Ma Long

Chương 179: Đứng ngồi không yên (1)




-Cái gì? Ngươi thật sựđã giết chết Phong Liệt?

-Đây là thật?

-Làm rất khá! Sau khi về tới gia tộc, Bổn công tử nhất định sẽ thỉnh cầu lão tổ đem ngươi tấn thăng làm nhất đẳng thị vệ!

"..."

Tám người Nhạc Đông Thần, Triệu Đống không khỏi sửng sốt, vẫn không tin liên tục hỏi lại, đợi đến sau khi thị vệ kia trịnh trọng xác nhận, trong lòng không khỏi mừng như điên, một đám người không khỏi thở phào nhẹ nhỏm.

Chỉ cần có thể loại trừ Phong Liệt cái loạn nhức đầu này, tất cả những gì bỏ ra lúc trước cũng là đáng giá!

Nhưng khi mọi người ở đây chuẩn bị triệu tập nhân thủ, nâng cốc ăn mừng, đột nhiên, trong hắc vụ lại lần nữa vang lên một tiếng long ngâm cao vút như mây, chấn động khiến cho màng nhĩ mọi người bị xé rách, hồn phi cửu thiên.

Theo đó, một đạo Long ảnh to lớn dài chừng mười trượng đột nhiên bay ra, trong nháy mắt đem tên thị vệ Chân Khí Cảnh Cửu Trọng Thiên kia trên mặt đang mang theo vẻ mừng rỡ đánh cho tơi tả.

Cuối cùng, đạo Long ảnh này lại đem một khối núi đá khổng lồ ở ngoài trăm trượng chấn thành bột phấn, trong thiên địa mới hoàn toàn yên tĩnh lại.

Đám người Nhạc Đông Thần, Triệu Đống, Lữ Tranh Lữ Vanh sắc mặt vui mừng trên mặt thoáng chốc cứng đờ, thật lâu sau mới lấy lại tinh thần.

"Hô."

Thu liễm hắc vụ nồng đậm, một gã thiếu niên quần áo lam lũ hiện thân, thiếu niên mặc dù chật vật, nhưng không hề bịđả thương chút nào, thậm chí trên mặt lại mang theo một nụ cười ung dung, không thể nghi ngờ người đó chính là Phong Liệt.

-Các vị, các ngươi cao hứng quá sớm rồi!

-Này … sao lại thế này? Ngươi làm sao còn chưa có chết?

Nhạc Đông Thần hai mắt lồi ra, không thể tin nhìn Phong Liệt, đại não thoáng chốc trống rỗng!

Mọi người còn lại cũng đều hoảng sợ biến sắc, thân hình thấp thỏm lo âu lui về phía sau mấy bước, sắc mặt một đám tái nhợt vô huyết.

Phong Liệt kẻ điên này bất kể hậu quả, không hề cố kỵ một ai, là tên ngoan nhân cũng không chịu lỗ lã, thế nhưng lại không có chết!

Điều này có ý vị như thế nào mọi người đều không muốn biết!

Kế tiếp mọi người sắp gặp phải kết quả cỡ nào a?

Nhìn Phong Liệt mang theo vẻ mặt cười lạnh chậm rãi đi tới, tám người Nhạc Đông Thần, Triệu Đống, Lữ Tranh Lữ Vanh nhất thời cũng bị do cho sợ đến mức mặt xám như tro, can đảm tê liệt, thân hình lạnh run, hôm nay đánh là khẳng định đánh không lại, nhưng cũng không dám trốn.

"Phanh!"

Một âm thanh trầm thấp vang lên.



Nhạc Đông Thần không có lực phản kháng chút nào bị một thương của Phong Liệt vung tới nằm bẹp trên mặt đất, không ngừng hộc ra một ngụm lớn máu.

-Chậm đã! Khụ khụ! Phong Liệt ngươi bỏ qua cho ta! Ta thiếu ngươi mười vạn long tinh trong vòng ba ngày nhất định sẽ trảđủ.

"Phanh!"

"Ngao."

Cái chân to đạp lên bụng Nhạc Đông Thần, thiếu chút nữa khiến cho hắn đem tất cả những gì trong dạ dày phun ra, không nhịn được phát ra một tiếng tru thê lương, mọi người còn lại bị dọa sợ đến mức đột nhiên run lên, đồng loạt lui về phía sau.

Phong Liệt cúi đầu, mắt nhìn xuống khuôn mặt đang biến sắc của Nhạc Đông Thần, cười lạnh nói:

-Nhạc Đông Thần, ta lần trước đã nói, lần sau lúc ngươi muốn đối phó với ta thì cần chuẩn bị trước một trăm vạn long tinh! Ngươi chuẩn bị xong chưa?

-Một... Một trăm vạn?

Con ngươi Nhạc Đông Thần co rụt lại, ánh mắt sợ hãi tột đỉnh, trong lòng mạnh mẽ run rẩy.

Hắn tự nghĩ nếu thân thể của mình có thểđáng giá một trăm vạn long tinh, nói không chừng đã sớm đem mình bán.

Một trăm vạn long tinh!

Cho dù là đối với cường giả Thần Thông Cảnh, Hóa Đan Cảnh mà nói cũng không phải là một số lượng nhỏ, thậm chí một vài thế gia trung đẳng cũng không nhất định có thể lấy ra được, bảo Nhạc Đông Thần hắn chuẩn bị thế nào đây?

