếch môi, định tặng Lục Hằng một nụ cười rạng rỡ.

“Điều này không phù hợp quy định.”

Nghe vậy, khóe môi nhếch được một nửa của Hewitt chợt méo xẹo, thoạt trông vô cùng uể oải. Trong đường thế giới gốc, cuối cùng Reiner cũng không đồng ý đi cùng Hewitt đến bên kia Lỗ sâu. Đi cùng hắn chính là Carlo, sau khi cả hai trải qua một phen đồng sinh cộng tử, Hewitt càng thêm củng cố lòng quyết tâm muốn giữ Carlo lại Phong Lôi, về sau xung đột với Reiner cũng càng thêm kịch liệt. Sao Lục Hằng có thể kệ cho tình huống như vậy xảy ra được, dù gì thì đứa con số mệnh định sẵn là sẽ yêu nhau, thay đổi vài chi tiết nho nhỏ cũng không quan trọng.

“Có điều, nếu lấy danh nghĩa cá nhân để thám hiểm......” Lục Hằng còn chưa dứt lời thì đã bị Hewitt nhào lên cắt ngang.

“Nhóc Reiner, cậu quả nhiên là thiên thần nhỏ tri kỷ của tôi, tôi thật yêu cậu muốn chết!”

Đột nhiên bị ôm, Lục Hằng bày vẻ lạnh lùng đẩy Hewitt đang vung vẩy đuôi ra, “Bây giờ, chúng ta cần bàn về vấn đề của Carlo.”

Trong khoảng thời gian này, Hewitt bị nhiệt huyết làm mụ đầu cũng đã bình tĩnh lại suy xét thật kĩ. Đúng như Lục Hằng nói, sự tồn tại của Carlo bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn tới việc toàn bộ Phong Lôi không còn cả hài cốt. Đặt cả đội vào hoàn cảnh nguy hiểm như vậy cũng không phải chuyện mà một người lãnh đạo hợp cách nên làm. Song, vừa nhớ tới việc Carlo là con của Trung sĩ Meg, hắn lại không thể tuyệt tình giao Carlo cho Đội Chấp pháp xử lý.

Hewitt liếc qua Lục Hằng, biểu cảm cậu bình thản, mi tâm luôn hơi nhíu lại, đôi môi nhạt màu khẽ mím. Dáng vẻ làm người ngoài thấy có phần lạnh lùng ấy lại làm hắn yên lòng lại.

Có Reiner, mọi chuyện luôn có thể giải quyết một cách thích hợp. Là từ khi nào mà Reiner đã trở thành người chủ đạo giữa bọn họ vậy. Thời thơ ấu, Reiner vẫn là cậu bé dễ ngại luôn vây quanh, đi theo phía sau hắn. Không biết bắt đầu từ ngày nào, Reiner chợt trưởng thành lên, trở nên chín chắn, bình tĩnh, dù là việc gì cũng không thể làm anh nhúc nhích lông mày.

Reiner như vậy, là người đáng tin như thế, lại cũng đã lâu chưa thấy anh cười một cách vui vẻ. Hewitt bỗng cảm thấy trong lòng hơi khó chịu, như đang cảm thấy đau lòng.

“Chỉ huy, Sĩ quan chỉ huy? Hewitt!”



Bị âm thanh của Lục Hằng cắt đứt suy nghĩ miên man, Hewitt ngồi nghiêm chỉnh: “Lại nói, vừa rồi cậu tức giận như vậy là do chuyện của Carlo?”

Lục Hằng gật đầu: “Từ góc độ cá nhân tôi, tôi cho rằng Carlo Meg cũng không hợp làm một người lính. Có điều, suy xét đến Trung sĩ Meg, tôi nghĩ chúng ta có thể cho cậu ta một cơ hội, cậu biết Tướng quân Dylan Shaw chứ?”

Dylan Shaw là một huyền thoại, ông là Tướng quân Omega duy nhất trong lịch sử loài người. Dylan sinh ra trong thế gia quân đội, từ nhỏ đã tiếp thu nền giáo dục hi sinh cho nước nhà, cũng không cam tâm gả chồng sinh con, bị nhốt trong khoảnh đất một tấc vuông. Ông lựa chọn cắt bỏ tuyến thể, từ bỏ tất cả đặc quyền thuộc về Omega, trở thành một người lính. Về sau ông tỏa sáng rực rỡ, để lại một nét bút đậm nét mà lấp lánh trong lịch sử.

Không cần Lục Hằng nói hết, Hewitt đã hiểu ý cậu, “Tôi sẽ nói chuyện với Carlo. Nếu em ấy không muốn, tôi sẽ yêu cầu em ấy nộp đơn xuất ngũ.”

Quân bộ yêu cầu Phong Lôi hoàn thành nhiệm vụ đánh sập Lỗ sâu trong vòng 1 tháng. Việc này không nên để chậm trễ, Hewitt và Lục Hằng xác định xong đủ kiểu chi tiết rồi thì lập tức xuất phát đến Lỗ sâu.

