Livestream Mỹ Thực Trên Toàn Tinh Tế Để Nuôi Bé Con

Chương 100


Ninh Vân Dập là sau khi phát trực tiếp kết thúc được một giờ đồng hồ mới gặp được Aias.

Bởi vì Mèo Lớn cùng bé con hôm qua ăn bữa tiệc hải sản vẫn còn thòm thèm, nên buổi phát sóng hôm nay vẫn làm lại mấy món hôm qua.

Hai người một mèo mới vừa dùng qua cơm trưa không bao lâu, người máy quản gia tận chức tận trách mở ra hệ thống thanh lọc toàn bộ lâu đài, bắt đầu hút bụi hút mùi.

Aias theo Bạch Thiếu Chủ lại đây vẫn luôn rũ đầu, trên cổ hắn vẫn còn mang cái vòng màu đen hạn chế sử dụng tinh thần lực.

Khi hắn từ Nam Thành qua đây bộ dáng vẫn là con thỏ lông trắng mắt đỏ nằm trong chiếc lồng sắt, bộ đường trang ban đầu hắn mặc là do bên Nam Thành cung cấp, giá trị xa xỉ, hắn cũng không có cầm theo.

Bây giờ trên người Aias makwc chính là quần áo của Bạch Thiếu Chủ.

Thân hình hai người không sai biệt lắm, bất đồng duy nhất chính là màu tóc cùng màu mắt, mà tâm tình bay giờ cũng hoàn toàn bất đồng.

Bạch Thiếu Chủ khắp mặt đều ghi rõ muốn ăn thịt kho nên thể xác và tinh thần đều vui sướng, liệt miệng, cười đến hai mắt chỉ còn một đường chỉ.

Trái lại Aias phía sau thì ủ rủ, mái tóc bạch kim mềm mại che khuất mi mắt, nhìn không rõ biểu tình.

Nhưng Ninh Vân Dập cảm nhận được xung quanh hắn là một cổ oán niệm rất lớn a.

Mà cỗ oán niệm mãnh liệt như vậy Ninh Tiểu Miêu đang ôm người máy chạy tới cũng cảm nhận được, bé con một tay ôm người máy một tay gắt gao ôm chân baba, tò mò nhìn trộm thiếu niên tóc bạch kim này.

Đây là người mà baba muốn cho bé thấy sao?

Nhưng đối phương giống như rất không cao hứng a.

Ninh Vân Dập liếc mắt nhìn Bạch Thiếu Chủ một cái, bất đắc dĩ nói: "Ngươi làm gì hắn?" oán khí lớn như vậy, so lúc bị bán đấu giá còn mãnh liệt hơn mấy lần.

Bạch Thiếu Chủ quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Aias giờ này đầu gục duống thấy được cả xoáy tóc đang ấp ủ oán khí.

Bạch Thiếu Chủ nhớ tới cái gì, vuốt cái mũi: "Cũng, cũng không có gì."

Ninh Vân Dập mới không tin lý do ma quỷ này của hắn: "Rốt cuộc làm sao vậy?"

Bạch Thiếu Chủ nhìn trời: "Thật sự không có gì, chính là con thỏ này tính tình có chút bạo, lời lẽ mắng chửi thực ô uế, ta liền... hắc hắc ghẹo hắn một chút."

Bạch Thiếu Chủ vì thương nhớ cơm thịt kho mà cắm đầu chạy như bay về lâu đài, tuỳ tay đặt cái lồng xuống một chỗ.

Bởi vì hắn chạy quá nhanh nên căn bản quên bên trong lồng là con thỏ mắt đỏ đang bị miếng vải đen che khuất tầm nhìn.

Chờ cho bốn phí lâu đài đều yên tĩnh, lúc này hắn mới nghe được mấy lời mắng phá lệ khó nghe của con thỏ kia.

Người khác nghe không hiểu ngôn ngữ của thỏ, nhưng hắn cũng là thỏ a, hắn nghe hiểu à!

Bạch Thiếu Chủ uy phong lực lưỡng nhà ta có thể chịu được nhẫn được sao? Chính mình tiêu một mớ tiền đem tiểu gia hoả này tranh về, hắn còn ở đó mà mắng?

Vì thế, Bạch Thiếu Chủ liền lấy miếng cải đen ra, đem hộp cơm thịt kho để trước cái lồng, triển lãm ra dưới ánh mắt khiếp sợ của thỏ ta.

Con thỏ kia làm gì đã thấy qua trường hợp này, bị hương thơm làm cho mơ hồ, móng vuốt nhỏ bám lấy lồng sắt, cái gì cũng quên sạch hết.

Bạch Thiếu Chủ lấy muỗng đào lên một muồng cơm lẫn thịt kho đưa đến trước mặt thỏ ta, một bộ dáng muốn uy ăn a, nhưng đâu có dễ, chờ thỏ nhỏ cắn câu muốn há miệng hắn liền hướng cái muỗng một ngụm a ô ăn sạch.

Biểu tình lúc ấy của con thỏ này hắn vẫn nhớ rất rõ.

Nhưng hắn cũng không chỉ làm như vậy, hắn còn cố ý chậm rì rì ăn một giờ đồng hồ, lặp đi lặp lại hành động uy rồi đổi ý, làm thỏ ta phát thèm đỏ cả mắt tận mười mấy lần.

Chờ thèm xong rồi, Bạch Thiếu Chủ đem con thỏ tức giận muốn cào nát mặt hắn ra ném cho một bộ đồ để hắn thay, chờ Aias một lần nữa xuất hiện, hắn tốt cuộc hiểu vì sao ngay từ đầy thỏ ta mắng hắn mắng đến ô uế như vậy.

Trên mặt Aias có không ít vết bầm, là do lúc này trong lồng sắt bị té lộn nhào mà tạo ra.

Bạch Thiếu Chủ lúc đó chạy với tốc độ bao nhiêu, thỏ ta liền có bấy nhiêu vết bầm.

Bạch Thiếu Chủ nói xong, Aias u oán ngẩng đầu, trên gương mặt tinh xảo tràn đầy oán khí phức tạp.

Hắn cũng không nghĩ gì, đối phương mua hắn thì là chủ nhân của hắn, đối phương ăn thứ hắn chưa thấy bao giờ, tuy rằng thơm nhưng nếu không cho hắn hắn cũng sẽ không tức đến sinh oán khí như vậy.

Nhưng, cố tình tên khốn không làm người này còn chọc hắn, ghẹo cho hắn thèm tận mười mấy lần.

Một lần thì thôi không tính, nhưng lừa hắn nhiều lần như vậy, cứ chờ hắn rằng lần này sẽ được ăn một ngụm, lại là một âm mưu như cũ.

Ai gặp phải trường hợp này mà không sinh oán khí chứ?

Nhưng Aias nghĩ đến thân phận của chính mình, dọc đường đi đã cố gắng đè nén lửa giận xuống dưới.

Ninh Vân Dập nghe hiểu, để mọi người đi vào.

