Lưu Sa

Chương 17


17

Ta đã không ngủ cả đêm.

Một vầng trăng cong màu trắng bạc treo trong màn đêm, gió đêm thổi tới quận Hải Châu, mang theo mùi nước biển.

Ta ôm kiếm ngồi dưới ánh trăng, suy nghĩ lại quá khứ.

Vốn dĩ tất cả biến cố đều có nguyên nhân, không phải vì đã đã rời khỏi kinh ba năm qua mà là ca ca và người từng là thanh mai trúc mã của ta đã thối rữa từ lâu rồi.

Nhưng...... vậy thì sao.

Vậy thì sao?

Ba năm một ngàn ngày, ngày ngày rèn luyện ở biên quan lạnh giá.

Trái tim ta vững vàng như một tảng đá, ta sẽ không bị quấy rầy bởi bất cứ thứ gì.