Loài Chim Mà Quý Khách Đang Tìm Kiếm Hiện Không Tồn Tại

Chương 60: Nhếch nhác


Editor: Gấu Gầy

Để cảm ơn Tiết Bảo Thiêm đã tiếp đãi, Lâm Tri Dịch mở tiệc mời lại, hôm đó sắp xếp tài xế tới đón.

Diêm Dã cột Lão Hoàng đang chạy lởn vởn quanh xe vào cây cột, ngẩng đầu thấy Tiết Bảo Thiêm từ cầu thang đi xuống.

Tia cực tím ở Vân Nam rất mạnh, da Tiết Bảo Thiêm lại trắng, ở thị trấn nhỏ này gần một tháng, hắn chẳng những không đen đi mà sống mũi còn hay ửng đỏ do tiếp xúc lâu với nắng, nắng gắt làm hắn trở nên trong suốt, sóng mắt long lanh.

Khuôn mặt như vậy nhưng chẳng ai dám đến gần. Tiết Bảo Thiêm thu lại dáng vẻ thiếu gia ở Yên thành, càng giống một tên lưu manh đường phố, trong mắt là sự không kiên nhẫn và lạnh lùng, khiến người ta tránh xa ba bước, ngồi xổm bên đường hút thuốc, mấy cô gái đi ngang sẽ nhìn thêm vài lần, nhưng rồi cũng đi vòng qua hắn.

Xoa xoa đầu Lão Hoàng, Diêm Dã đi đến cạnh Tiết Bảo Thiêm: “Chút nữa ăn cơm mặc bộ này à?”

Áo thun trắng lớn hơn nửa size, quần thổ cẩm hoa văn cát tường đậm bản sắc dân tộc, chẳng khác gì một thanh niên bình thường ở trấn, chỉ vì khuôn mặt đẹp trai lại trở nên khác biệt.

Tiết Bảo Thiêm đang ngồi xổm ngẩng đầu nhìn Diêm Dã quần áo chỉnh tề, cười nói: “Làm Diêm tổng mất mặt rồi sao? Hay là không lọt nổi vào mắt Diêm tổng nữa?”

Một người đứng một người ngồi, ánh mắt Diêm Dã vừa khéo rơi vào cổ áo của Tiết Bảo Thiêm, bờ vai từng thường xuyên có vết đỏ và dấu răng, giờ đây gầy gò trắng bệch, sáng ngời loá mắt dưới mặt trời.

Dời tầm mắt, Diêm Dã trả lời: “Anh mặc gì cũng đẹp.”

Tiết Bảo Thiêm cười đứng dậy, nghiêng người nhìn hắn: “Diêm Dã, mỗi lần cậu cột Lão Hoàng lại đều sẽ cho nó một cục xương, cho một cái tát lại cho một cục kẹo, khiến chó cũng ngại mà không giận cậu. Nhưng cậu đừng dùng “con dao dịu dàng” đó với tôi, nếu bị ép đến đường cùng, Tiết gia tôi dù phải liều cả mạng cũng sẽ nhuộm máu cậu đấy.”

Mở cửa xe, Tiết Bảo Thiêm bước vào, tiện tay kéo cổ áo che lại bờ vai trắng.

Tiết Bảo Thiêm đã lăn lộn trong vòng danh lợi mười mấy năm, khí chất trên người do giàu sang mà nhuốm, chỉ cần hắn muốn, dù cho có ăn mặc xuề xòa, từ cử chỉ hành vi cũng đủ để nhìn ra không giàu cũng quý, vào bàn ăn không ai dám coi thường.

Ngoài các giám đốc cao cấp của công ty Lâm Tri Dịch ra, trong bữa ăn còn có sự góp mặt của Triệu Tiểu Tuyền.

Trước khi nhập tiệc, Lâm Tri Dịch âm thầm giải thích: “Triệu Tiểu Tuyền biết tôi và Diêm Việt ký hợp đồng, đến công ty gặp tôi kể khổ. Mặc dù hợp tác với ai là quyền tự do của tôi, nhưng Triệu Tiểu Tuyền cũng đã từng giúp đỡ công ty chúng tôi không ít, phải chừa chút mặt mũi, làm ăn không thành thì vẫn còn tình nghĩa, cho nên tối nay tôi cũng mời hắn.”