Aias thẳng đến lúc nhìn thấy cửa lâu đài trước mặt chỉ cách gang tấc, nhìn xuống dưới chân, lại sờ sờ đồ vật trên cổ mình, cuối cùng quy cũ ủ rũ đi vào.

Hắn không biết bên trong chờ đợi hắn là cái gì, có thể tưởng tượng đến uy hiếp của Nam Thành Chủ, hắn biết mình cần chịu đựng, không thể chạy trốn.

Nếu không lấy năng lực của đối phương, cho dù em trai có trốn đến đâu đi nữa, nơi này dù sao cũng là Khu F, trước sau gì cũng bị tìm được.

Đến lúc đó không chỉ có hắn bị bán, mà em trai hắn cũng chung vận mệnh.

Huống chi, anh em bọn họ còn cất giấu chung một bí mật, không thể để người ngoài phát hiện ra, nếu không, người kia nhất định không thể sống được.

Aias hít sâu một hơi, nhưng khi cánh cửa đóng lại, ánh mắt hắn nhoáng lên, nhìn con mèo lớn cách đó không xa, liền sửng sốt: Bọn họ còn nuôi sủng thú?

Không chỉ có nuôi, còn nuôi tốt đến da lông bóng loáng, điều này có thể đại biểu chi, người mua hắn là một chủ nhân tốt bụng?

Ít nhất sẽ để cho hắn một cái mạng?

Ninh Vân Dập chỉ chỉ sô pha bên cạnh: "Hai người các ngươi đều ngồi xuống đi."

Bạch Thiếu Chủ không khách khí, cười hì hì đi tới dàu vò Mèo Lớn một phen, bị Mèo Lớn lười nhác gườm mắt nhìn qua, tức thì sợ tới mức bước chân chuyển hướng, thành thật ngồi trên sô pha.

Này tuyệt đối không phải sợ, chỉ là bản năng của hắn không cho phép.

Aias không dám, hắn không nhúc nhích, đứng ở chỗ cũ cuối đầu.

Ninh Vân Dập nhìn hắn, đoán được giờ phút này đối phương đang thấp thỏm cảnh giác, nên y lựa chọn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Ngươi là chúng ta tốn 3100 vạn tinh tệ mua được."

Aias nắm chặt hai tay bên hông: "Vâng, chủ nhân."

Mèo Lớn ngoài ý muốn quay qua nhìn, 3100 vạn tinh tệ?

Mèo Lớn là biết Ninh Vân Dập lần này ra ngoài có việc, nhưng không nghĩ tới sẽ mang về một thiếu niên, trên cổ thiếu niên này mang chính là vòng cổ hạn chế sử dụng tinh thần lực mới được phát minh mấy năm gần đây?

Thứ này không phải nói chỉ dùng trong ngục giam chuyên để khống chế phạm nhân có tinh thần lực cường giả thôi sao?

Ninh Vân Dập thấy thái độ của Aias cũng không nói gì, thiếu niên này vẫn chưa bị phá huỷ lòng tín nhiệm cùng hy vọng, vẫn còn duy trì được sức sống mãnh liệt, rất tốt.

"Cậu không cần kêu tôi là chủ nhân, chúng tôi tranh được cậu, là vì không muốn cậu rơi vào tay của đám người tranh đoạt nhân thủ. Cậu hắn là biết bọn họ mua cậu với mục đích gì đi?"

Ngón tay thon dài của Aias niết niết viền quần:

"...... Biết." Nhưng đồng dạng, hắn cũng không tin lý do thoái thác của Ninh Vân Dập.

Hắn không tin trên đời này lại có người chí công vô tư như vậy, 3100 vạn tinh tệ, cũng không phải 300 tinh tệ.

Hắn không biết đối phương có cái mục đích gì, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.

Trừ bỏ hai điểm mấu chốt là em trai cùng người kia, hắn đều không để bụng, hắn cũng không có mơ ước gì.

Ninh Vân Dập: "Hiện giờ ngươi có hai lựa chọn, ngươi có thể nghe một chút xem, sau đó suy nghĩ rồi lại chọn sau, hoặc là... rời đi nơi này."

Aias đột nhiên ngẩng đầu, rốt cuộc nhịn không được lộ ra biểu tình ngạc nhiên: "Rời đi?" là hắn nghe lầm sao? Người này thế nhưng chấp nhận thả hắn đi?

Sao có thể?

Ninh Vân Dập: "Đương nhiên, cái gọi là rời đi phải có trả giá, chúng ta không có khả năng tiêu mất trắng 3100 vạn tinh tệ."

Y thấy cảnh giác ẩn sâu trong đáy mắt Aias, nếu chỉ đơn giản thả thự do cho Aias chắc chắc hắn sẽ nghĩ bọn họ có âm mưu gì, không bằng đưa ra cái lý do cho hắn lựa chọn.

Aias quả nhiên thở phào nhẹ nhõm: "Phải trả giá thế nào? Các người muốn tinh thần lực trên người tôi sao? Tôi có thể cho các người, chỉ hy vọng sau khi các người lấy rồi...sẽ thực hiện lời hứa thả tôi đi."

Tinh thần lực của hắn là cấp S, đây chẳng phải nguyên nhân bọn người đó tranh đoạt hắn sao?

Mèo Lớn cùng Ninh Tiểu Miêu ngồi yên nghe đối thoại của hai người, Tiểu Miêu nghe không hiểu cái gì, còn Mèo Lớn lại nghe không hiểu ra làm sao, cái gì mà lấy đi tinh thần lực?

Tinh thần lực thuốc về trời sinh còn có thể lấy đi? Lấy như thế nào?

Ninh Vân Dập liếc hắn một cái: "Ta không cần tinh thần lực của ngươi, Bán Thú Nhân các ngươi tuổi thọ không dài, nhưng cũng không ngắn, có thể sống hơn một trăm năm. Ta có một đề nghị, nếu ngươi muốn ở lại nơi này, nơi này là Thây Thành Phố Ngầm, ta có thể cung cấp công việc cho ngươi, mỗi tháng sẽ được nhận một vạn tinh tệ tiền lương, nhưng ngươi chỉ có thể nhận được 3000 tinh tệ, còn lại trừ vào khoảng nợ chuộc thân của ngươi."

Ninh Vân Dập nói ra làm Aias hoàn toàn ngốc, hắn khó tin nhìn đối phương: Là hắn mấy năm nay trốn đông trốn tây đối vói khu F không hiểu biết, hay là đối phương điên rồi?

Một vạn tinh tệ tiền lương? Hắn có thắp đèn cũng tìn không ra a?

Cũng không đúng, tinh thần lực của hắn là cấp S, nếu làm bảo tiêu vẫn có thể, chỉ là thân phận hắn là Bán Thú Nhân, không dễ dàng tìm việc như người bình thường thôi.

Ngược lại những người này mơ ước chính là cái thân phận này của hắn.

Ninh Vân Dập phảng phất không thấy được biểu tình sửng sốt của hắn, tiếp tục nói: "Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn rời đi nơi này, bất quá kỳ hạn 50 năm, yêu cầu ngươi phải trả hết số tiền này."