Dù mang thể chất cấp 3S, việc đi xuyên Lỗ sâu vẫn làm Lục Hằng cảm thấy hơi váng đầu hoa mắt, buồn nôn muốn ói. Hít sâu mấy hơi, miễn cưỡng nén được cảm giác khó chịu này xuống, Lục Hằng bắt đầu phối hợp với Hewitt thăm dò tình hình bốn phía.

Hai người với kinh nghiệm phong phú rất nhanh đã phát hiện một hành tinh ở phía bắc Lỗ sâu, cách hằng tinh một khoảng vừa phải, quỹ đạo ổn định, cực kì có thể có sinh vật sống. Do đó cả hai lập tức lựa chọn tinh cầu đó làm điểm dừng chân đầu tiên.

Tinh cầu này ở trong trạng thái vô cùng nguyên sơ, cây cối cao to che trời, dây leo sinh trưởng rất tốt bện thành một tấm mạng rất lớn trên mặt đất. Thế nhưng, nơi này quá yên tĩnh, không có bất cứ một âm thanh của sinh vật nào. Điều này cũng không bình thường, tại một tinh cầu phù hợp với sinh vật sống thế này, cộng với xúc cảm dính nhớp dưới chân, mùi vị ngọt tanh thoảng trong không khí, đây là lãnh địa Tộc Trùng. Chỉ có chiến sĩ từng trải hàng trăm trận đánh mới đoán ra được đây là mùi vị đặc thù. Lục Hằng và Hewitt liếc nhau, vẻ mặt nghiêm trọng.

Lục Hằng ngồi xổm xuống, bốc một nắm vật chất màu trắng trên mặt đất, xem xét cẩn thận: “Là đống vỏ trứng Tộc Trùng, xem ra tinh cầu này rất có thể là nơi Nữ vương ẩn mình......”

“Không phải 'có thể', là 'chắc chắn'.” Vừa dứt lời, thân hình Hewitt chợt nhoáng lên nhào ra ngoài tựa báo săn, đùi phải giáng thật mạnh lên bụng con Sâu (~ con dân Tộc Trùng) đánh úp như một lưỡi roi dài.

Con Sâu bị đá mạnh đến mức va lên vách đá, vách đá bị đập rơi không ít vụn. Nhưng con Sâu kia lại chỉ hơi lắc đầu, lông tóc thế mà không tổn hao gì tiếp tục nhào tới.

Cả người con Sâu nhào đến đây được bao trùm bởi lớp giáp vảy vàng kim, lưng đeo một đôi cánh lông trong suốt, râu trên đầu dài gần gấp đôi cơ thể mình. Đây chính là Sâu cấp cao chỉ xuất hiện bên người Nữ vương —— Trùng Cận vệ.

Làm đội quân tinh nhuệ của Nữ vương, Trùng Cận vệ cực kỳ ít, trong gần triệu quả trứng sâu mới có thể nở ra một con Trùng Cận vệ. Kèm với đó, lực chiến của Trùng Cận vệ cực mạnh, giáp vảy vàng kim gần như không thể bị phá bởi bất kì một thứ vũ khí gì, song Mecha lại có thể gây sát thương cho nó. Thế nhưng mạng lưới tinh thần của Nữ vương chắc chắn sẽ bao trùm cả tinh cầu, một khi lấy Mecha ra khỏi nút không gian thì dao động năng lượng tất nhiên sẽ bị Nữ vương phát hiện. Lại thêm mấy con Trùng Cận vệ nữa thì cả hai có mọc cánh cũng không bay thoát được.

Tay Lục Hằng cầm dao găm, rạch vào mặt bên Trùng Cận vệ, định tấn công bộ phận có vẻ yếu ớt dưới hai cánh của nó. Sau khi đâm một dao vào mới nhận ra đó hình như là một cục dịch thể trông như thạch rau câu, không được gây sát thương gì với Trùng Cận vệ.

Trong lúc giằng co, Lục Hằng thấy Hewitt làm một động tác tay, ý bảo cậu thu hút chú ý của Trùng Cận vệ. Lục Hằng nhanh nhẹn quyết định đánh úp về phía Trùng Cận vệ rồi đâm trúng vào xúc tu. Tốc độ của cậu cực nhanh, khoảnh khắc Trùng Cận vệ thu xúc tu lại thì dao găm đã vẽ ra một vết rách rất dài vào cái miệng không được áo giáp bảo vệ của nó.

Trùng Cận vệ bị đau tru lên bén nhọn, tức giận dồn toàn bộ đòn tấn công lên người Lục Hằng. Dù Lục Hằng rút tay rất nhanh nhưng vẫn bị nước bọt có tính ăn mòn của Trùng Cận vệ nhỏ trúng, phát ra tiếng xèo xèo bỏng cháy. Sắc mặt cậu không đổi, vẫn dùng thân thủ nhanh nhẹn tránh né đòn tấn công của con Sâu, nhưng một mình chống lại Trùng Cận vệ mà không nhờ cậy Mecha thì vẫn có phần miễn cưỡng.

Hành động với cường độ cao làm cơ bắp mệt rất nhanh, động tác Lục Hằng có một thoáng chậm lại, thấy xúc tu sắc bén của con Sâu sắp rơi xuống vai mình rồi. Nếu đòn này thành công, thì chắc chắn phải bị giật đứt nửa bên cánh tay.