Nói vòng vo nhưng người nghe vẫn hiểu. Người trên thương trường trước giờ không bao giờ chặt đường lui của mình, Lâm Tri Dịch vừa chừa cho mình một con đường, vừa giúp bắt cầu cho Diêm Dã, sau này Diêm Dã vẫn phải lăn lộn trong giới này, nếu như bị Triệu Tiểu Tuyền gắn cho cái mác là “cướp đơn”, mặc dù không có chuyện gì lớn lao nhưng danh tiếng sẽ ảnh hưởng.

Nhưng nếu có Lâm Tri Dịch ở đây, ba bên ngồi đối diện nhau, Triệu Tiểu Tuyền đương nhiên sẽ không thể vu cáo Diêm Dã cướp đơn được, trong lòng dù bất mãn đến mấy cũng phải thừa nhận doanh nghiệp của mình còn nhiều thiếu sót. Vì lợi ích, gã chỉ có thể đem chuyện lớn hóa nhỏ, chung sống hòa thuận với Diêm Dã, cố gắng chia sẻ một số đơn hàng khác.

Người có mắt đều nhìn ra Lâm Tri Dịch đang trù tính cho Diêm Dã, Tiết Bảo Thiêm cười khổ, người ta mới quen biết đã giúp đỡ lẫn nhau, không giống như mình, ngày nào cũng nghĩ cách làm sao giết chết Diêm Dã.

Quả nhiên, Triệu Tiểu Tuyền bắt đầu xưng huynh gọi đệ: “Trong ngành an ninh, tôi khâm phục nhất chỉ có hai người, một người là Diêm tổng cũ, cũng là ba của Diêm tổng, một người chính là người anh em của tôi, Tổng giám đốc An Ninh Diễm Việt - Diêm Dã.”

Diêm Dã tuy trẻ tuổi nhưng giả làm sói đuôi to thì giỏi lắm, không hề đắc ý ngông cuồng mà cũng không khiêm tốn quá mức, lời nói thật thật giả giả, tới cuối cùng cũng nghe ra được một chút chân thành.

Hết ly này đến ly khác, uống quá ba vòng.

Lâm Tri Dịch mời khách, đương nhiên ngồi chính giữa, hai bên trái phải là Diêm Dã và Triệu Tiểu Tuyền, Tiết Bảo Thiêm không ngồi cạnh ai, ngồi gần cửa đối diện mọi người, hắn ít nói, từ từ uống rượu, không động nhiều đến đồ ăn trên bàn, chỉ ăn vài miếng chả.

Bóng tối tự dưng áp đến, một người ngồi xuống, không cần nhìn cũng biết là Triệu Tiểu Tuyền.

“Tiết tổng, uống một ly chứ?”

Tiết Bảo Thiêm cầm ly chạm nhẹ với gã: “Gần đây Triệu tổng vì chuyện của tôi mà vất vả rồi, tôi nên mời anh mới phải.”

“Khách sáo rồi, việc nên làm thôi mà.”



Rượu mạnh trôi vào cổ họng, Triệu Tiểu Tuyền nói nhỏ bên tai Tiết Bảo Thiêm, thấy hắn né ra thì kéo hắn lại: “Tiết tổng, cậu có nhìn ra Diêm Dã là người thế nào không?”

Tiết Bảo Thiêm trả lời hắn ta: “Thế nào?”

“Là người có thể đánh đổi.”

Đôi mắt Tiết Bảo Thiêm lạnh đi, nhưng lại cười nói: “Câu này có ý gì?”

“Cậu xem lúc cậu ta nhận đơn của cậu thì chu toàn niềm nở, nếu không nói tôi còn tưởng hai người là một đôi.” Thấy Tiết Bảo Thiêm liếc mắt, Triệu Tiểu Tuyền nhanh chóng xoa dịu: “Tôi biết Tiết tổng là trai thẳng, người tôi đang nói là Diêm Dã, ai có lợi với cậu ta thì cậu ta đối xử tốt với người đó, cậu nhìn đi, chăm sóc Lâm tổng tốt đến cỡ nào.”