Aias ngốc ngốc, sau một lúc lâu mới cúi đầu bắt đầu bẻ ngón tay tính toán, hơn nửa ngày sau thân thể hắn đung đưa, vẫn chưa bình tĩnh nổi, không trả nổi, hoàn toàn không trả nổi sao?

"Liền, liền tính ta ở lại, một tháng trả lại ngươi 7000, ta đến chết cũng trả không xong." Thấy thế nào đối phương vẫn là mất tiền a.

Ninh Vân Dập hiển nhiên không nghĩ tới còn có người lại thay chủ nợ lo lắng: "Cho nên nếu ngươi ở lại, yêu cầu ngươi phải siêng năng công tác, khi đó lương tháng của ngươi mỗi tháng không có khả năng vĩnh viễn chỉ nhận một vạn tinh tệ, không phải sao?"

Aias trợn to đôi con ngươi đến lớn nhất: "Còn, còn có thể tăng?"

Tây Thành bên này có thỏ quyền sao? Một tên nô lệ bị mua tới còn có thể nhận tiền lương?

Người này xác định không phải tới làm từ thiện?

Ninh Vân Dập nhìn Aias rốt cuộc có điểm giống bộ dáng của một thiếu niên, đáy mắt mang theo ý cười ôn hoà: "Đương nhiên, ngươi coi như ta thấy ngươi có chút quen thuộc, cùng một cố nhân có một chút giống nhau, cho nên khoan dung một tí đi."

Aias rốt cuộc hoàn hồn, cúi đầu sờ sờ cái mũi nhằm che đậy ánh mắt kinh ngạc, gương mặt này thì ra cũng không phải chỉ mang đến rắc rối a, vẫn có lợi ích.

Một năm này vì gương mặt này hắn đã gặp được chuyện tốt hai lần, còn đều cứu mạng nữa chứ.

Một lần là hiện giờ, bởi vì giống cố nhân, cho nên mua hắn còn cho hắn một công việc, còn không cần bị rút tinh thần lực?

Còn một lần là nửa năm trước, hắn ôm em trai chạy trốn do thân phận Bán Thú Nhân bị phát hiện, vì ngày đó trời tối, người nọ chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, rõ ràng bản thân cũng bị đuổi giết trọng thương, ốc còn không mang nổi mình ốc, lại vì hình dáng ôm em trai của hắn rất giống hình dáng em trai cùng cháu trai của người kia, thế là liều mạng bảo hộ bọn họ một đường.

Chỉ tiếc đối phương trọng thương chỉ để lại một tờ giấy nhờ hắn đưa cho ai đó, liền hôn mê tới bây giờ cũng chưa tỉnh lại.

Aias nhấp môi, nghĩ đến tờ giấy kia, nháy mắt ủ rủ cô đơn.

Mấy ngày trước hắn đánh lạc hướng đám người kia rời đi, tinh thần thức hải của đối phương đã muốn khô kiệt, nếu hai ngày này hắn không thể trở về giúp đối phương tia tinh thần lực duy trì sinh mệnh, như vậy chờ đợi đối phương... cũng chỉ có cái chết.

Aias cơ hồ không có bất luận cái gì chần chờ nói: "Tôi chọn cái thứ nhất, tôi muốn ở lại."

Hắn cũng không có hoàn toàn tin tưởng lời nói của những người này, hắn đã ăn qua quá nhiều lừa gạt.

Hắn sợ chính mình mới vừa tin tưởng, quay lưng lại theo dõi hắn trở về, tiền đà...bắt trọn cả ổ.

Cho nên, hắn lúc này không thể trở về.

Nhưng không quay về đối phương cũng sống không được, trở về đối phương có thể sẽ bị bắt đi, đến lúc đó vẫn như cũ sống không được.

Hắn tựa hồ rơi vào từ cục đã định sẵn.

Ninh Vân Dập đoán được hắn sẽ chọn như vậy, thậm chí cũng nhìn ra Aias không thật sự tin tưởng y, bất quá y cũng chỉ tìm một cái lý do để giữ chân hắn lại, sau này có sửa đổi chủ ý hay không đó là chuyện của hắn.

Ninh Vân Dập nhìn về phía Bạch Thiếu Chủ: "Sau này để Aias đi theo cậu làm việc ở cửa hàng Thịt Kho, chiều nay dẫn cậu ta qua làm quen quy trình một chút, ngày mai sẽ để cậu ta đứng thủ một của hàng.."

Bạch Thiếu Chủ la lên: "Ta thì sao ta thì sao?" Ô ô thịt kho của hắn a.

Ninh Vân Dập: "Ngươi là cửa hàng trưởng không nhất định phải đứng quầy cả ngày. Còn có chính là, về sau có việc muốn mang cậu đi ra ngoài."

Bạch Thiếu Chủ nghe thế đĩnh đĩnh ngực: Thúc thúc hắn quả nhiên không rời khỏi hắn được mà!



Thịt kho cùng thúc hắn đem ra so, hắn vẫn là miễn cưỡng...... chọn thúc thúc.

Ninh Vân Dập bị hắn gian nan gật đầu chọc cười: "Yên tâm, vẫn có một cửa hàng chuyên dành riêng cho cậu."

Bạch Thiếu Chủ tức khắc mặt mày hớn hở.

Aias ở một bên lại nghe đến ngốc: Thịt kho? Cái gì là thịt kho? Chẳng lẽ là thịt dị thú mà người này chọc thèm hắn đã ăn cách đây vài phút hả?

Nghĩ vậy, Aias theo bản năng nuốt nước miếng, cho nên công việc của hắn...... là bán thịt kho sao?

Aias hốt hoảng liền theo Bạch Thiếu Chủ rời đi, bị Ninh Vân Dập gọi lại.

Aias ngơ ngẩn quay đầu lại, vừa định hỏi làm sao vậy, liền nhìn thấy vị chủ nhân tóc đỏ hướng hắn vươn tay.

Aias cảnh giác lui ra sau một bước.

Lúc này không chỉ có Aias, ngay cả Bạch Thiếu Chủ, Mèo Lớn cùng Tiểu Miêu cùng cùng một động tác quay qua nhìn chằm chằm Aias đang lùi một bước cùng Ninh Vân Dập đang...với tay qua.

Mèo Lớn híp đôi đồng tử dựng đứng, đường nhìn giao động trên người Ninh Vân Dập cùng Aias, tuần suất quơ đuôi càng lúc càng nhanh.

Bạch Thiếu Chủ há miệng không nhúc nhích động oa ô một tiếng.

Bé con Tiểu Miêu ôm người máy nhỏ ôm chặt chân baba, cảnh giác nhìn người có khả năng cướp đi sự chú ý của baba.

Ninh Vân Dập nhướng mày đem phản ứng của Aias xem ở trong mắt, quả nhiên không tín nhiệm y a, nhìn cái phản ứng này, ai không biết còn tưởng y đang tính làm gì hắn đâu.

"Ta là muốn nói, thứ trên cổ ngươi cần gỡ xuống."

Aias theo tầm nhìn của Ninh Vân Dập sờ sờ đồ vật trên cổ chính mình, mặt hắn trướng đỏ, lắp bắp nói: "Lấy, lấy xuống không được, thứ này nghe nói mang lên sẽ không có biện pháp gỡ xuống được."

