Lấy Chồng Bạc Tỷ

Chương 172: Bắt cóc


Hôm nay thời tiết rất nóng, Giang Nhung mặc một chiếc váy bầu mỏng màu trắng, dao găm gí sát ngay bên hông cô, chỉ cần bọn họ ấn nhẹ một cái là dao găm sẽ đâm vào bụng cô, vậy thì con của cô…

Nghĩ đến đây trong lòng Giang Nhung vừa hoảng vừa loạn, căng thẳng nuốt nước bọt một cái, cơ thể cứng đờ đến mức không dám nhúc nhích.

Cô không biết tại sao những người này muốn uy hiếp cô?

Vì tiền?

Nếu là như vậy thì cô có thể đưa hết tất cả số tiền cô tích lũy suốt mấy năm nay cho bọn họ, chỉ cần có thể đổi lại sự an toàn cho cô và đứa trẻ là được.

Vì thù?

Nếu như là vì thù thì sẽ là ai?

Giang Nhung căng thẳng đến mức đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không nghĩ được hiện giờ còn có ai sẽ tìm hai mẹ con cô gây chuyện.

Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn, vừa hay có một cặp vợ chồng đi ngang qua bên cạnh họ nhưng không ai chú ý thấy có điều khác thường.

Cách đây không xa còn có hai nhân viên bảo vệ nhưng cô không dám kêu cứu, một khi lên tiếng kêu cứu chọc giận hai người này, chẳng ai biết được bọn họ sẽ làm ra chuyện gì.

Trong thời gian ngắn ngủi cô đột nhiên nghĩ rất nhiều, hai bàn tay ở bên người đều đang khẽ run rẩy.

Nhưng cô cố gắng khiến mình bình tĩnh một chút, cố gắng khiến mình đừng quá sợ hãi, cô nhất định phải nghĩ cách để lại một chút manh mối trước khi bị hai người này đưa đi, Trần Tiểu Bích mới biết cô gặp chuyện.

Cố gắng rất lâu thì tâm trạng của Giang Nhung mới hơi ổn định lại một chút, cô rất muốn giả vờ như không có chuyện gì mà mở miệng, nhưng âm thanh phát ra vẫn run rẩy.

Cô nói: “Rốt, rốt cuộc các anh muốn làm gì? Nếu các anh muốn tiền, tôi có thể…”

“Mẹ nó chứ đừng phí lời, còn nói thêm một câu nữa tao cắt lưỡi của mày, ngoan ngoãn đi theo chúng tao là được.” Người đàn ông cầm dao găm khẽ ấn tay một cái, Giang Nhung liền cảm nhận được đau đớn.

Cô vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói bừa thêm một từ nào nữa, càng không thể để lại manh mối gì cho Trần Tiểu Bích biết, chỉ có thể để mặc cho hai người đàn ông đưa cô đi.



Trần Tiểu Bích mua hai chai nước, lúc nhảy chân sáo về chỗ cũ thì không nhìn thấy Giang Nhung, cô ấy thầm nghĩ có lẽ Giang Nhung đã đến phòng vệ sinh nên ngồi xuống chờ.



Nhưng sau một lúc lâu Giang Nhung vẫn không quay lại, Trần Tiểu Bích cảm thấy có chút không bình thường, vội vàng lấy điện thoai di động gọi cho Giang Nhung, sau khi kết nối thì nghe được giọng nói ghi âm lạnh lùng: “Số máy quý khách gọi đã khóa máy, xin đợi một lát rồi gọi lại.”

Không liên lạc được với Giang Nhung, Trần Tiểu Bích lại vội vàng liên lạc với tài xế đã đưa các cô đến, hỏi xem có phải Giang Nhung mệt nên về xe nghỉ ngơi trước hay không.

Nhưng mà tài xế nói Giang Nhung không về xe, cũng không nhìn thấy Giang Nhung, càng không biết Giang Nhung đã đi đâu.

Sau khi nghe tài xế nói xong, Trần Tiểu Bích lại vội vàng đến trung tâm phục vụ của khu mua sắm nhờ họ phát thông báo tìm người giúp, sau khi phát thông báo vẫn không có tin tức của Giang Nhung.

Trần Tiểu Bích và Giang Nhung sống cùng nhau đã một thời gian, cô ấy biết Giang Nhung không phải là người sẽ khiến người khác lo lắng, lúc hai người tách nhau ra sẽ càng không tắt máy để đối phương không tìm được mình.

Nghĩ đi nghĩ lại, một suy nghĩ không tốt hiện lên trong đầu Trần Tiểu Bích, liệu có phải chị dâu của cô đã gặp chuyện không hay rồi không?

Chị dâu của cô đang có thai, lỡ như gặp phải chuyện gì thì chị ấy…

Có suy nghĩ này là Trần Tiểu Bích cuống đến mức quay mòng mòng.

Là cô đưa chị dâu ra ngoài, nếu chị dâu có chuyện gì, cô đâu còn mặt mũi đi gặp anh trai cô và tất cả người lớn của nhà họ Trần. Cô lại càng có lỗi với người chị dâu đã tin tưởng yêu thương cô và đứa trẻ trong bụng chị ấy.

Trần Tiểu Bích lo lắng đi lại mấy vòng tại chỗ, lúc này mới nhớ ra phải tìm cứu viện để cùng nhau tìm người, cô ấy lập tức gọi điện thoại cho Trần Việt.

