Lấp Lánh Ánh Mai

Chương 42: Quả báo đến rồi


Tầm 6h sáng Y Đàm và mẹ Hương đã về tới nhà, cô và mẹ ngồi ở ghế đá đợi người lên đón, sau một lúc thì Bình và em gái lên tới.

Mẹ và cậu Bình về trước còn cô và em gái của mình trên chiếc xe đạp điện đi vào trong chợ phiên, Y Đàm đã hơn 6 tháng chưa về quê rồi lần này có dịp về cô nhất định phải đi ăn những món cô thích cho đã mới được.

" Bé muốn ăn gì? Bánh xèo hay là bánh cuône hay cháo hay bánh mì, bún, phở? "

" Em ăn gì cũng được, chị ăn gì em ăn đó ".

Hai chị em nhìn nhau cười, Y Đàm kéo tay em gái vào hàng bán bánh xèo, hai người ngồi xuống cô chủ liền tươi cười lên tiến hỏi.

" Hai đứa muốn ăn cuốn hay là lá? Ăn bao nhiêu cái? "

" Dạ con ăn lá cô 20 cái đi cô "

Lâu rồi cô mới ăn được hương vị bánh xèo quen thuộc dân dã này dù Sài Gòn cũng có nhưng hương vị không giống ở quê cô được, cô cũng ít ăn lắm vì giá trên Sài Gòn đắt.

" Con mới từ Sài Gòn về à? Về chơi hay là về luôn vậy con? "

" Dạ con mới về, con về chơi thôi tầm nữa tháng con sẽ lên lại "

" Con học xong chưa con? Hay đi làm rồi? "

" Con chưa học xong hiện tại con đang đi thực tập tầm cuối năm sẽ học xong "

" Vậy à, con bác cũng học trên đó mà nhỏ mới học năm 2 thôi "

Sau khi ăn xong hai chị em dắt nhau đi dạo khắp chợ mua đồ, Y Đàm mua đồ ăn sáng cho mẹ và cậu em trai, còn mua thêm cho mình và em gái cô mua một ít nguyên liệu về nấu cơm, nhìn giỏ xe đã đầy mà trên tay em gái còn xách mấy bịch đồ Y Đàm không nghỉ mình lại mua nhiều đến thế.

Về tới nhà cô liền vào phòng nằm dài nghỉ ngơi, cơ thể cô ê ẩm vì hôm qua xe chạy không êm làm cô không ngủ ngon được mà còn rất mệt mỏi.

...........9h, Tòa nhà A.

Trịnh Dương Vũ khoác lên người một bộ vest đen cao cấp mới toanh, vững vàng bước từng bước trên hành lang đi tới văn phòng họp, Lâm Đạt mở cửa, hai người bước vào mấy chục con mắt tập trung về hướng hai người.

Dương Vũ ung dung đi tới ngồi vào ghế giữa trung tâm, Lâm Đạt đứng một bên nghiêm chỉnh, lúc này thì Trịnh Hoài Đăng cùng thư ký của ông ta cũng bước vào.

Nhìn thấy anh ông ta liền cảm thấy tức giận.

" Sao mày lại ở đây? Ai cho mày vào? Mày bước đây là đâu không? Ở đây không hoan nghênh mày "

Trịnh Dương Vũ thái độ vẫn ung dung không nghe loạt tai lời ông ra nói, anh nhàn nhạt lên tiếng nói.



" Ông tới rồi thì ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn thông báo, mà nếu ông không muốn ngồi thì đứng nghe cũng được "

Trịnh Hoài Đăng khuôn mặt tức giận đi tới bên cạnh anh ngồi xuống ghế.

" Mày muốn nói gì thì nói may đi "

" Lâm Đạt ! "

Anh lên tiếng gọi Lâm Đạt, cậu liền hiểu ý liền phát giấy cho mọi người có mặt trong phòng họp này xem.

Mọi người xem xong đều xì xào bàn tán, mọi ánh mắt đều đổ dồn về Trịnh Hoài Đăng.

" Đây...đây....không ngờ chủ tịch Trịnh lại là người như vậy.....thật là đáng sợ "

" Ông ta ngoại tình rồi còn dám đưa tiểu tam về nhà, còn cùng cô ta hại chết vợ mình...thật sự quã đáng sợ rồi "

" Lại còn để cô ta bắt bạt hành hạ con ruột của mình. "

" Đây đây là ông ta còn dám làm ăn gian dối, ông ta dám ăn lợi sau lưng chúng ta? "

Trịnh Hoài Đăng giận dữ giật lấy giấy từ tay người bên cạnh đang xem mà xé đi, hung dữ nhìn anh.