Cho nên hắn mới không nghĩ tới trốn, cũng không dám trốn, sợ nơi này có con chip định vị, một khi bị bắt trở về, đồng nghĩa với bại lộ hang ổ chính mình.

Ninh Vân Dập nhìn hắn: "Ai nói?"

Aias vừa định giải thích một phen, ai ngờ thấy lão bản vươn tay không mang theo bất cứ cái gì, cũng không biết làm cái gì, đột nhiên cửa động hai tay, nguyên bản vòng cổ hạn chế trên cổ cứ như vậy bị bạo lực chấn áp bẻ gãy ra.

Ách...... bẻ gãy? Bạo lực ra kỳ tích?

Bạch Thiếu Chủ chưa thấy qua thứ này, cũng không cảm thấy có cái gì, rốt cuộc trên đời này không có thứ gì cản được thúc thúc hắn!

Mèo Lớn ngoài ý muốn nhìn lại, lúc thứ này vừa được nghiên cứu ra, mục đích là để chế ngự phạm nhân nguy hiểm cao, nên có thể thấy được thứ này không phải muốn bẻ gãy là sẽ gãy được.

Cố tình Ninh Vân Dập không chỉ có bẽ gãy, còn trong một chiêu lấy xuống được.

Ninh Vân Dập đem cái vòng gãy ra làm hai cầm trong tay: "Ngươi còn muốn sao?"

Aias ngơ ngác lắc đầu: Hắn thật sự...... Tự do?

Hắn có thể tin tưởng người trước mắt sao?

Lời nói lúc trước của người này tất cả đều là thật chăng?

Cuối cùng chỉ có thể hốt hoảng đi theo Bạch Thiếu Chủ rời đi.

Ninh Vân Dập đem hết thảy giao cho Bạch Thiếu Chủ liền không tiếp tục quản, y xem trong cái vòng kia quả nhiên có chip định vị, sau đó y trực tiếp viết ra một chương trình phản định vị.

Có nghĩa là theo dõi lại vị trí của đối phương a.

Y vốn dĩ cho rằng Nam Thành theo dõi bọn họ, vị Thành Chủ phía sau Nam Thành sẽ chờ không kịp tìm tới Tây Thành.

Ai ngờ đối phương hai ngày trôi qua cũng không có động tĩnh gì, thẳng đến ngày thứ ba, y mới thấy thiết bị theo dõi nổi lên điểm đỏ từ Nam Thành bắt đầu hoạt động, mục đích di chuyển là Tây Thành, đúng là hướng về Thành Phố Ngầm chỗ bọn y a.

Ninh Vân Dập liên hệ Tuyên Thành Chủ, để ông ấy có cái chuẩn bị.

Theo sau đi khu ẩm thực.

Vừa vặn thời gian này là thời gian buôn bán của sáu cửa hàng, trải qua hai ngày oanh tạc mỹ thực, không chỉ có thực khách khu F nghe tiếng chạy tới xếp hàng, còn có thực khách ở hai thành gần nhất chạy qua.

Nam Thành Chủ chọn lúc này lại đây, nếu nói hắn không có ý định tìm tra, Ninh Vân Dập y không tin.

Khi y đến khu ẩm thực, nhìn vòng tay, Nam Thành Chủ không sai biệt lắm cũng vừa vào cổng Thành Phố Ngầm rồi.

Y đi trước tìm Bạch Thiếu Chủ.

Bạch Thiếu Chủ không có việc gì làm thời điểm này đang đứng bên cạnh thùng lớn đựng thịt kho, hơi nóng bay lên tràn ngập nùi thơm, hắn liền đứng nơi đó ngửi.

Bất luận ngửi bao nhiêu lần, vẫn cảm thấy mùi thịt kho thơm muốn chết luôn!

Đương nhiên hiện tại hắn không cần canh giữ ở trong tiệm, thường thường đi mấy cửa hàng cách vách, mỗi cửa hàng ngửi một chút mùi hương.

Aias trải qua hai ngày huấn luyện, đao công nhất lưu, hắn tinh thần lực vốn là cao, khống chế lực mạnh mẽ, thịt kho cắt ra tới, mỗi phần cơ hồ đều tăm tắp.

Thực khách vừa lòng, đương nhiên tiểu ca mới tới này nhìn cũng đẹp mắt cực kỳ.

Gương mặt kia dáng người kia, đặc biệt là một đầu tóc bạch kim đôi mắt đỏ như mã não, liếc một cái, hồn cũng bị cuốn theo một nửa.

Một nửa kia là bị mùi thơm của thịt kho cuốn đi a.

Aias nhìn Bạch Thiếu Chủ đứng bên cạnh, nhĩ nghĩ, đây là cháu trai lão bản, quan hệ liên quan, phải nhịn.

Ngước mắt vừa định ho người tiếp theo, ánh mắt sáng lên: "Bạch tiên sinh."

Bạch Thiếu Chủ cũng quay qua: "Thúc, sao ngươi lại tới đây?"

Ninh Vân Dập xua xua tay, cũng không có tiến vào, mà là đứng ở một bên, để cho bọn họ tiếp tục, không cần phải để ý chính mình.

Bên kia, Nam Thành Chủ tiến vào Tây Thành mang theo mười thuộc hạ, đều là cao thủ tinh thần lực.

Cho dù hai ngày này hắn nghe được báo cáo thực tỉ mỹ, nhưng thật sự tới Tây Thành rồi, nhìn lượng người rõ ràng nhiều hơn Nam Thành, mặt vẫn nặng nề.

Không chỉ có như thế, lúc vừa vào cổng thành đã ngửi được một mùi hương nồng đậm như có như không truyền đến lôi kéo gười khác nhất định phải tìm cho được nơi phát ra mùi hương này.

Biết là một chuyện, thật sự kiến thức đến lại là một chuyện, cảm giác nguy cơ nảy lên trong lòng, Nam Thành Chủ hít sâu một hơi, mới có thể khắc chế sợ hãi vừa thay thế lửa giận trong lòng.

Hắn vốn dĩ cho rằng lúc trước Aias vừa đấu giá ra ngoài, Nam Thành bọn họ sẽ trở thành nơi đứng đầu trong bốn Thành Phố Ngầm khu F, kết quả bị Tây Thành bên này đẩy ra【 que nướng 】【 thịt kho 】 ép tới gắt gao.

Thậm chí bởi vì hai ngày này quá mức chấn động, làm cho nơi gọi là hội đấu giá không có chút nào không thơm theo.

Hắn ngay từ đầu còn tưởng rằng người tranh được Aias chính là Anselm Tây Thành, nghĩ hắn muốn gia nhập chia một chén canh.

Lúc sau thuộc hạ hắn tìm hiểu báo về, Anselm mấy hôm trước đã bị xử lý vì phản bội Tuyên Thành Chủ.

Hiện giờ Tuyên Thành Chủ ẩn cư lui về sau, để lại một vị Tân Thành Chủ họ Bạch thay thế tạm thời.

