Lương Duyên Trời Định

Chương 155


Tuy rằng an toàn thực phẩm không thuộc về phạm vi quản lý của công an, nhưng trấn Thanh Bình là một cái trấn nhỏ như vậy, nếu ông ta mặc kệ thì sẽ không có ai quản lý.

Lão công an thở dài một tiếng: "Được rồi, cô gái nhỏ, cô vớt ra đi, có hay không thì vớt lên mới nói tiếp được."

Phó Lê thấy Chiêu Đệ thật sự sợ đến chịu không nổi, cô liền đứng ra nói: "Để tôi làm đi." Nói xong, cô nhanh chân lẹ tay đi đến nồi đun nước vớt thịt kho trước mặt mọi người.

Lăng Nghị nhìn chân lành lặn không thương tích gì của cô, trong mắt lướt qua một chút ý cười—

Kẻ lừa đảo.

Phó Lê vớt thịt từ trong nồi ra, mấy chục đôi mắt của những người ở đây đều tập trung nhìn, thấy cô vớt giò, lỗ tai heo, móng heo, đậu hũ khô, đậu phộng, trứng gà, còn có một cái vật thể kỳ quái giống như rễ cây từ trong nồi ra—

"Khoan đã, đó là cái gì?

Phó Lê ngừng tay, mặt đầy vô tội nhìn Từ Hòe: "Không biết à? Là nhân sâm đó!"

Từ Hòe ngây ngẩn cả người, ngay sau đó cười nhạo nói: "Lừa quỷ à? Trong tiệm mấy người dùng chuột c.h.ế.t nấu canh, còn dám lấy nhân sâm ra nói, hơn nữa không lẽ cô nói nhân sâm thì chính là nhân sâm sao!"

Phó Lê không giải thích, cô nhìn về phía công an.

Lão công an không nói chuyện, ông ta nhìn chằm chằm cái thứ đó một hồi, lại nhìn "cái đuôi chuột" lớn lên bằng ngón tay ở trên bàn, bỗng cười: "Có phải hay không thì tìm bác sĩ đến coi thì sẽ biết ngay thôi."





Ông ta phất phất tay, những người có mặt đều đi theo công an đi mời bác sĩ trong trấn tới.

Từ Hòe nóng nảy, nhưng công an đã quyết định hắn ta cũng không dám nhúng tay vào.

Đám người nhìn thấy biến cô này trong lúc nhất thời cũng không nóng nảy nữa, tất cả đều đang chờ diễn biến tiếp theo.



Không quá vài phút bác sĩ được người ta mời đến, ông cẩn thận phân biệt bộ rễ cây, còn có "cái đuôi chuột" trên bàn, vỗ tay nói: "Cửa hàng này cũng chịu chi thật đấy, dám lấy sâm rừng 50 năm đi nấu canh, thật là lãng phí quá đi!"

"Cái này nếu cho tôi thì tôi có thể làm được rất nhiều thuốc viên đó!"



"Lãng phí, lãng phí, thật là quá lãng phí!"

Mọi người: ˆ..."

Cái này đúng thật là nhân sâm kìa!

Bác sĩ vuốt chòm râu, vẻ mặt đáng tiếc, ngược lại ông nhìn về phía Lăng Nghị: "Người trẻ tuổi này, sâm rừng này cậu tìm được ở đâu vậy?"

Lăng Nghị nói: "Hái được ở phía sau Lý Gia Ao, tôi nghe nói chỗ đó là rừng nguyên thủy, cho nên đi vào thử vận may xem thế nào, không ngờ lại tìm được thứ này."

Lăng Nghị không nói láo, mấy ngày nay anh đi vào trong núi sâu, đi có chút xa thì gặp phải cái này. Anh thuận tay mang về cho Phó Lê bồi bổ thân thể, không ngờ đến nhanh như vậy đã có tác dụng.

Bác sĩ liền hiểu rõ, nói: "Cái nơi đó tôi biết, trước kia thật sự là núi nhân sâm. Sau này ít người hái thuốc nên không thường thấy."

Sau khi giám định đồ vật xong, bác sĩ liền rời đi, trong phòng khám của ông còn có người bệnh đang đợi.

Lăng Nghị nhân lúc này mới cao giọng nói: "Mọi người cũng đã biết rồi đó, đây là nhân sâm mà tôi tìm được ở trong núi, tôi nghĩ sắp đến tết rồi, để mọi người ăn ngon nên bỏ vào trong mà nấu canh, không ngờ sẽ bị một số người sử dụng nó để gây ra hiểu lầm với mọi người."

"Mọi người yên tâm, đồ của cửa hàng chúng tôi đều là đồ mới tươi sạch, tuyệt đối sẽ không xuất hiện thứ đồ không nên có."

Mọi người nghe xong những lời này những người mua thịt mặt đầy vui mừng, cảm giác như được chiếm lời. Đó chính là nhân sâm đó, hóa ra là đồ vật của gia đình giàu có dùng để bồi bổ, dân chúng bọn họ cả đời đều không ăn được, vậy mà cửa hàng thịt kho này lại dùng nó để nấu canh cho mọi người, đúng là hào phóng rộng rãi!

Người lúc đầu lấy rễ nhân sâm ra ném trên đất mặt đầy đau lòng nhặt lại rễ nhân sâm đó lên, nếu biết sớm đây là nhân sâm nói cái gì anh ta cũng không dám ném đâu.