Chẳng qua là Bạch Tố Y không có phát hiện.
Sau khi nghe thấy giọng nói xấu hổ của cô, cho dù là Lâm Thiệu Huy hay Trương Bác Vũ, khóe môi của họ đều giật giật dữ dội.
Con mẹ nó!
Nếu như Lâm Thiệu Huy thật sự đồng ý, sợ rằng đến lúc đó, cô muốn khóc cũng không kịp.
Buổi hòa nhạc vẫn đang diễn ra, chỉ là những bài hát, bài sau so với bài trước càng buồn hơn.
Điều khiến cho Trương Bác Vũ càng thêm run sợ là.
Anh phát hiện trong lúc đang hát, đôi mắt đẹp của Phương Y Thần thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lâm Thiệu Huy ở vị trí siêu VIP.
Đây thật sự là anh ấy!
Thân thể của Trương Bác Vũ cũng đang run lên, anh ta hoàn toàn hiểu, làm sao loại ngôi sao nổi tiếng như Phương Y Thần sẽ để ý đến Bạch Tố Y, một người hâm mộ nhỏ.
Hóa ra tất cả mọi chuyện, cũng là bởi vì...!Lâm Thiêu Huy!
“Huy Tuấn sao?”
Trương Bác Vũ nhìn về phía vị trí của Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt tràn đầy hiu quạnh và phức tạp.
Nếu như nói, Lâm Thiệu Huy chỉ là một đứa ở rể, sao có thể sánh với tài năng và thực lực của Trương Bác Vũ, anh ta có thể tranh giành Bạch Tố Y với Lâm Thiệu Huy.
Nhưng Lâm Thiệu Huy lại là Huy Tuấn...!
Anh ta còn có tư cách gì để tranh giành chứ?
Trong lúc nhất thời, lòng của Trương Bác Vũ hoàn toàn rối tung, tình cảm của anh đối với Lâm Thiệu Huy thay đổi từ thù địch trước đây thành phức tạp, từ phức tạp sang ngưỡng mộ.
Dù sao thì!
Nghĩ theo cách khác, nếu như mình là Lâm Thiệu Huy thì tuyệt đối không thể khiêm tốn như vậy, càng không muốn sống im hơi lặng tiếng trong nhà họ Bạch thế này.
Vậy mà Lâm Thiệu Huy lại làm được!
“Có lẽ, đây chính là sự khác biệt giữa Huy Tuấn và người bình thường!"
Trương Bác Vũ lắc đầu một cái, suy nghĩ trong lòng đối với Bạch Tố Ý hoàn toàn bị cắt đứt.
Lúc này, buổi hòa nhạc chìm trong không khí buồn bã cho đến khi kết thúc.
Từng fan hâm mộ đều mang một cảm xúc phức tạp mạnh mẽ rời khỏi sân vận động.
Buổi biểu diễn này quá đặc biệt.
Ngay từ đầu, bản nhạc piano cải tạo đã làm mọi người chấn động, sau đó các vị thần xuất hiện khiến mọi người phát cuồng.
Sau đó!
Bọn họ đã tận mắt chứng kiến nữ thần Phương Y Thần của mình bày tỏ thất bại.
Có thể nói, đây chắc chắn là buổi biểu diễn khiến họ suốt đời không bao giờ quên.
Cho dù là mười năm hoặc hai mươi năm sau.
Bọn họ sẽ vẫn nhớ rằng sự kết hợp của hai thần tượng khiến họ dường như đã trải qua một cuộc sống hồn nhiên và kích thích.
Họ vẫn không thể quên được những giọt nước mắt bất đắc dĩ nhưng vẫn quyết tâm chờ đợi của Phương Y Thần trước khi Huy Tuấn rời đi.
Đây là thanh xuân vĩnh hằng của chúng ta.
Chẳng qua là!
Sau khi Bạch Tố Y và nhóm của cô rời khỏi sân vận động.
Trương Bác Vũ nói với Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy: “Bạch Tố Y, anh Lâm Thiệu Huy! Cảm ơn các anh đã mời hai anh em chúng tôi đến tham gia buổi hòa nhạc, cảm ơn anh!"
Lúc đang nói!
Trương Bác Vũ bất ngờ cúi đầu thật sâu về phía Lâm Thiệu Huy trước sự sững sờ của Bạch Tố Y và Trương Vân Hằng, sau đó dắt theo cô em gái đang đờ đẫn của mình và bỏ đi.
Cảnh tượng này khiến Bạch Tố Y hồi lâu không kịp phản ứng.
Sau một thời gian dài.
Lúc này cô mới nhìn Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt không tin, hỏi:
"Lâm Thiệu Huy, anh rốt cuộc đã làm gì? Sao em nhìn anh Bác Vũ có vẻ ngạc nhiên, sợ hãi và phức tạp đối với anh?"
"Giữa hai người các anh, đã xảy ra chuyện gì mà chúng em không biết?"
Bạch Tố Ý biết Trương Bác Vũ là người kiêu căng ngạo mạn, có thể thấy được việc anh ta muốn tỏ tình ở nhà hàng tây trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Mà bây giờ!
Chỉ là sau một buổi hòa nhạc mà thôi.
Thái độ của Trương Bác Vũ đối với Lâm Thiệu Huy đã đi từ khinh thường sang kinh hãi, điều này thật sự khiến cho người khác khó tin.
Nghe thấy điều này!
Lâm Thiệu Huy không khỏi cười nhạt nhún vai một cái:
"Bà xã, có thể là anh trông đẹp trai tuấn tú, diện mạo hơn người nên mới thường chinh phục được anh ta!"
“Dẫu sao, có lúc anh cũng đắm chìm trước sắc đẹp của mình, thật lâu cũng không cách nào tự kiềm chế!”
Bạch Tố Y: "...".