"Thành chủ, trực tiếp đi vào sao? Tuyên Thành Chủ bên này sợ là đã có người bẩm báo." Tên thuộc hạ cảm thấy hiện giờ Tây Thành không giống trước, sợ có trá.

Nam Thành Chủ cười nhạo một tiếng: "Người của bọn họ dám đế địa bàn của lão tử tranh người, chúng ta sao lại sợ chứ?"

Huống chi, trừ bỏ đoạt khách khứa không nói, bọn họ còn đoạt sinh ý của Nam Thành.

Kiều gia tuy rằng không nói thẳng, nhưng trước mắt lại nói hợp tác cùng Nam Thành bọn họ cần phải xem lại, nhưng lại có lựa chọn khác tốt hơn.

Kết quả tìm hiểu ra, Kiều gia là tiếp xúc Tây Thành bên này.

Như thế mà còn nhịn được thì bọn họ chắc dám nhổ trọc đầu hắn lắm. Hắn hôm nay quyết định phải nhìn xem, que nướng là cái gì lại có thể đoạt lại lượng khách nhân Nam Thành bọn họ đã tốn hết tâm từ lôi kéo.

Chờ lát sau hắn cố ý nói ăn không được, để xem Tuyên Thành Chủ bọn họ sẽ công đạo như thế nào.

Nam Thành Chủ cùng mấy thuộc hạ cầm thẻ thông hành thuận lợi tiến vào Tây Thành Phố Ngầm, đến trước ngõ vào Khu ẩm thực, nhìn biển người tấp nập, hắn nâng nâng cằm, mười thuộc hạ lập tức phân tán, xếp hàng trước sáu cửa hàng.

Nam Thành Chủ cứ đứng nỏi đó chằm chằm nhìn xem, trong đầu là vô số hình ảnh đặc tả kỹ thuật diễn của đám thuộc hạ, nào là nói que nướng khó ăn ra sao, nào là Thịt kho mùi vị khó ngửi thế nào.

Hắn không sợ Tuyên Thành Chủ tức giận, vừa vặn trông thấy người, nhìn xem có phải hay không thật sự trọng thương không thể sống lâu.

Nếu thật sự như thế, có lẽ còn có thể liên hợp hai Thành khác tìm cách thâu tóm Tây Thành cũng không chừng.

Que nướng bên này tốc độ nướng chậm, thịt kho bên này bốn tên thuộc hạ phân thành hai nhóm vậy mà còn lấy được trước bốn phần.

Bốn người thật cẩn thận bê thịt kho đi ra, toàn dựa vào ý chí cường đại mới không trực tiếp ăn một ngụm.

Chờ ra tới bên ngoài, bốn tên thuộc hạ thanh âm đều lắp bắp: "Thành Chủ...... Mua, mua được rồi."

Nam Thành Chủ liếc bọn họ một cái: "Mua liền mua, các ngươi run cái gì?"

Bốn người đồng thời nuốt nước miếng: "Nếu không Thành Chủ ngươi trước nếm thử một miếng......" Nghĩ nghĩ, lại cùng kêu lên nói, "Diễn kịch một phần là đủ rồi, nếu không, chúng ta trước tiên đem ba phàn còn lại chia nhau ăn?"

Nếu không, lát nữa sẽ lãng phí a.

Nam thành chủ ngửi trong không khí càng thêm nồng đậm mùi thịt, cười nhạo một tiếng, mấy gia hoả không tiền đồ, nghe mùi thơm như vậy sợ là dùng hợp chất nước hoa đặc thù làm mánh lới câu khách.

Thịt dị thú có thể ăn ngon được sao?

Liền Ban Thú Nhân hắn cũng có thể bắt được, cái thứ gì tốt mà hắn chưa hưởng qua?

Một phen túm lấy một phần lại đây, mở cái nắp ra, cúi đầu nhìn lập tức ngây ngẩn người.

Nam Thành Chủ cau mày gắt gao nhìn chằm chằm miếng thịt kho gần trong gang tấc, ấn tượng đánh vào quá mãnh liệt, thế cho nên hắn căn bản không thê lấy lại tinh thần.

Đầu óc trong một khắc vang lên ong ong, đôi mắt thẳng tắp nhìn miếng thịt kho nhỏ đang nâng trong lòng bàn tay. Bởi vì hành vi thô bạo của hắn, miếng thịt kho bên trong hộp rung lên, nước sốt theo động tác lung lay mà sánh ra thành hộp một lớp mỏng.

Nam Thành Chủ không nhịn được bản năng cúi xuống cắn một ngụm.

Tức khắc mùi vị nồng đậm của nước thịt cùng mùi thịt thanh thuần xen kẻ khắp răng môi, khắp khoang miệng đều là mùi thịt, chất thịt mềm mịn, cùng với thịt dị thú trước đây hắn ăn hoàn toàn khác nhau.

Thịt dị thú vừa dai vừa cứng, còn mang theo một cổ mùi vị quái lạ, cho dù có xử lý thế nào đi nữa cũng chỉ khử được phần ít mùi vị.

Nhưng miếng thịt dị thú trước mắt căn bản không có bất luận mùi vị quí dị nào, không hề tanh, duy nhất chỉ có mùi thịt thuần tuý.

Hơn nữa hương vị của hỗn tạp hương liệu khác nhau tạo ra một cỗ mùi thơm nồng đậm, khiến hắn khó cưỡng lại há to miệng đem miếng thịt còn sót lại cắn xuống.

Một khối hoàn toàn không đủ nhét kẽ răng, hắn đột nhiên đoạt thêm một phần khác, lập tức há miệng cắn thật to.

Thực mau lại là một phần.

Ba phần thận chí không tới một phút đã bị hắn ăn đến không còn, mãi đến khi phần cuối cùng không túm lại được.

Hắn cau mày ngẩng đầu, thuộc hạ đáng thương vô cùng nhìn hắn: "Thành Chủ, mỗi người quy định chỉ mua một phần......"

Nam Thành Chủ cười lạnh một tiếng, một phen đoạt lại đây, không lưu tình chút nào nuốt hết vào trong miệng.

Bốn thủ hạ to cao đứng ở nơi đó liền thiếu chút là khóc anh anh anh, sao làm như vậy? Đây là bọn họ xếp hàng mua a!

Kết quả một ngụm cũng không ăn được.

Nam Thành Chủ vẫn chưa đã miệng, bốn phần gộp lại cũng chỉ một khối thịt to hơn một chút, căn bản ăn không đã ghiền.

Thuộc hạ đột nhiên nhớ tới cái gì: "Thành Chủ, chúng ta không phải muốn đem thịt kho quăng đi nói ăn không được sẵn tiện kiếm chuyện sao?"

Thành Chủ đều ăn hết rồi, bọn họ lấy cái gì ném đây?

Nam Thành Chủ lấy lại tinh thần, sắc mặt có chút khó coi, trừng mắt:

chủ lấy lại tinh thần, sắc mặt cũng có chút khó coi, trừng mắt: "Các ngươi là Thành Chủ hay ta là Thành Chủ?" Miệng nói nhưng đối mắt lại nhìn chăm chăm vào tấm bảng hiệu thịt kho chiêu bài, chần chờ suy nghĩ chính mình muốn hôm nay gay chuyện hay ngày mai lại gây sau?

