Lệ Chi Xuân

Chương 31


Cầu Ô Thước sương mù vừa tạnh, son phấn rơi trên tán lá. Khăn quàng mũ phượng chỉ thoáng nhìn, say đắm cung điện.

Giang Nam xuân lại ấm, bao mùa thay đổi. Vẫn nhớ năm trẻ lên lầu Tây, hai bên tình thiết.”

Tên bài thơ là “Hoan tình nhạt nhẽo”, dường như chưa viết xong, đột ngột dừng lại, khiến người ta thêm phần cảm thán.

Xuân Lệ không ngừng đọc đi đọc lại, không khỏi cảm thấy buồn bã. Đây rõ ràng là câu chuyện về hai người nảy sinh tình cảm rồi lại bị buộc phải chia ly, chẳng lẽ là chuyện về tình đầu của biểu thiếu gia? Người hắn ta yêu bị buộc vào cung? Nhìn kiểu này, đã nhiều năm rồi, không ngạc nhiên khi hắn ta đã hơn hai mươi tuổi mà vẫn chưa thành thân, cũng là người si tình, chỉ là những người yêu nhau cuối cùng không thành thân thuộc, nhìn mà thấy chạnh lòng.

Xuân Lệ mơ màng đóng sách lại, đặt cằm lên mu bàn tay đan lại, nhìn một nơi trước mắt mà ngẩn ngơ.

Tiểu Thúy Tảo thì luôn nhớ thương Giang tiểu ca kia, biểu thiếu gia thì đang bộc lộ tình yêu qua từng câu chữ, tình yêu giữa nam và nữ thật sự có thể quấn quýt khó rời đến vậy sao? Cảm giác yêu thương một người là như thế nào? Có phải như nhị thiếu gia đã nói, một ngày không thấy như cách ba thu không? Hay là giống như Tiểu Thúy Tảo, chỉ cần nghĩ đến thôi đã vui vẻ như trong lòng hoa nở? Trong cuộc đời nàng, có thể có một người để nàng cảm nhận niềm vui hoặc nỗi buồn này không?

“Lục nha đầu, ngươi vào đây.”





Tiếng gọi này làm Xuân Lệ giật mình một cái, như thể đang say giấc nồng bị người gọi dậy làm gián đoạn giấc mơ đẹp. Cửa phòng nhị thiếu gia vẫn đóng, xem ra gọi to như vậy cũng tốn không ít sức, cách xa như vậy vẫn nghe rõ ràng. Xuân Lệ khó chịu, không vui trả lời lại, “Không phải ngươi đang tắm sao? Ta vào làm gì?”

Âm thanh của nhị thiếu gia lộ ra sự lười biếng thoải mái, “Tắm xong rồi, vào đổ nước.”



Xuân Lệ không muốn đi. Giả vờ không nghe thấy, nàng tựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần.



Lần này, trong phòng yên tĩnh, thậm chí yên tĩnh đến kỳ quái, Xuân Lệ nhướng mày lắng nghe động tĩnh, hắn không định làm ra trò thiêu thân gì đấy chứ? Có phải đã xác định nàng sẽ qua đó, đang chờ nàng đổ nước không? Hừ, sao không c.h.ế.t đi cho xong!

Đúng lúc hai chú chim họa mi đậu trên cành, ở trên đầu Xuân Lệ ồn ào hót líu lo. Trong ngày xuân tươi đẹp, gió êm dịu thổi vào mặt, Xuân Lệ bị ánh nắng chiếu rọi, cảm thấy thoải mái, nếu không phải tiếng “bùng” và tiếng tru tréo đau đớn bất ngờ, nàng đã gần như ngủ thiếp đi.

Nghe tiếng kêu kia thật thảm thiết, hơn nữa dưới cửa có nước ào ào chảy ra, chắc là bồn tắm bị đổ, cái tên xui xẻo Kỳ Hàm đã trượt chân ngã! Ha ha ha, Xuân Lệ cảm thấy đây là cơ hội báo thù hắn đã đến, xoa hay tay vào nhau, ba bước thành hai bước chạy lên bậc thang đẩy cửa ra!



Ông trời cứ thích đối nghịch với nàng, không để nàng có lúc nào thuận lợi! Nàng vốn nghĩ rằng lần này có thể mượn sức để hòa nhau một ván, nào ngờ xuất phát không thuận lợi, tự mình nâng đá lên đập vào chân mình, khiến nàng vừa đỏ mặt vừa tim đập!

“Thật là không biết xấu hổ!”

Xuân Lệ mắng Kỳ Hàm xong, tim vẫn còn đập thình thịch, đầu óc lộn xộn, mặc dù chỉ liếc nhìn một cái nhưng đã đủ khiến nàng hoảng hốt! Cái thân hình trần trụi đó—ôi trời ơi, làm sao một khuê nữ chưa xuất giá như nàng sau này làm sao để làm người đây—