Ánh mắt lóe lên, chỉ chốc lát sau, Nhạc Đông Thần giở thói côn đồ, hắn cắn răng một cái, cực kỳ có khí phách nói:

-Phong Liệt, Bổn công tử hôm nay nằm ở trong tay ngươi, coi là bản thân ta xui xẻo! Một trăm vạn long tinh không có! Mạng người chỉ có một thôi, ngươi muốn thì lấy đi! Hừ! Dù sao Bổn công tửđã chết, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được kết quả tốt!

-Hắc hắc! Thật là một hán tử! Bất quá, ta cũng sẽ không giết ngươi, chỉ cần lưu lại giáo huấn cho ngươi mà thôi!

Phong Liệt lạnh lùng cười một tiếng, trên mặt lộ ra một tia tàn khốc, nhưng ngay sau đó đại thương trong tay hung hăng đâm ra.

"Xoẹt."

-Ngao … ngao … ngao …

Mũi thương nhọn dài ba thước hung hăng đâm vào hạ thể của Nhạc Đông Thần, đau tới mức hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết không giống tiếng người, ngay sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

-Hừ! Tự mình chuốc lấy cực khổ! Lần này ta xem ngươi còn dám có ý nghĩ xấu xa đối với U Nguyệt nhà ta không!

Phong Liệt trong lòng đắc ý thầm hừ một tiếng.

Mọi người còn lại nhìn Phong Liệt ngay cả mắt cũng không nháy liền phếđi Nhạc Đông Thần, một đám không khỏi kinh hô thành tiếng, trong lúc bất giác cũng bưng kín hạ thể, ánh mắt nhìn về phía Phong Liệt kinh hãi muốn chết.



"Phù phù!"

"Phù phù!"

"..."

Trừ Triệu Đống ở ngoài, đám người Lữ Tranh Lữ Vanh đột nhiên cũng không tự chủ được quỳ ở trên mặt đất, hoảng sợ vô cùng lớn tiếng xin tha:

-Phong Liệt, bỏ qua cho chúng ta đi! Chúng ta cùng ngươi vốn là không thù không oán, chẳng qua là bị Nhạc Đông Thần cùng Triệu Đống đầu độc mà thôi! Ngươi …

-Đúng vậy a, Phong sư huynh! Ngươi đại nhân đại lượng không để tâm tới tiểu nhân a! Chúng ta cùng là đồng môn, liền bỏ qua cho chúng ta lần này đi!

-Phong sư huynh, ta có long tinh! Ta cho ngươi ba vạn long tinh, không, năm vạn long tinh! Chỉ cầu ngươi có thể bỏ qua cho ta lần này! Sau này ta cũng không dám làm phiền ngươi nữa!

"..."

Phong Liệt không có phản ứng đến bọn hắn, mà lại lần nữa xuất ra một thương, cắt đi ngón giữa của Nhạc Đông Thần lấy đi trữ vật giới chỉ từđó, nắm lấy trong tay.

Đối với hắn mà nói, nhận được chỗ tốt thiết thực mới là trọng yếu nhất.

Kế tiếp, hắn xoay người nhìn bảy người còn lại, không khỏi khẽ cau mày.

Theo như ý nghĩ ban đầu của hắn, thật sự là muốn trực tiếp đưa bọn người kia lên Tây Thiên, xong hết mọi chuyện. Bất quá, hắn cũng biết rằng như vậy không phù hợp với lợi ích của mình.

Nếu thật là vì sự thống khoái nhất thời mà giết toàn bộ bọn họ, sợ rằng cũng cứu không được chính mình.

Một khi đi ra khỏi đại hạp cốc, đợi chờ mình tuyệt đối là một cái tử lộ, mặc dù không chết, cũng phải mai danh ẩn tích, bỏ mạng ở nơi nào đó.

Vì mấy tên tiểu nhân vật không có tiền đồ mà rơi vào kết quả phải bỏ mạng ở nơi nào đó đúng là không khôn ngoan.

Nhưng Phong Liệt cũng không muốn bỏ qua cho bọn họ dễ dàng như vậy.

-Hừ! Tội chết có thể miễn, tội sống khó thể tha!

Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, nhưng ngay sau đó đại thương trong tay đột nhiên tung bay, hơn mười đạo thương ảnh xẹt qua thân thể bảy người, nhưng ngay sau đó, dưới tiếng kêu thảm thiết của bảy người, bảy ngón tay bay lên bầu trời.

Ngay sau đó, Phong Liệt cực kỳ linh hoạt đem bảy trữ vật giới chỉ lấy xuống, ném vào trong ngực.

-A … tay của ta!

-Phong Liệt! Ngươi cánh dám đối đãi với Bổn công tử như thế, ngươi sẽ không sống tốt được đâu … ách! A —— đau chết ta!

"..."

Bảy người che cánh tay rỉ máu, kêu thảm không dứt, không nhịn được liền muốn mắng Phong Liệt thật to, nhưng lời mắng còn chưa ra tới miệng mọi người liền nhìn đến Nhạc Đông Thần nằm trên mặt đất thê thảm vô cùng cách đó không xa, cũng đều miễn cưỡng tự nuốt trở vào.