Hay là hắn cũng đi theo thuộc hạ xếp hàng?

Ngay sau đó đánh cái rùng mình, không đúng a, hắn chính là Thành Chủ! Hắn sao có thể làm ra loại chuyện mất mặt như xếp hàng chứ?

Đúng lúc này một tên thuộc hạ xếp hàng mua Que nướng rốt cuộc chạy tới, vẻ mặt hớn hở: "Thành Chủ, mua được! Hiện tại quăng sao? Ta giọng nói lớn, để ta kêu cho!"

Nói xong lại phát hiện mấy người còn lại biểu tình quái dị nhìn hắn: "Làm sao vậy?"

Bốn tên thuộc hạ nuốt nước miếng: "Ngươi không ngửi được sao?"



Tên thuộc hạ lắc đầu: "Các ngươi quên sao, mũi ta không ngửi được mùi gì, trời sinh không nghe được hương vị a."

Bốn người thương hại liếc hắn một cái, ngày thường không chú ý, nhưng thật ra đã quên.

Tên thuộc hạ này còn muốn nói cái gì nữa, đợt nhiên que nướng trong tay bị đoạt đi, hắn nhanh chóng trừng mắt nhìn qua, phát hiện người đoạt đi là Thành Chủ, rụt rụt cổ.

Ngay sau đó lại chấn kinh, Thành Chủ sao lại ăn rồi?

Không đúng, mấy tên này không phải đi mua thịt kho sao? Thịt kho đâu? Sau đó hắn nhìn thấy bốn cái hộp rỗng bị vứt bên cạnh... hộp thịt kho?

Tên thuộc hạ kinh ngạc rồi, nhưng lại càng khiếp sợ, Thành Chủ bọn họ điên rồi sao, miệng há rộng, có thể to cỡ nào liền to cỡ đó, xiên que trong tay kéo gom lại sát nhau, trực tiếp đem không ít thịt xiên trên que ngoạm một miệng nhai nuốt.

Ngay sau đó đôi mắt Thành Chủ phát sáng, vèo vèo vèo nhanh chóng nhai nuốt.

Cứ như vậy rập khuông cho đến que cuối cùng.

Dưới mấy con mắt trợn muốn lồi ra của năm tên thuộc hạ, ăn hết năm que thịt nướng.

Chờ mấy tên thuộc hạ khác quay trở về, lại tiếp tục trình diễn màn đoạt- nhai -nuốt. Mấy tên thuộc hạ muốn nói lại thôi, mười ánh mắt oán niệm liền như vậy hướng hắn mà nhìn.

Cuối cùng một người nhịn không được nhìn Nam Thành Chủ căng miệng nhai, hỏi: "Ăn ngon sao? Thành Chủ ngươi ăn đến há căng miệng?"

Mẹ nó, vất vả là bọn họ, hưởng thụ chính là hắn!

Oán niệm trong lúc nhất thời cao như đỉnh núi.

Nam thành chủ ăn đến quá nhanh, liên tiếp nhai nhồn nhoàm, xua xua tay, sau đó chạy nhanh tới một chỗ chỉ để lại một câu: "Các ngươi đi về trước, hôm nay không gây chuyện."

Các thuộc hạ:???

Mấy người còn lại liếc nhau: "Nếu không......"

Nói xong vèo một cái lần nữa chia nhau xếp hàng, người nào đã mua thịt kho thì chuyển qua mua que nướng, mua que nướng thì xếp hàng mua thịt kho.

Ninh Vân Dập chờ Nam Thành Chủ đem người tới gây chuyện, kết quả chờ thật lâu cũng không thấy người đâu?

Y mở ra vòng tay nhìn, nhìn chằm chằm mười điểm đỏ trong gang tấc cứ tại chỗ đảo quanh.

Cách y gần mười mét, hai người tiến vào mua xong lại ra ngoài, không gây động tĩnh gì.

Rốt cuộc lại có người tiến vào, y lập tức ngước lên nhìn.

Ninh Vân Dập chưa thấy qua Nam Thành Chủ, nhưng nhìn nam trung niên này, tinh thần lực cấp 2S, không thấp, cùng đám người hỗn loạn bên ngoài, liền rõ ràng tinh thần lực người này rất cao.

Xem ra là lần này người bên Nam Thành tới gây sự, hay nói là... bản thân Nam Thành Chủ tới?

Nam Thành Chủ cũng chưa thấy qua Ninh Vân Dập, hắn chỉ nghe quản lý hội sở đấu giá nói người đi cùng Hách thiếu có mái tóc màu đỏ, sẽ không trùng hợp là người này đi?

Nam Thành Chủ đi đến phụ cận, vừa nhấc đầu, chân mày cau lại.

Aias vốn dĩ muốn nói hết rồi, kết quả nhìn thấy một gương mặt đáng ghét, thiếu chút nữa đem đao vừa buông xuống ném qua.

Hắn quên không được gương mặt này, chính người này uy hiếp hắn, muốn đem em trai hắn bắt cho bằng được.

Nam thành chủ!

Nam Thành Chủ không nghĩ tới Aias thế nhưng chạy đến nơi đây bán thịt kho, xem ra tên tóc đỏ này thật sự là người của Tân Thành Chủ: "Là ngươi? Chủ tử ngươi đâu? Từ từ, cáu vòng trên cổ ngươi đâu? Ai cho ngươi lấy xuống?"

Aias mặc kệ hắn: "Hôm nay thịt kho bán xong rồi, khách nhân buổi chiều mời đến sớm." Sau đó cũng xua xua tay nói với người phía sau một tiếng.

Thực khách phía sau đã quen, tuy rằng cảm thán một câu, nhưng nghĩ chờ bọn hắn đi dạo một vòng hội sở, trở về lại tiếp tục xếp hàng, buổi chiều nhất định có thể ăn được a.

Chờ thực khách đi hết, Nam Thành Chủ liền bất mãn, đôi mắt sáng tực nhìn chằm chằm vào trong thùng: "Kia không phải còn có hai khối lớn sao?"

Bạch Thiếu Chủ cảnh giác hộ thực: "Ngươi là ai a? Hai khối này là cơm trưa của nhân viên, không biết sao?"

Nam Thành Chủ càng bất mãn: "Gì? Nhân viên ăn trưa tốt như vậy?" Này rõ ràng lúc trước một khối lớn còn phân ra làm bốn khối nhỏ.!

Aias niết niết đao không hé răng.

Ninh Vân Dập đem một màn này thu vào đáy mắt, xác định người trước mắt này chính là Nam Thành Chủ.

Nam Thành Chủ tròng mắt vừa chuyển: "Các ngươi còn thiếu nhân viên không?"

Bạch Thiếu Chủ lập tức cự tuyệt: "Không thiếu!"

Ninh Vân Dập trước khi Nam Thành Chủ tiếp tục mở miệng liền hỏi: "Nam Thành Chủ là cảm thấy Thành Chủ không dễ làm, nên nghĩ muốn đến Tây Thành chúng ta làm công sao?"

