Editor: Gấu Gầy
Tiết Bảo Thiêm mệt đến độ lười tức giận, mặc cho Trương Thỉ sửa soạn lại quần áo cho mình, mắt điếc tai ngơ trước những lời dỗ dành thì thầm ở bên tai.
“Thuốc lá.” Hắn ngoắc tay.
Trương Thỉ hầu hạ hắn cài lại cúc áo cuối cùng: “Không phải anh cai rồi sao?” Đối mặt với ánh mắt hung dữ của Tiết Bảo Thiêm, cậu lại chủ động bổ sung: “Đừng cai nữa, anh hút thuốc rất đẹp trai.”
Sửa sang xong, cầm điếu thuốc, Tiết Bảo Thiêm mở cửa xe ra.
Trương Thỉ kéo hắn lại: “Bên ngoài lạnh lắm.”
Tiết Bảo Thiêm ngoái đầu lại nhìn, cười lạnh: “Đi ra ngoài hít thở không khí, trong xe toàn mùi cặn bã.”
Quấn chặt quần áo, Tiết Bảo Thiêm tựa người vào đầu xe. Buổi tối gió lớn, nhánh cây trụi lủi nhẹ nhàng lay động, những chiếc lá rơi rụng dưới đất lâu lâu sẽ bị gió thổi cho lộn mèo một vòng, phát ra tiếng sàn sạt ở bên chân.
Trên người bỗng ấm áp, vai Tiết Bảo Thiêm lại được phủ thêm một chiếc áo, là áo khoác của Trương Thỉ.
Tiết Bảo Thiêm nghiêng đầu ngửi ngửi, mỉa mai nói: “Một đống mùi thức ăn heo.” Rồi lại sẵn lòng nhận lấy tấm lòng hiếu thảo của thằng cháu trai.
Nắp capo hơi lắc lư một chút, Trương Thỉ dựa vào bên cạnh hắn, bật lửa, một ngọn lửa nhỏ bùng lên, chiếu sáng khuôn mặt của Tiết Bảo Thiêm.
Nếu nói về vẻ bề ngoài thì Tiết Bảo Thiêm có thể nói là xuất chúng, dáng người hắn cao, nước da trắng, ngũ quan đẹp lại không có góc chết, khi không nói chuyện thì con ngươi rất sâu, dường như linh hồn và thân xác đã chia làm đôi, luôn có sự mê man nhàn nhạt.
Nhưng hắn thường rất ương bướng và bất thường, làm cho vẻ ngoài càng thêm lạnh lùng, hắn rất kiêu ngạo, lại độc mồm độc miệng, khiến cho vẻ ngoài sáng sủa cũng bị lu mờ đi mấy phần.
Lạnh lùng liếc nhìn Trương Thỉ một cái, Tiết Bảo Thiêm hơi cúi người châm thuốc.
Phóng tầm mắt ra phía trước, gần đó là rừng thông trượt xuống theo đồi núi, nơi xa hơn là toàn bộ Yên Thành.
Khi bóng đêm bao trùm là thời điểm nhộn nhịp nhất trong thành phố này. Những dãy đèn đan xen lượn vòng, ánh đèn rực rỡ phồn hoa, miêu tả hơi thở và nhịp đập của thành phố. Một nơi chỉ cần lái xe một giờ là có thể đến, nhưng bây giờ ngắm nhìn từ phía xa nó tựa như trở thành một giấc mơ hào nhoáng, hoàn toàn không chân thực.
Phun ra làn khói làm nhòe đi “giấc mộng” ấy, khiến cho những ngọn đèn nơi xa xa khẽ lay động.
“Sao cậu lại có được cái đó?” Sau khi im lặng một lúc lâu, Tiết Bảo Thiêm đột nhiên hỏi.
“Hửm?” Trương Thỉ dùng một âm tiết để tỏ vẻ nghi vấn.
Tiết Bảo Thiêm cân nhắc cách dùng từ một chút: “Thiết bị có thể nhìn ra được camera ẩn.”
“À.” Trương Thỉ rời mắt đi: “Mua đồ cũ thôi.”
“Cái đó mà cũng có bán à? Tốn hết bao nhiêu, tôi trả tiền cho cậu.”
Trương Thỉ lại nhìn về phía Tiết Bảo Thiêm lần nữa, cảm thấy nếp nhăn chỗ hai mí mắt mỏng đều rất đẹp: “Tôi dùng tiền trong ngăn kéo của anh.” Cậu có ý giành công: “Trước đó tôi đã từng trà trộn vào biệt thự của Hoàng Tung, dùng thiết bị dò ra được rất nhiều camera ẩn.”