Ánh mắt Tiết Bảo Thiêm theo lời Triệu Tiểu Tuyền nhìn qua, Lâm Tri Dịch phía đối diện mặt mày thoải mái, môi nở nụ cười, tay cầm ly rượu nhẹ nhàng lắc lư, mắt vừa nhìn một món ăn nào đó, Diêm Dã liền xoay bàn ăn lại.

Đúng lúc, đôi đũa của Tiết Bảo Thiêm cũng vừa vươn tới dĩa cải xanh.

“Cậu xem đi, ân cần quá đáng luôn.”

Tiết Bảo Thiêm mỉm cười không nói, từ từ rót đầy ly rượu.

Triệu Tiểu Tuyền không có ý tốt bắt đầu nhiều chuyện: “Cậu biết không? Có vài lời đồn về vị Lâm tổng kia, nghe nói không thích phụ nữ, Diêm Dã lại là.... Ai chà, Tiết tổng cậu đoán xem, đơn hàng này cậu ta làm sao có được?”

Cộp! Tiết Bảo Thiêm đặt mạnh ly rượu xuống!

Rượu trong ly bắn tung tóe, làm Triệu Tiểu Tuyền giật mình.

Tiết Bảo Thiêm quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng: “Triệu tổng, trong đầu anh có máy trộn hồ à?”

Triệu Tiểu Tuyền chưa từng thấy Tiết Bảo Thiêm lạnh lùng và gay gắt như vậy, nhất thời không kịp phản ứng, chớp chớp đôi mắt đen láy.

“Bớt nói xấu sau lưng người khác đi, nói không chừng ngày nào đó Triệu tổng cũng biến thành người bò lên giường trong miệng người ta đấy.” Tiết Bảo Thiêm khoa trương đánh giá Triệu Tiểu Tuyền: “Bò lên giường cũng chẳng ai cần, đúng là phù hợp với thực tế, độ tin cậy cao lắm phải không.”

“Mẹ kiếp cậu muốn chết à!”

Triệu Tiểu Tuyền bỗng nhiên nổi giận, đập một cái thật mạnh xuống bàn. Diêm Dã từ lúc Tiết Bảo Thiêm đặt mạnh ly rượu đã dần dần thẳng lưng, đến lúc này vừa tính đứng dậy đã bị ánh mắt sắc như đao của Tiết Bảo Thiêm ngăn lại.

Dời ánh mắt, tay Tiết Bảo Thiêm đặt trên vai Triệu Tiểu Tuyền, ghé sát tai hắn ta nhỏ giọng nói: “Triệu tổng, kêu to lên đi, để Lâm Tri Dịch nghe thấy anh đang nói anh ta lấy việc công làm việc tư, giao dịch quan hệ bất chính. Đều là người làm ăn cả, anh phải biết trong giới này đều liên thông với nhau hết, mất một đơn hàng chẳng là gì, chỉ sợ nhân phẩm mất đi, sau này một đơn cũng không nhận được.”

Triệu Tiểu Tuyền đã lăn lộn nhiều đương nhiên không ngốc, lướt nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang nhìn gã. Mũi thở phì phò, ngực phập phồng lên xuống, gã đành phải kìm nén cơn giận, nghiến răng nhỏ giọng nói: “Xem ra Diêm Dã quả nhiên tài giỏi, đến cả Tiết tổng cũng bảo vệ cậu ta như vậy.”

Tiết Bảo Thiêm vỗ nhẹ vai gã: “Tôi chừa mặt mũi cho anh, cũng mong anh suy nghĩ kỹ càng, anh muốn đắc tội người khác thì đừng kéo tôi theo. Bây giờ tôi yếu thế chẳng bảo vệ được ai, chỉ biết Lâm Tri Dịch không thể động vào, Diêm Dã còn có ích với tôi, không thể vì một mình Triệu tổng mà đắc tội hai người họ.”

Hắn rót hai ly rượu, cầm một ly đưa cho Triệu Tiểu Tuyền: “Tôi khuyên Triệu tổng một câu, sau này làm người phải có giới hạn, còn tích chút đức cho con cháu.”

