Lời Gọi Từ Cõi Chết

Chương 3: Thẩm Gia (2)


Vợ chồng Thẩm Lực và Lý Mộng Hàm lái xe đến nhà của Thẩm Trí Nguyên. Đến trước cửa nhà, họ thấy hai chiếc xe đang đậu phía trước. Đứng cạnh đó là ba người.

Người lớn tuổi nhất là Thẩm Đức, ông ta trông khá phong độ ở tuổi 50. Đứng nói chuyện với ông là Lăng Hồng, người chăm sóc cho Thẩm Trí Nguyên vào ca sáng. Ông bây giờ đã già và nhiều bệnh nên cần người chăm sóc 24 tiếng một ngày. Để đảm bảo năng suất chăm sóc, ông thuê riêng ba người để thay phiên nhau làm việc. Lúc này vừa đúng lúc Lăng Hồng chuyển ca với người chăm sóc buổi đêm là Viên Dạ, một ông già cổ quái.

Người bên cạnh Lăng Hồng là bạn trai cô, anh ta đưa cô tới nơi làm việc. Nhìn vào thái độ không vui của anh ta, sự ngượng ngập của Lăng Hồng thì có thể đoán Thẩm Đức đang buông lời tán tỉnh.

Tất nhiên ông ta không thể công khai ra mặt, chỉ nói lời ẩn ý. Sau vài lời muốn nói, Thẩm Đức trở lại xe để lái vào nhà xe. Trước đó không quên nhìn bạn trai của Lăng Hồng với cái nhìn thách thức.

Thẩm Lực thoáng tặc lưỡi, ông rất ghét thói này của anh trai. Ông tuy không dám nhận mình là kẻ tốt lành gì, nhưng ông đặt rất nặng vấn đề chung thủy. Tuy Thẩm Lực luôn nói như vậy, Lý Mộng Hàm cũng không dám chắc ông ấy có thế thật không hay chỉ giỏi nói đạo lý.

Hai chiếc xe nối đuôi nhau đi vào nhà. Lăng Hồng cũng nhanh chóng vào nhà.

Bước ra khỏi xe, ba người họ cùng đi lên nhà. Thẩm Đức cũng có vợ nhưng họ đang li thân vì thói trăng hoa của ông nên Thẩm Đức không dẫn bà theo.

“Chào em dâu, hôm nay trông em vẫn lộng lẫy như mọi khi.” Thẩm Đức bắt chuyện.

“Người nhà cũng không định tha à?” Thẩm Lực liếc nhìn anh trai cảnh cáo.

Cũng đã gần tới giờ cơm, họ không đi loanh quanh trong biệt thự nữa mà tới thằng phòng ăn. Vị trí ngồi của mỗi người đã được quy định sẵn từ buổi họp đầu tiên.

Không lâu sau, một người đàn ông bước vào. Người đó có ánh mắt đờ đẫn, dường như luôn suy nghĩ gì đó trong đầu.

Bỏ qua hiềm khích nhẹ lúc nãy, hai anh em Thẩm Đức và Thẩm Lực bắt đầu cùng công kích người mới bước vào.

“Ồ, thằng con hoang lại tới rồi.” Thẩm Đức khinh khỉnh nói.

Thẩm Lực và Lý Mộng Hàm cũng nhìn ông ta bằng ánh mắt coi thường. Người đó là Thẩm Trí, con trai của cô nhân tình ngày trước. Là phận con ngoài giá thú, Thẩm Trí vốn đã bị hai anh xem thường, cộng thêm việc vì vụ đánh nhau giữa hai người mẹ mà cả hai thiệt mạng, lại có thêm lí do để Thẩm Trí bị ghét bỏ.



Tuy Thẩm Trí Nguyên chưa bao giờ phân biệt đối xử với ông ta nhưng Thẩm Trí cũng tự biết thân phận của mình, chưa một lần dám nói lại hai anh. Thẩm Trí lặng lẽ ngồi vào chỗ của mình.

Nếu là bình thường, Thẩm Đức và Thẩm Lực còn muốn nói thêm nữa nhưng hiện tại thì họ sợ ba mình sẽ nghe thấy và không vui nên bỏ qua và chuyển sang nói chuyện với nhau.

Cả năm anh em họ Thẩm đều cạnh tranh với nhau nhưng Thẩm Đức và Thẩm Lực thì vẫn còn chút thứ gọi là tình anh em. Có lẽ bởi họ cùng chung một mẹ.

Một người nữa bước vào phòng ăn, người đó hơn ba mươi tuổi, để tóc dài và mặc đồ da từ đầu đến chân. Anh ta là Thẩm Tài, hiện đang là một ca sĩ rock nghiệp dư. Mặc dù tên là tài nhưng anh ta là người bất tài nhất trong các con của Thẩm Trí Nguyên. Thẩm Đức và Thẩm Lực đều là những giám đốc điều hành tập đoàn rất tốt, giống như cánh tay trái và cánh tay phải của ba mình. Thẩm Trí cũng mở một công ty con khá thành công. Còn về Thẩm Tài, anh ta không thích việc kinh doanh nên sớm bỏ đại học theo nghiệp ca hát. Nhưng về mảng này anh ta cũng không có tài, chỉ toàn lợi dụng công cụ chỉnh sửa giọng hát, khi hát trực tiếp thì chẳng ai nghe nổi.

Thẩm Tài ngồi xuống bàn một cách lịch sự, Thẩm Trí liếc nhìn anh ta, ông biết bình thường anh sẽ gác chân lên bàn tỏ ra ngông nghênh, hôm nay cũng vì để làm hài lòng ông ba giàu có nên mới lịch sự thế này.

“Nhìn gì hả thằng con hoang.” Thẩm Tài cũng dành cho người anh này của mình một sự khinh thưởng.

Thẩm Trí lại im lặng không nói gì.

Bọn họ đều im lặng, ngồi thẳng lưng khi Thẩm Trí Nguyên được Lăng Hồng đẩy vào phòng. Ông ngồi trên xe lăn đã được vài tháng.

“Tiểu Mai vẫn chưa đến à?” Thẩm Trí Nguyên hỏi.

“Dạ chưa ạ.” Lăng Hồng đáp.

Chuyện này không phải kì lạ, Thẩm Mai đã đến trễ vài lần rồi. Do cô ta là con gái duy nhất nên từ nhỏ đã được chiều chuộng, có lẽ Thẩm Mai không sợ cô sẽ bị tước quyền thừa kế nên chưa bao giờ phải nể nang gì. Cô hiện đang là một nhà thiết kế thời trang có nhãn hiệu riêng, tuy không quá nổi tiếng nhưng thu nhập ổn định. Có điều, số tiền cô dùng luôn lớn hơn số tiền kiếm được.

Thẩm Trí Nguyên nhắm mắt lại, ngả người trên xe lăn. Mọi người ngầm hiểu ý ông muốn đợi con gái tới mới bắt đầu buổi họp mặt.

“Xin lỗi ba, con tới muộn.” Thẩm Mai từ ngoài bước thẳng tới chỗ Thẩm Trí Nguyên và dang tay ôm ông rồi ngồi vào chỗ.