Nam Thành Chủ rốt cuộc đem ánh mắt dừng trên người Ninh Vân Dập, càng xem hắn lại là nhăn mày lại, thậm chí thu hồi thần thái lúc trước, cảnh giác nhìn chằm chằm Ninh Vân Dập: "Ngươi là ai?"

Hắn thế nhưng không nhìn ra cấp bậc tinh thần lực của người này.

Aias cùng một người khác đều là cấp S.

Nhưng người trước mắt này hắn có chút nhìn không ra, hoặc là không có tinh thần lực, hoặc là so với hắn còn cao? Nhưng sao có thể?

Ninh Vân Dập khoanh tay trước ngực, lạnh nhạt mở miệng: "Là ta hỏi Nam Thành Chủ trước, ngươi nên trả lời ta trước?"

Nam Thành Chủ: "Ta tuy rằng nghĩ đến nơi này làm công, nếu không phải sinh ý Nam Thành quá tốt, ta có thể phái người khác tới đây?"

Ninh Vân Dập: "Lại đây học trộm sao?"

Nam Thành Chủ bị chọc thủng tâm tư cũng không tức giận, thậm chí còn đánh giá lại Ninh cân Dập, đột nhiên vươn tay: "Không nghĩ tới lúc trước ở địa bàn Nam Thành đấu giá thắng đem Aias đi lại là Tân Thành Chủ, trách không được hào khí như vậy, vừa ra tay chính là 3000 vạn tinh tệ. Bất quá Tân Thành Chủ có bí quyết kiếm tiền a, mỗi ngày sinh ý bừng bừng hốt bạc mỏi tay, cũng không thiếu chút tiền đó, sau này Nam Thành còn cần tiểu đệ chiếu cố a."

Bạch Thiếu Chủ nghĩ ra đây chính ra gia hoả tham dự trong chuyện đấu giá Bán Thú Nhân, sắc mặt rất khó coi, nghĩ đến cái gì, dứt khoát vớt hai khối thịt kho ra để Aias thuận tay cắt tốt.

Cứ như vậy chậm rì rì đứng sau cửa kính, cùng Aias mỗi người một khối thịt vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Nam Thành Chủ.

Nam Thành Chủ vốn dĩ cợt nhả, không biết khi nào xoay đầu gắt gao nhìn chằm chằm hai người.

Aias nơi nào thấy qua bộ dáng này của hắn, cảm giác thống khoái, hắn vốn dĩ luyến tiếc, hai khối thịt kho này hắn muốn để dành lại.

Nghĩ ngày nào đó xác nhận thật sự tự do, hắn muốn mang về cho em trai cùng người ki nếm thử.

Nhưng giờ khắc này tiếp nhận thịt kho từ tay Bạch Thiếu Chủ, làm trò ăn thật ngon thật thơm trước mặt Nam Thành Chủ.

Nam Thành Chủ khuông mặt càng ngày càng khó coi, nhưng khi nghĩ đến que nướng cùng thịt kho, hắn lập tức nhận thấy hai thứ này ngày sau nhất định sẽ nhấc lên bao nhiêu chấn động.

Thậm chí có thể vượt qua gía trị của Bán Thú Nhân.

Rốt cuộc bán thú nhân số lượng không nhiều lắm, nguy hiểm còn cao, nhưng loại kinh doanh này một khối một ngàn tinh tệ, thịt dị thú một cân cũng chỉ một trăm tinh tệ.

Một vốn bốn lời, tuyệt đối mang lại giá trị cao hơn đấu giá Bán Thú Nhân.

Nếu có thể được tới tay, ngốc tử mới đi đắc tội vị trước mặt này.

Nam thành chủ lập tức thay đổi biểu tình gương mặt hiền từ ôn hòa: "Thành chủ lão đệ, lúc trước ở Nam thành chiêu đãi không chu toàn, khi nào lại qua đi, lão ca nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi! Gặp mặt chính là có duyên, không bằng chúng ta thương lượng một chút việc kinh doanh que nướng cùng thịt kho? Lão ca có thể hay không cũng trộn lẫn một chân? Lão đệ yên tâm, về sau Nam thành tuyệt đối một lòng với Tây thành."

Ninh Vân Dập hướng hắn cười cười, dưới ánh mắt hy vọng của Nam Thành Chủ, không lưi lại bất cứ đường sống nào thẳng thắn cự tuyệt: "Không có khả năng."

Nét tươi cười trên mặt Nam Thành Chủ chậm rãi biến mất: "Lão đệ, ngươi có thể suy nghĩ kỹ càng, một cọc sinh ý lớn như vậy, ngươi xác định Tây Thành có thể giữ được sao?"

Chỉ ba Thành kia cũng đủ khiến đối phương ăn mệt. Chưa nói đến ngoài khu F, còn có năm khu lợi hại hơn kia.

Ninh Vân Dập vẫn như cũ là bộ dạng cười tủm tỉm, lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Có giữ được hay không không cần Nam Thành Chủ nhọc lòng, bất quá ta nhưng thật tò mò, Bán Thú Nhân có thể giúp tăng cấp bậc tinh thần lực, là ai truyền ra a, ba vị thành chủ từ nơi nào biết được tin tức này? Nếu Nam Thành Chủ có thể chia sẻ, ta thật ra có thể suy xét cùng Nam Thành Chủ hợp tác một chút."

Nam Thành Chủ sắc mặt hoàn toàn thay đổi, thân thể hắn cứng đờ, cau mày nhìn chằm chằm Ninh Vân Dập, sau một lúc lâu cười lớn một tiếng: "Này không phải đã sớm truyền ra bí mật rồi sao?" Nói xong không đợi Ninh Vân Dập tiếp tục truy vấn, vội vàng rời đi.

Bạch Thiếu Chủ nhìn chằm chằm bóng dáng hắn, khó hiểu hỏi: "Thúc, nếu hắn thật sự hối hận muốn nói cho ngươi biết, ngươi thật sự muốn cùng hắn hợp tác sao? Người này không có điểm mấu chốt như vậy, lời hắn nói không nhất địn h là sự thật."

Ninh Vân Dập: "Ta suy xét, hợp tác, một chút, cũng không nói nhất định phải hợp tác, cho dù là hợp tác, cũng chưa nói hợp tác chính là sinh ý que nướng cùng thịt nướng."

Lời nói bẫy rập, liền xem ai so với ai càng có thể lừa dối hơn.

Bạch Thiếu chủ mắt sáng rực lên: "Đúng vậy, xem ai thiếu kiên nhẫn trước." Bất quá khẳng định là đối phương, rốt cuộc không ai có thể ngăn cản được mị lực của thịt kho!

Ninh Vân Dập cúi đầu nhìn điểm đỏ trên vòng tay, y cũng không nghĩ tới người sau màn của Nam Thành Chủ, bất quá nên gõ nột chút, vạn nhất đối phương cho là y đã biết cái gì, muốn đi gặp người nào, y trên định vị có thể sẽ thu hoạch được thứ ngoài ý muốn.