" Mày đang làm cái gì thế? Tao là cha của này đó "

Trịnh Dương Vũ cảm thấy thật chế giễu liền bật cười thành tiếng, đối mặt với khuôn mặt giận dữ của ông ta anh không cho ông ta một chút mặt mũi nào.

" Ông có tư cách nhắc đến từ cha với tôi? "

" Ông có xem tôi là con của ông hay không? Ông không nhớ hay đã quên ông đã đối xử với tôi như nào? "

" Từ nhỏ đến lớn ông có bao giờ quan tâm tôi không? "

" Ông ác lắm chính ông đã trơ mắt đứng nhìn bà ta đẩy mẹ tôi xuống cầu thang, cũng chính ông đã mặc cho Nguyễn Mỹ Quyên và Trịnh Bằng Tân hành hạ tôi. "

" Tôi sao xó thể quên những gì mà nhà ba người đã làm với tôi, ngày hôm nay nợ phải trả, quả báo của các người đến rồi đó. Trịnh Hoài Đăng ông nên trả giá đi, tôi sẽ không tha cho một ai dù tôi có mang dòng máu của ông đi chăng nữa thì tình nghĩa cũng đã dứt rồi. "

" Tôi đã đưa hết tất cả bằng chứng cho cảnh sát rồi, ông không thoát được đâu. "

" Mày...mày...thằng khốn... tao là cha mày đó sao này dám làm thế với tao! Tao đánh chết mày đánh chết mày "

Ông ta hùng hổ lao vào muốn đánh anh nhừn trợ lý Đạt đã đứng ra can ngăn, cánh cửa mở ra cảnh sát vào tới áp giải ông ta đi.



Trịnh Dương Vũ chỉnh lại trang phục của bản thân ngồi xuống ghế, mỉm cười nhìn mấy vị cổ đông.

" Công ty này từ nay sẽ đổi chủ, tôi hiện tại có hơn 50% cổ phần cho nên tôi sẽ thay vị trí chủ tịch này, mọi người xem đi đây là hồ sơ cổ phầm của tôi "

Lâm Đạt phát cho họ mỗi người một bản, sau khi xem kĩ họ đều im lặng không nói gì.

" Mọi người không có ý kiến gì thì tôi cuộc họp dừng tại đây nhé? "

Nhìn ánh mắt lạnh lẽo cùng nụ cười của anh bọn họ đều không dám nói gì, họ thừa biết năng lực và quyền lực của anh như thế nào bây giờ có không đồng ý cũng không làm gì được, đành chấp nhận sự thật thuận theo thời thế.

...............

Bệnh viện, Nguyễn Mỹ Quyên đang ngồi gọt táo cho con trai bà ta ăn, thì Trịnh Dương Vũ cùng trợ lý Đạt tới.

" Mày đến đây làm gì? Không ai hoan nghênh mày biến đi đừng làm hỏng tâm trạng đang tốt của tao "

Trịnh Bằng Tân nhìn thấy anh tới liền bực bội, chỉ tay đuổi anh đi. Dương Vũ mỉm cười rồi lắc đầu nhẹ nhìn hai mẹ con trước mắt hiện tại anh không muốn bẩn tay, anh sẽ cho họ ăn cơm tù.

" Mày cười cái gì? "

" Tôi cười thì mày sẽ khóc đó! "

Cảnh sát đi tới, hai mẹ con nhìn thấy khi chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị còng tay lại.

" Thả tao ra, sao lại bắt chúng tôi? "

" Anh cảnh sát tại sao lại bắt mẹ con chúng tôi? "

" Hai người đã phạm tội buôn bán hàng cấm và tham ô chúng tôi chỉ làm pháp luật, hai người có thể mời luật sư để bào chữa nhưng nếu chống đối chúng tôi buộc sẽ dùng vũ lực cưỡng chế về đồn. "

Trịnh Bằng Tân liếc nhìn anh " Chính mày chính mày làm đúng không? Trịnh Dương Vũ mày không yên với tao đâu "

" Tôi báo cảnh sát đó, chính mình làm thì nên gánh chịu hậu quả đi chứ, đừng sồn sồn lên như một con chó dại như thế. À chồng và cha của các người đã lên trước rồi, hai người sẽ gặp lại ông ta liền đấy "

" Mày mày...thằng khốn! "

Hắn muốn xông lên đánh anh nhưng bị anh đồng chí cảnh sát cưỡng chế nắm lại và lôi đi.

Cuối cùng anh cũng đã làm được rồi, ba người bọn họ anh sẽ không tha cho ai cả, bằng mọi cánh anh sẽ cho họ không thoát khỏi tội, đừng hòng ai có thể trốn thoát.

Ba người bọn họ chỉ xứng đáng ăn cơm trong ngục tù mà thôi!