Trong mắt Tiết Bảo Thiêm lộ ra chút thích thú: “Sao trà trộn vào được?”
“Cũng khá đơn giản, bình thường Hoàng Tung không ở đó, chỉ có một người giúp việc quét dọn vệ sinh, tôi cắt tín hiệu TV, giả mạo thành nhân viên sửa chữa để trà trộn vào.”
“Đù má.” Mắt Tiết Bảo Thiêm đầy ý cười: “Nếu con người cậu không khốn nạn như vậy thì tôi thật sự rất muốn khen ngợi cậu.”
Trương Thỉ rất có mắt nhìn, thấy Tiết Bảo Thiêm cười mới dám sát lại gần hắn: “Tiết gia, có thể lấy công chuộc tội không?”
“Giết chết cậu rồi, sau đó giúp cậu mua một cái quan tài xịn thì có thể lấy công chuộc tội được không?” Tiết Bảo Thiêm cười nhạt: “Cũng không biết ba mẹ cậu dạy cậu thế nào.”
“Lúc nhỏ tôi chưa từng gặp ba tôi, mẹ tôi đã mất lúc tôi sáu tuổi rồi.” Trong giọng Trương Thỉ không có đau lòng, vẫn dịu dàng mềm mỏng: “Đúng thật là không có ai dạy tôi.”
Tiết Bảo Thiêm lấy điếu thuốc xuống rồi ghé mắt nhìn Trương Thỉ trong giây lát mới nhả ra một làn khói, giọng nói lạnh lẽo của hắn hòa vào trong bóng đêm mịt mờ: “Cuộc sống chẳng dễ dàng gì, mẹ nó đừng có cằn nhằn than thở nữa.”
Trương Thỉ trượt tay từ đầu vai xuống dưới, quấn chặt quần áo của Tiết Bảo Thiêm hơn, cười đáp: “Được.”
“Sau đó thì sao?” Dường như hơi chán, Tiết Bảo Thiêm chỉ đành hỏi tiếp.
“Sau đó tôi đi theo sư phụ của tôi, mẹ tôi từng sống với ông ấy hai năm, nhưng không có danh phận gì. Sau khi mẹ tôi chết, ông ấy thấy tôi không có người thân nên chỉ đành bất đắc dĩ nhận nuôi tôi.”
“Ông ấy không có vợ à?”
“Có.” Trương Thỉ nhìn về phía thành phố lộng lẫy phía xa, trong ánh mắt là những đốm sáng nhỏ đầy màu sắc: “Trước mười bảy tuổi tôi gần như chẳng được ăn no một bữa nào, tôi nhất định phải hiền lành, phải ngoan ngoãn nghe lời mới được ăn cơm.”
Đài quan sát yên tĩnh, chỉ có mỗi tiếng gió buổi đêm. Sau một lúc lâu, Tiết Bảo Thiêm cắn điếu thuốc thấp giọng “Má” một tiếng: “Ăn không no mà cao gần 1m9, nếu mà ăn no thì khi cậu và hươucao cổ đứng trong sở thú thì ai sẽ kiếm được nhiều tiền hơn?”
Nụ cười trên mặt Trương Thỉ càng thêm rạng rỡ: “Anh đừng nói nữa Hai Trăm Tệ, tôi có hơi muốn hôn anh.”
“Mẹ nó tôi tự phế bỏ võ công luôn được chưa?” Tiết Bảo Thiêm liếc mắt nhìn cái lỗ cháy trên áo sơ mi của Trương Thỉ: “Kéo ra cho tôi coi coi.”
“Không sao, không đau.”
“Ai quan tâm cậu có đau hay không, tôi chỉ muốn nhìn một cái cho hả giận thôi.”
Mở hai cúc áo, kéo áo sơ mi xuống, nương theo ánh đèn, Tiết Bảo Thiêm thấy dưới xương quai xanh bên phải của Trương Thỉcó một vết sẹo tròn tròn.
Xung quanh vết sẹo sưng to ửng đỏ, ở giữa trắng bệch, giống hệt như miệng núi lửa, lõm xuống so với bề mặt da, có thể tưởng tượng được sự đau đớn nóng rát khi tàn thuốc đè ép xuống da thịt như thế nào.
Tiết Bảo Thiêm nâng đầu ngón tay, dường như muốn sờ, nhưng cuối cùng vẫn để tay xuống. Hắn rũ mắt hít một hơi cuối cùng, ném tàn thuốc đi rồi dùng chân dập tắt lửa.
