Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 123: Cùng về nhà


Ngài Hứa ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng đã nghĩ tới rất nhiều khả năng.

Anh ta có thể chắc chắn, người phụ nữ Giang Hân này đưa ra yêu cầu muốn anh cưới cô ta, tuyệt không phải đơn giản chỉ muốn làm vợ hắn mà thôi.

Anh sở dĩ đáp ứng, đó chính là muốn nhìn một chút, mục đích thực sự của cô đến tột cùng là gì?

"Ai mà thèm làm vợ anh." Giang Hân cười cười, cũng không xem ra gì, nói: " tôi muốn 20% cổ phần kia, tôi còn muốn làm bà chủ của tạp đoàn Cù Thị."

Làm bà chủ tập đoàn Cù Thị là nguyện vọng đã lâu của cô ta, hiện không thể dựa vào Cù Mạnh Chiến, vậy cô liền tìm biện pháp khác.

Giang Hân cô học tại ngôi trường trứ danh trong nước, lại du học tại trường đại học Harvard, muốn dáng người có dáng người, muốn học thức có học thức.

Rời đi Giang Chính Thiên, thoát đi Cù Mạnh Chiến, Giang Hân cô có thể làm được càng tốt hơn, nhất định sẽ so với một Giang Hân chỉ phụ thuộc bọn họ sống một cách ưu tú hơn.

"Thì ra Đại tiểu thư Giang còn nhớ nhung đại thiếu gia nhà họ Cù a." Ngài Hứa hơi híp mắt, khóe môi nhếch một ý cười cao thâm không thể đoán được, còn nói, "Một khi kế hoạch của chúng ta bắt đầu thực hiện, Cù thị đổi chủ, Cù thị lúc đó không thể gọi là Cù thị nữa."

"Vậy thì thế nào?" Giang Hân lạnh giọng hỏi lại.

Dưới cái nhìn của cô, mặc kệ Cù thị đổi thành ai làm chủ, Cù thị đều là Cù thị đã từng huy hoàng trước đây.

Ngài Hứa nhếch nhếch khóe môi, cười nói: "Đã Đại tiểu thư Giang không quan tâm, vậy liền chúc chúng ta hợp tác vui vẻ."

Giang Hân không có tâm tình cùng hắn nói cười, từ trong túi lấy ra một cái cái hộp nhỏ, ném cho Ngài Hứa qua cửa sổ xe, còn nói: "vật trong hộp này, cũng đủ để vặn ngã người anh muốn."

Đi theo bên người Cù Mạnh Chiến nhiều năm như vậy, cô ta cũng không chỉ là đi theo bên cạnh hắn, những năm này Nhà họ Giang và nhà họ Cù liên thủ làm những việc bẩn thỉu, mỗi việc cô đều lưu lại chứng cứ.

Những chứng cớ này chính là để cô lấy ra phòng thân, chỉ cần bọn họ không đối phó cô, vậy những chứng cớ này liền vĩnh viễn sẽ không xuất hiện.

Cho nên, tiếp xuống mặc kệ nhà họ Cù bị bại có bao nhiêu thảm, vậy cũng là do bọn Cù Mạnh Chiến tự tìm, không chút quan hệ gì với cô.

"Đại tiểu thư Giang, thời tiết lại phải thay đổi rồi, thừa dịp tuyết còn chưa lớn, về sớm một chút đi." Vứt xuống câu nói này, Ngài Hứa phất phất tay với cô ta, lái xe đi.

Giang Hân đưa mắt nhìn xe hắn càng chạy càng xa, nhếch miệng cười một nụ cười chế nhạo, yên lặng nói: "Chia hai tám, chia hai tám, tôi muốn để anh một phần cũng không được chia."

...

Dự báo thời tiết đưa tin, tối nay từ mười một giờ sẽ có một trận tuyết lớn, trong hai ngày tiếp theo đều có tuyết lớn.



Sân bay sẽ do trời tuyết nên bị phong tỏa tạm thời, trực tiếp ảnh hưởng đến các chuyến bay cất và hạ cánh vào thủ đô.

Nếu dựa theo kế hoạch về Giang Bắc, như vậy chuyến bay của bọn họ nhất định sẽ bởi vì trời tuyết mà bị hoãn.

Giang Nhung vội vã muốn về Giang Bắc, Trần Việt liền để hứa huệ nghi đem chuyến bay đổi đến thành bảy giờ tối nay, trong đêm về Giang Bắc.

Cũng không biết là vì sao, vừa nghĩ tới liền có thể trở về Giang Bắc, Giang Nhung nhảy cẫng trong lòng

Có lẽ là bởi vì thủ đô luôn luôn mang đến vận rủi cho cô, nên cô không muốn ở chỗ này lâu.

Cô muốn nhanh rời khỏi đất thị phi thủ đô này, rời xa nhà họ Cù, để người kia sớm vặn ngã Cù thị.