Nghe thấy giọng nói của Trần Việt, Trần Tiểu Bích nói gấp gáp: “Anh, em và chị dâu cùng ra ngoài mua sắm, nhưng mà chị ấy đột nhiên biến mất, em tìm thế nào cũng không tìm được chị ấy, điện thoại của chị ấy cũng tắt máy.”

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Trần Việt: “Thời gian, địa điểm, lập tức báo ngay.”

Trần Tiểu Bích sốt ruột nhưng vẫn báo lại địa chỉ rõ ràng, đầu dây bên kia nghe xong liền cúp điện thoại, không cho cô ấy cơ hội nói thêm một từ nào.

Trần Tiểu Bích nghe thấy tiếng tút tút, trong lòng vừa sợ vừa buồn.

Cô ấy sợ là chị dâu thật sự xảy ra chuyện thì phải làm sao?

Cho dù lấy mạng của cô ấy ra đền cho mạng của chị dâu, cả đời này cũng không thể khiến cô ấy an tâm.

Cô ấy buồn là từ trước đến nay anh trai của mình chưa bao giờ cắt ngang điện thoại của cô ấy như vậy. Qua điện thoại cô ấy dường như cũng có thể cảm nhận được lửa giận của anh ấy.



Trần Tiểu Bích cắn môi, nghĩ đến một người khác, lại hết sức cẩn thận gọi điện thoại cho anh ta. Trong quá trình đợi anh ta nghe máy, cô lại lo lắng đi vòng quanh hai vòng, cuối cùng bên kia đã nghe máy, giọng nói của Chiến Niệm Bắc từ trong điện thoại truyền vào tai cô: “Có chuyện gì?”

Nghe thấy giọng nói của anh ta, Trần Tiểu Bích gấp đến độ òa khóc: “Chiến Niệm Bắc, cháu làm mất chị dâu rồi, cháu phải làm sao đây?”

Người ở đầu dây bên kia hơi run lên, giọng nói của Chiến Niệm Bắc lại truyền đến: “Nói cho cậu biết địa chỉ của cháu, ở yên đó đợi, không được đi đâu cả.”



Lúc Trần Tiểu Bích gọi điện đến thì Trần Việt đang mở một cuộc họp quan trọng.

Tất cả mọi người thấy anh hơi nhướn mày khi nhận điện thoại nhưng lại cúp điện thoại với vẻ mặt âm trầm.

Khoảnh khắc anh cúp điện thoại là ban lãnh đạo cao cấp đang ở trong phòng họp đều cảm nhận được làn khói mù mịt chưa từng có, khuôn mặt anh tuấn của Trần Việt trở nên âm trầm tái nhợt, giống như Tu La tại thế.

Hứa Huệ Nhi và Lục Diên gần như đồng thời nhìn về phía đối phương, trong lòng thầm nói chuyện lớn không hay, ngay sau đó liền nghe thấy Trần Việt bình tĩnh căn dặn: “Trợ lý Hứa, cô lập tức cho người gửi băng ghi hình an ninh của trung tâm mua sắm Thiên Mậu đến. Trợ lý Lưu, cô lập tức liên hệ người phong tỏa sân bay, bến thuyền, đường bộ của thành phố Giang Bắc, chỉ cho vào không cho ra, một con ruồi cũng không được thả ra ngoài.”

Trần Việt vừa đi vừa căn dặn, đồng thời gọi điện thoại cho một người: “Cho cháu mượn đội lính đặc chủng mạnh nhất của cậu, cháu cần gấp.”

Chiến Niệm Bắc nói: “Những thứ cháu cần, tôi đều đã chuẩn bị xong cho cháu rồi. Trước hết chúng ta đến trung tâm mua sắm xảy ra chuyện để gặp nhau.”

Cúp điện thoại, Trần Việt không dừng lại một khắc đã chạy đến trung tâm mua sắm nơi xảy ra chuyện, ngồi trên xe, anh nắm chặt hai tay.

Trên mặt anh nhìn như không có bất cứ biểu cảm gì, hoặc là nói nhìn vẻ mặt dường như cũng khá bình tĩnh, nhưng chỉ có bản thân anh biết trong lòng mình sợ hãi cỡ nào.

Khi nghe thấy Trần Tiểu Bích nói Giang Nhung đã biến mất, đầu óc anh trống rỗng tận mấy giây liền, trống rỗng đến mức không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, không nhìn thấy bất cứ sự vật nào.

Đợi sau khi hơi tỉnh táo lại, anh chỉ cảm thấy tim mình giống như bị người khác dùng tay bóp chặt, chặt đến mức anh hít thở cũng trở nên khó khăn.

Thậm chí anh còn không dám tưởng tượng Giang Nhung sẽ như thế nào…

Nếu không có cô ấy và đứa trẻ, vậy thì thế giới của anh sẽ không bao giờ còn nhìn thấy ánh sáng nữa.

Nhưng mà rất nhanh chóng, anh đã khiến mình bình tĩnh lại.

Giang Nhung xảy ra chuyện, anh là chỗ dựa của cô ấy, anh nhất định phải tìm cô ấy về trong thời gian nhanh nhất. Anh sẽ không cho phép cô ấy và đứa trẻ bị bất cứ tổn hại nào.