“Là cậu tự chuốc lấy.”
“Tôi biết.” Trương Thỉ nhìn khuôn mặt Tiết Bảo Thiêm, nhìn một hồi lại dời xuống đôi môi mím chặt, cậu im lặng chốc lát rồi chậm rãi hỏi: “Thật sự rất khó chấp nhận sao?”
Tiết Bảo Thiêm đang quấn chặt quần áo khẽ giật mình, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Trương Thỉ. Trương Thỉ chưa bao giờ hỏi những câu như thế, cho dù có làm quá đà, cho dù có chửi đánh thì cậu chỉ dỗ dành rồi lại dỗ dành, không dỗ được thì kéo lên giường, làm tới khi nào Tiết Bảo Thiêm không giận nổi nữa thì thôi, hôm nay săn sóc quan tâm như vậy thật sự không giống cậu lắm.
Tiết Bảo Thiêm dùng mũi chân đè dẹp đầu thuốc lá dưới đất: “Ông đây là trai thẳng, cậu nói thử xem?”
Tay hắn bỗng bị người ta nắm lấy, kéo đến đặt lên phần ngực ấm áp rồi đến phần cơ bụng cứng rắn: “Sờ chỗ này cũng không có cảm giác gì sao?”
Tiết Bảo Thiêm chậc một tiếng, bỗng muốn hút thêm một điếu thuốc, hắn nhìn gói thuốc lá trên ghế phụ qua kính chắn gió, đáp qua loa: “Không có cảm giác gì hết.”
Cổ tay bị nắm chặt, Tiết Bảo Thiêm biết ánh mắt nóng rực của Trương Thỉ vẫn luôn đặt trên người mình, nhưng hắn chỉ nghiêng người nhìn thuốc lá trong xe, dáng vẻ rất vô tình.
Sau vài tiếng hít thở đứt quãng, giọng nói nhẹ nhàng của Trương Thỉ vang lên trong đêm khuya vắng lặng: “Vậy sau này tôi sẽ không miễn cưỡng anh nữa.” Cậu giơ tay vuốt tóc Tiết Bảo Thiêm, giọng điệu dịu dàng: “Chuyện của Hoàng Tung đã được giải quyết, chỉ cần anh không khiêu khích anh ta, có lẽ anh ta sẽ không gây sự nữa, nếu đã như vậy thì tôi ở lại cũng không có giá trị gì.”
Cuối cùng Tiết Bảo Thiêm nhìn Trương Thỉ, gật đầu: “Tôi cũng thấy vậy.”
“Vậy đêm nay tôi sẽ đi.”
“Quay về công trường à?”
Trương Thỉ hơi do dự, rồi khẽ “Ừ” một tiếng, cậu bước tới một bước, ôm Tiết Bảo Thiêm vào lòng, cúi xuống hỏi: “Có thể hôn một chút không, dù sao thì...”
Hai người cách nhau rất gần, hô hấp giao nhau, tạo ra một không gian riêng đầy ấm áp giữa đêm lạnh giá, Tiết Bảo Thiêm chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ giọng hỏi: “Dù sao gì?”
“Dù sao thì hôn anh rất thích.”
Tiết Bảo Thiêm nâng cằm, bỗng rướn người về phía trước, khi chỉ còn cách môi Trương Thỉ vài cm liền dừng lại, nụ cười đầy hung ác: “Trương Thỉ à, ông nội cậu đây nuôi cậu lớn như vậy, giờ phải nghiền xương thành tro thì thật sự không nỡ.”
Trương Thỉ đã hiểu, mỉm cười khẽ xoa tóc Tiết Bảo Thiêm, lại cúi người xuống ngửi cổ hắn: “Được, tôi không hôn.”
Cậu tạo khoảng cách với Tiết Bảo Thiêm: “Chỗ này không có xe buýt, còn phải phiền Tiết gia đưa tôi đi một đoạn rồi.”
Nói xong, Trương Thỉ xoay người mở cửa xe.
“Đợi đã.” Giọng điệu Tiết Bảo Thiêm tinh ranh: “Những gì tôi dạy cậu ở trong biệt thự của Hoàng Tung cậu đã học được chưa?” Hắn nhìn xuống mặt đất dưới chân mình: “Lại đây, chúng ta làm một bài kiểm tra rồi hẵng tan học.”
—------
Lời Gấu Gầy: Chúc mừng sinh nhật Gấu Gầy
- ---------