Mà cô thì về Giang Bắc, an tâm làm việc, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.

Giang Nhung nghiêng đầu nhìn về phía Trần Việt ngồi ở bên cạnh, anh vẫn đang bận, bận rộn nhìn bảng số liệu, xem văn kiện, gọi điện thoại, tại phòng chờ VIP máy bay đợi khoảng nửa giờ, một phút anh đều không nghỉ ngơi.

Anh luôn luôn bận rộn như vậy, bận rộn đến nỗi khiến cô không thể tưởng tượng được——

"Đang suy nghĩ gì?" lực chú ý của Trần Việt rốt cục rơi vào trên người cô.

"Tôi đang nghĩ, một ngày anh bận rộn như vậy, BOSS lớn Thịnh Thiên cá anh có phải một ngày chỉ bận đếm tiền là được hay không."

Nghe giọng cô hơi buồn phiền, Trần Việt cảm thấy buồn cười, trầm thấp nở nụ cười: "nhân viên ngân hàng mới có thể mỗi ngày bận đếm tiền."

Cô hướng về phía anh chép miệng: "Ngày chủ nhật cũng không cho anh thời gian nghỉ ngơi, BOSS nhà anh đến cùng cho anh bao nhiêu tiền lương?"

Anh nói: "Dù sao nuôi em không thành vấn đề."

"Ai muốn anh nuôi, chính tôi cũng có thể kiếm tiền." Mặc dù Giang Nhung không cần anh nuôi cô, nhưng khó mà được nghe anh nói lời tâm tình, trong lòng của cô không khỏi ngọt ngào.

Cô lại hỏi: "Sắp lên máy bay rồi, anh xong việc chưa?"

"xong." Trần Việt tắt máy, đưa máy tính cho hứa huệ nghi, đưa tay ôm Giang Nhung, cúi đầu hít hà tóc cô, "Sao vui vậy?"

"Bởi vì muốn về nhà." Cô dí sát vào lồng ngực anh, nhẹ nhàng cọ xát hai lần, "Hôm nay là mùng mười tháng chạp, còn hơn mười ngày thì tết đến, em muốn về nhà chuẩn bị cẩn thận."

Trần Việt nắm cằm cô, nâng mặt cô lên, nói: "Giang Nhung,tết xuân cùng anh đi gặp phụ huynh."



Chợt nghe Trần Việt nói muốn dẫn cô gặp mặt phụ huynh, Giang Nhung hơi kích động trong lòng, nhưng lại có một ít lo lắng, lỡ người nhà của anh không thích cô, vậy cô nên làm sao bây giờ?

Từ lời ăn tiếng nói thói quen ẩm thực ăn mặc của Trần Việt mà xem, gia đình của anh hẳn không phải là gia đình bình thường.

Mà nghĩ lại gia đình mình ——

Nghĩ đến gia đình của mình, Giang Nhung lòng chua xót.

Nếu là ba mẹ Trần Việt hỏi về ba mẹ cô, vậy cô ta nên trả lời như thế nào?

"Giang Nhung——" Trần Việt nhìn ra lo lắng của cô, hôn một cái lên trán cô, nói, "em là vợ anh, người nhà của anh sẽ thích em."

"Thật sao?" Không phải cô không tự tin, mà là vết nhơ trên người cô quá nhiều.

Có một số việc, Trần Việt sẽ tin tưởng cô, nhưng người nhà của anh chưa chắc sẽ tin.

Có một số việc, Trần Việt sẽ không để ý, nhưng là người nhà của anh chưa hẳn sẽ không.

Có người nói, hôn nhân là chuyện hai người, chỉ cần Trần Việt tin tưởng cô là được.

Thế nhưng cô không cho là như vậy, cô muốn cùng Trần Việt sống hết đời, đương nhiên lấy được sự chúc phúc của mọi người thì càng tốt.

"Đương nhiên là thật." Trần Việt lại xoa xoa đầu cô.

Anh tin tưởng, người con gái thiện lương kiên cường giống như cô, người nhà của anh nhất định sẽ thích.

"Chuyến bay UK3817 bay đến Giang Bắc UK3817 bắt đầu check in..."

Nghe được tin tức check in, Trần Việt một tay ôm lấy Giang Nhung, Giang Nhung bị anh làm giật mình, nhấc tay đập tay anh một chút: " người đông như vậy, anh buông em ra."

"đông người thì sao?" Anh ôm vợ anh, lại không ôm người khác, liên quan gì người ta?

Nhiều người, nhiều ánh mắt nhìn qua như vậy, cô sẽ ngại ngùng a.

Nhưng Trần Việt người này không có tự giác này, bàn tay ôm cô như gọng kiềm, cô không động đậy gì được.

Đây chính là chồng cô, một người hơi bá đạo,chỉ số tình cảm hơi thấp, nhưng lại vô cùng tri kỉ.