Long Vương Trở Lại

Chương 199




Chương 199

Mặt Đường Sở Sở ngơ ngác, trên mặt mang theo giọt nước mắt, vừa nãy đã định hy sinh thân mình bảo vệ Giang Thần, nhưng bây giờ lại…

Trong khoảng thời gian ngắn, não của cô không kịp phản ứng lại.

Mà anh Ba, người Tôn Trạch gọi tới, ngay cả một cái rắm cũng không dám thả.

Bởi vì, anh ta biết người này.

Là người chọn làm chủ nhân đời sau của nhà họ Tôn, là một trong những người tai to mặt lớn ở Giang Trung.

Quảng cáo sau 4 giây, cảm ơn bạn đã ủng hộ!

Sau khi đánh người xong, Tôn Thái Vân phịch một cái quỳ gối trước mặt Đường Sở Sở.

“Chuyện này…” Đường Sở Sở bị dọa đến mức lui về phía sau vài bước.

Mà người ở tiệm quần áo, cũng trợn tròn mắt.

Đặc biệt là anh Ba.

Anh ta lăn lộn ngoài đường, làm sao lại không biết Tôn Thái Vân.

Vào lúc này, anh Ba, cùng với hơn hai mươi người anh em của anh ta, trợn mắt há mồm.

Tôn Thái Vân quỳ trên mặt đất, nước mũi giàn giụa, cầu xin nói: “Cô Sở Sở, nhà họ Tôn chúng tôi không biết dạy dỗ, đắc tội với cô Sở Sở, cũng xin cô Sở đây đừng để trong lòng, coi nhà họ Tôn như một cái rắm, thả nó đi.”

Một câu nói làm chấn động ngàn con sóng.

Nhà học Tôn là gia tộc lớn, tuy rằng không ở trong bốn gia tộc lớn, nhưng tài sản hoàn toàn không ít hơn bốn gia tộc lớn.

Đường Đường là người lèo lái tập đoàn nhà họ Tôn, lại có thể quỳ xuống trước Đường Sở Sở?

Mà bên cạnh, Tôn Trạch bị đánh đánh thương tích đầy mình mơ màng, bác cả của anh ta, làm sao lại quỳ gối trước mặt Đường Sở Sở?

Phùng Tiểu Hội mặt đầy máu cũng trợn tròn mắt, đây là Tôn Thái Vân uy phong tám phương sao?

Nhân viên bán hàng của tiệm quần áo cũng hóa đá.

Quản lý Lý Mẫn trợn mắt há mồm.

Tôn Thái Vân quỳ trên mặt đất, không ngừng lạy sát đất, đầu cũng dập đến bể ra.

Mỗi một lần dập, đều phát ra tiếng vang lanh lảnh, khiến cho trong lòng người đều choáng váng.1

Tất cả mọi người đều kinh ngạc mà há hốc miệng mồm.

Sau khi Đường Sở Sở thừ người ra vài giây mới kịp phản ứng lại.

Vội vàng đi tới đỡ Tôn Thái Vân đang dập đầu trên mặt đất.

“Cô Sở Sở, xin cô thứ lỗi, tha thứ cho đứa cháu trai bất tài này của tôi.”

Giang Thần ở bên cạnh bỗng dưng nói: “Hình như anh ta muốn Sở Sở đi theo anh ta ba ngày thì phải?”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Tôn Thái Vân giận tím mặt.

Ông ta tức giận đứng lên, tìm đồ vật xung quanh, tìm thấy được một chiếc ghế đẩu, cầm chiếc ghế đẩu lên, khom nửa người xuống ném về phía Tôn Trạch.

“A…”

Tiệm quần áo, truyền đến tiếng gầm gừ tê tâm liệt phế.

Đũng quần Tôn Trạch, trong nháy mắt chảy ra một bãi máu.