Hai ly rượu chạm nhau: “Mọi người đều đang nhìn đấy, hay là chúng ta cười một cái đi? Tôi đề nghị anh nên ngậm miệng cười, Tiết gia không muốn thấy hạt bắp mốc.”

Triệu Tiểu Tuyền từ một kẻ côn đồ trên phố trở thành người xưng bá một phương, đã nhiều năm chưa từng bị ấm ức như vậy, nhưng có thể ngồi ở vị trí này, thì gã chắc chắn không phải kẻ hữu dũng vô mưu, không thể đắc tội Lâm Tri Dịch, cũng không thể xé rách mặt Diêm Dã, tức giận nhất là mẹ nó Tiết Bảo Thiêm cũng vừa mới ký hợp đồng với mình! Cân nhắc lợi hại xong, Triệu Tiểu Tuyền mím môi nở nụ cười xấu xí, tự giải vây cho mình: “Uống nhiều rượu quá, hơi mất chừng mực, Tiết tổng thông cảm, tôi tự phạt ba ly.”

Tiết Bảo Thiêm cười giả lả: “Đều là bạn bè cả, chừng mực cái gì chứ, Triệu tổng tự phạt ba ly, vậy tôi cũng tiếp ba ly.”

Rượu mạnh, Tiết Bảo Thiêm uống liên tục ba ly, ngón cái lau giọt rượu bên môi, cười nói: “Tôi đi vệ sinh một lát, xin phép tạm vắng mặt.”

Phòng bên cạnh còn trống, Tiết Bảo Thiêm mở cửa bước vào, không bật đèn mà dựa vào góc tường lặng lẽ hút thuốc.

Hắn mong hơi men nhanh chóng dâng lên, nếu không thì đầu óc sẽ chỉ nghĩ về sự dịu dàng chu đáo tối nay của Diêm Dã. Hắn đã từng hưởng thụ cảm giác đó, được chăm sóc tỉ mỉ, được che chở chẳng màng được mất. Một người đối tốt với mình vô điều kiện như thế, làm sao không khiến hắn say mê.



Nụ cười đắng chát ẩn sâu trong đêm tối, chỉ khi rít vào một hơi thuốc mới lộ ra một chút bóng hình, đôi mắt cụp xuống không còn dáng vẻ cứng rắn lạnh lùng, lông mi rung nhẹ, vệt sáng nhỏ làm hàm dưới trông có chút hao gầy, khi không khiến người ta liên tưởng đến con mèo nhỏ mắc kẹt trong cống thoát nước, nhưng theo động tác tháo thuốc, cảm giác cô đơn và yếu đuối chợt loé lên kia rất nhanh lại biến mất.

Chẳng có cái tốt nào là vô điều kiện, cơn say nồng rốt cuộc cũng trào dâng, Tiết Bảo Thiêm dựa đầu vào tường, khàn khàn lẩm bẩm: “Đối xử tốt với mày, chẳng qua là vì cậu ta chưa gặp được người tốt hơn, phù hợp hơn mà thôi.”

Cửa phòng mở ra, đèn cũng được bật lên.

Tiết Bảo Thiêm lấy tay che đi ánh sáng, híp mắt chửi một câu: “Mẹ nó“.

Mở mắt ra, trước mắt là một cánh tay thon dài đang bưng một chén canh: “Canh giải rượu, Tiết tiên sinh uống một chút đi.”

Thì ra là Lâm Tri Dịch.

Tiết Bảo Thiêm vô thức nhìn sau lưng anh ta, lại nghe người trước mặt cười nói: “Tìm Diêm Dã à? Cậu ấy đang cùng Phó tổng của tôi nghiên cứu kế hoạch nâng cấp hệ thống an ninh.”

“Tôi không uống cái này, cám ơn.” Tiết Bảo Thiêm đẩy cái chén ra, ánh mắt lạnh lùng khóa chặt Lâm Tri Dịch: “Lâm tổng thích suy đoán tâm tư của người khác như vậy sao? Vậy anh đoán thử xem tôi sẽ nói câu gì tiếp theo?”

“Không đoán ra, nhưng tôi có thể đoán được tại sao vừa nãy anh cãi nhau với Triệu Tiểu Tuyền.” Lâm Tri Dịch tiện tay đặt chén canh giải rượu lên bàn bên cạnh: “Là vì Diêm Dã phải không? Tôi đoán hắn đã nói xấu Diêm Dã.”