Ninh Vân Dập nói cho Bạch Thiếu Chủ một tiếng buổi chiều thịt kho bán xong cùng y đi một chỗ, nói xong liền tính toán rời đi.

Y đi phía trước mắt nhìn thấy Aias đang thật cẩn thận đóng gói ba phần thịt kho dư lại.

Lúc trước vì chọc cho Nam Thành Chủ thèm nên Aias ăn một phần.

Hiện giờ còn dư lại ba phân, hắn đây là lưu trữ buổi tối ăn, hay là tính toán cho người khác ăn?

Ninh Vân Dập tuy rằng tò mò, nhưng nghĩ đến Aias vốn là đối y vẫn chưa hòn toàn tín nhiệm, nếu mạo muội dò hỏi, chủ sợ đối phương sẽ càng thêm hoài nghi y có tâm tư khác.

Ninh Vân Dập thực mau rời đi, Bạch Thiếu Chủ nghĩ đến cơm thịt kho buổi trưa, nghiên đầu nhìn động tác của Aias: "Đồ vật ăn ngon như vậy, ngươi đúng là nhịn được a, thế nhưng còn đề lại từ từ ăn. Thúc sẽ không bạc đãi ngươi, buổi chiều bán xong vẫn được phát cơm nhân viên mà.."

Aias trả lời: "Đồ vật ăn ngon như vậy, tôi muốn giữa lại nửa buổi chiều hợc nửa đêm đói bụng ăn, tuổi đang lớn nhanh đói mà."

Hắn thuận miệng nói, Bạch Thiếu Chủ nghe câu tuổi đang lớn, cảm thấy tâm can bị chọc một chút, tuổi đang lớn, ghê gớm a, hắn tuổi tác lớn chút sẽ không đói bụng sao?

Hắn là ngày thường ăn nhiều, muốn đói cũng không có cơ hội.

Aias dùng hộp bảo tồn chất liệu đặc biệt sẽ không bị hư, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm quay đầu lại, phát hiện vị cửa hàng trưởng nào đó thế nhưng chạy mất rồi.

Ninh Vân Dập buổi chiều an bài cho Tiểu Miêu cùng Mèo Lớn xong liền rít thời gian đến gặp Bạch Thiếu Chủ.

Thời điểm y đến thịt kho vừa bán xong không lâu, Bạch thiếu chủ đã sớm chuẩn bị thỏa đáng: "Thúc, ta xong, chúng ta đi thôi."

Ninh Vân Dập trả lời, cùng Aias nói: "Chờ dọn xong ngươi trở về nghỉ ngơi đi."

Aias đáp ứng, hắn bởi vì thân phận đặc biệt, nên không cùng nhân viên thành phố ngầm ở cùng một khu, tạm thời ở tại phòng khách trong lâu đài của Bạch Thiếu Chủ.

Bạch Thiếu Chủ vui mừng nhảy nhót, hắn thích nhất cùng thúc thúc cùng nhau ra cửa.

Trước kia ở Phế tinh, lão Bạch canh hắn canh đến nghiêm chỉnh, cũng lo lắng an toàn của hắn, nào dám cho hắn ra cửa?

"Thúc, chúng ta còn đi Nam Thành sao?"

Ninh Vân Dập lắc đầu, hắn trước tiên hẹn tốt Hách thiếu, cũng không gạt hắn: "Không đi, chúng ta đi thu tổ Trạch Ninh gia, cho bọn hắn...... Một kinh hỉ."

Bạch Thiếu Chủ lúc này mới nhớ tới một ngàn vạn tinh tệ, ha ha cười: "Thiếu chút nữa đã quên, đúng đúng đúng, Ninh gia hoặc là thay Ninh Mông Đức kia trả tinh tệ, hoặc là đem tổ trạch giao ra đây, lúc ấy chính là giấy trắng mực đen viết rõ ràng. Bất quá đến lúc đó Ninh gia nhìn đến chúng ta, sợ chỉ có kinh không có hỉ."

Một bên Aias vốn dĩ đang thu thập đồ vật, nghe vậy sửng sốt: "Ninh gia? Là Ninh gia khu A Chủ tinh sao?"

Ninh Vân Dập nhìn qua: "Ngươi biết?"

Aias rũ mắt nhẹ nhàng lắc đầu: "Chính là ở Nan Thành có nghe nói qua, nói là Ninh gia Chủ tinh có một người không tốt lắm, còn bị truy nã..thật doạ người"

Ninh Vân Dập lại không tin cái lý do thoái thác: Kia còn rất khéo."

Aias đã sửa sang lại hảo cảm xúc, ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Ninh gia một toà nhà lớn như vậy? không phải tổ trạch sao? Như thế nào sẽ đem nhà đưa cho các ngươi?"

Dù sao cũng là tổ trạch, giá trị cao hơn một ngàn vạn tinh tệ.

Bạch Thiếu Chủ nhớ tới nhớ tới Aias không biết, lúc ấy nhiều người như vậy nhìn thấy, cũng không gạt: "Ngày đó trước khi đấu giá được ngươi, chúng ta có gặp qua tôn tử Ninh Mông Đức kia, hắn muốn lừa hạng mục trên người Hách thiếu, bị thúc ta phản đánh cho một ván. Hắc hắc, dù sao người cha Ninh nhị gia của hắn cũng không phải người tốt, đem nhà Ninh giáo sư cướp đoạt, bây giờ bị thúc ta cướp về, này gọi là thay trời hàng đạo!"

Aias lại là đột nhiên ngẩng đầu: "Ninh giáo sư không còn là gia chủ của Ninh gia? Đây là chuyện khi nào?"

Bạch Thiếu Chủ nhìn hắn một cái: "Ngươi tin tức thật lạc hậu a, tin tức này cũng đã qua nửa năm rồi đi, sau khi Ninh giáo sư xảy ra chuyện sau đó cả nhà hắn... bị bắt, chức vị gia chủ bị Ninh nhị gia đoạt lấy, việc này khắp Tinh Võng đều sớm lan truyền a."

Aias miễn cưỡng khắc chế mới không lộ ra biểu tình khác thường, thì ra sớm như vậy, vậy tờ giấy trước kia hắn đưa đi vẫn luôn không có người đáp lại... Chẳng lẽ đứa đến tay Ninh nhị gia?

Hắn giờ phút này không biết nên thấy may mắn vì chưa nhận được tin tức hay hy vọng tờ giấy kia căn bản là chưa ai nhận được.

Aias xoa xoa mắt: "Tin tức tôi nghe được đều là người này đông nói nột câu tây nói một câu, trước khi thành niên ta trốn đông trốn tây, vẫn không có tiền, không có mua được vong tay, nên nhìn không được tin tức trên Tinh Võng."

Bạch Thiếu Chủ "a" một tiếng, sắc mặt có chút thẹn thùng: "Xin lỗi a, ta không biết......"

Aias nhẹ nhàng lắc đầu, nỗi lòng lại có chút không yên, đối phương trước khi hôn mê liền nhờ hắn làm giúp một việc cuối cùng, hắn vậy mà cũng làm không xong!