Anh ta cười nhẹ, ánh mắt sáng ngời thẳng thắn: “Tiết tiên sinh thích Diêm Dã đúng không? Kiểu rất thích ấy.”

Khói thuốc dần tan, Tiết Bảo Thiêm dựa vào tường không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, mắt hắn lóe lên rồi tối lại, trong mắt là sự tản mạn chẳng có ý tốt: “Anh không đoán được tôi định nói gì, tôi có thể nói cho anh biết.” Hắn kéo dài giọng: “Tôi muốn nói là ở những phương diện khác thì chẳng nhìn ra Lâm tổng có gì đặc biệt, nhưng lại có một nửa giống Shakespeare.”

Lâm Tri Dịch vô thức hỏi lại: “Giống chỗ nào?”

“Ngu ngốc.”*

(“莎比” là một từ tiếng lóng trong tiếng Trung, thường được sử dụng như một lời xúc phạm. Có thể dịch sang tiếng Việt là “ngu ngốc” hay “thô lỗ“. Trong 4 chữ 莎士比亞 (Shakespeare) có một chữ 莎 và một chữ 比.)

Tiết Bảo Thiêm vứt điếu thuốc, không khách sáo đẩy người trước mặt ra, lớn tiếng nói: “Cút đi, mẹ nó đừng có chắn đường.”

Chưa đi được mấy bước, sau lưng đã truyền đến giọng nói ấm áp của Lâm Tri Dịch, giọng điệu bình bình nhưng lại cực kỳ áp đặt: “Tiết tiên sinh, anh không thấy mình bây giờ đang là gánh nặng của Diêm Dã sao? Cậu ấy vì giúp anh mà không về công ty, công việc cũng không làm, vốn dĩ nền móng đã không chắc, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng bao lâu nữa sẽ bị người ta kéo xuống.”

Tiết Bảo Thiêm dừng chân, nhíu mày nhìn lại, đuôi mắt nhếch lên mang theo chút ngông cuồng: “Lâm tổng quên đem đồ rồi đúng không? Chi phiếu đâu?”

“Cái gì?”

“Bây giờ chẳng phải Lâm tổng nên quăng chi phiếu vào mặt tôi, chỉ vào mũi bắt tôi tránh xa người của anh sao?” Giọng điệu Tiết Bảo Thiêm vẫn rất lạnh lùng, trong đêm tĩnh lặng như hạt ngọc rơi xuống sàn băng lạnh ngắt: “Yên tâm, chỉ cần con số trên chi phiếu đủ khiến tôi hài lòng, tôi sẽ lập tức rời đi, không nói thêm một câu nào nữa.”

Đối mặt với sự im lặng của Lâm Tri Dịch, Tiết Bảo Thiêm cười nhạt: “Không học được cách lấy tiền đè người thì mẹ nó câm cái miệng lại đi, chỉ có “tiền” mới chi phối được cuộc đời Tiết gia tôi mà thôi, bất kì ai cũng không có tư cách khoa tay múa chân trước mặt tôi đâu.”

“À đúng rồi, bao gồm cả thằng cháu của tôi nữa, nếu Lâm tổng quan tâm có thể đến xin tôi, thằng cháu Diêm Dã kia vẫn đang một mình cô đơn lẻ bóng đấy, sao Lâm tổng không bầu bạn với nó? Nuôi một người cũng là nuôi, nuôi hai người cũng vậy, Tiết gia tôi vất vả một chút, xem có thể nuôi dưỡng các người thành tài không.”

Hắn cười mở cửa: “Cơ hội hiếm có, suy nghĩ cho kỹ đi, suy nghĩ xong thì gọi điện thoại cho tôi.”

Cánh cửa đóng lại, khoé môi hướng lên bỗng chốc chùn xuống, mặt hắn tối sầm, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, một tiếng thì thào nghẹn trong miệng trượt ra: “Tiết Bảo Thiêm, mẹ kiếp mày thật là nhếch nhác.”

—------

Lời Gấu Gầy: mới đó mà đã 60 chương, nhanh thật.

- -------