Lúc này!
Diệp Minh đang mỉm cười, ôm bụng nhìn Diệp Ngôn như thấy một trò đùa:
“Diệp Ngôn, cậu là người thừa kế của một gia đình giàu có, sao lại có thể sợ Lâm Thiệu Huy, một kẻ thất bại đến từ một thành phố hạng 3?”
“Cậu đã làm mất mặt dòng họ Diệp rồi! Đồ ngu ngốc, rác rưởi!”
Lời nói của Diệp Minh thể hiện anh đang khinh thường Diệp Ngôn đến cực điểm.
Không chỉ có anh ta!
Những người xung quanh dù ít dù nhiều cũng lờ mờ nghe ra cái tên Lâm Thiệu Huy.
Đó là chồng của Bạch Tố Y của nhà họ Bạch.
Và hiện giờ!
Người thừa kế của nhà họ Diệp lại sợ hãi chàng rể nhỏ đấy, điều này khiến cho các thành viên của nhà họ Diệp xấu hổ.
Trong khoảnh khắc, tộc trưởng Diệp Vô Nhai và các thành viên cấp cao của nhà họ Diệp đều nhìn Diệp Ngôn bằng vẻ bất mãn.
Đã như vậy.
Diệp Minh còn châm chọc Diệp Ngôn.
“Diệp Ngôn, tôi nói cho cậu biết, cậu sợ Lâm Thiệu Huy, nhưng tôi đây không sợ!’
“Để báo thù cho Diệp Trần và cứu vớt lấy danh sự nhà họ Diệp, tôi đã cho người giết tên đó rồi!”
“Phỏng chừng một lát nữa sẽ có người đưa đầu của Lâm Thiệu Huy đến tận nhà họ Diệp!”
Bùm!
Lời này vừa nói ra, rơi vào tai Diệp Ngôn như sấm nổ bên tai, khiến sắc mặt cậu ta lập tức tái nhợt.
Giết Lâm Thiệu Huy?
Điên rồ!
Diệp Minh đang tự mình tìm cái chết.
Nghĩ đến đây, Diệp Ngôn chỉ vào Diệp Minh kinh hãi nói:
“Diệp Minh, anh… anh có biết mình đã gây ra tai họa khủng khiếp gì không, anh có biết thân phận thật của anh Lâm Thiệu Huy không?”
“Nếu anh chọc giận anh ấy, anh sẽ chết, mọi người ở đây sẽ… chết!”
Ôi!
Nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi và run rẩy của Diệp Ngôn, những thành viên của nhà họ Diệp lại kích động.
Họ tin rằng Diệp Ngôn bị Lâm Thiệu Huy dọa sợ đến mức làm mất mặt nhà họ Diệp.
“Nói thừa, là con cháu của nhà họ Diệp lại đi sợ thứ con rể nhỏ bé ấy, không xứng là người họ Diệp!”
“Phải, trước đây tôi đúng là không có mắt, còn tưởng Diệp Ngôn là niềm tự hào của nhà họ Diệp chúng ta! Bây giờ coi như bỏ!”
“Diệp Minh thật tuyệt! Bây giờ tôi không thể chờ để được nhìn cái đầu của tên phế vật Lâm Thiệu Huy!”
“…”
Những lời bình luận từ cái thành viên nhà họ Diệp rất ồn ào.
Sự thiếu tôn trọng và khinh thường trong lời nói của họ về Lâm Thiệu Huy khiến mặt mũi Diệp Ngôn càng trở nên xấu xí và xám xịt.
“Trưởng tộc! Cháu có thể nói chuyện riêng với ông không? Lâm Thiệu Huy không đơn giản như chúng ta nghĩ! Dòng họ Diệp chúng ta không thể đụng vào!” Diệp Ngôn vẫn không bỏ cuộc, ra sức thuyết phục Trưởng tộc.
Cậu biết lý do Lâm Thiệu Huy làm rể nhà họ Bạch vì không muốn bị lộ thân phận.
Nên bây giờ!
Cậu không thể trực tiếp tiết lộ thân phận của anh ở chỗ đông người, chỉ còn hi vọng có thể nói với Diệp Vô Nhai ở một chỗ riêng tư.
Nhưng khi nghe cậu nói vậy.
“Đủ rồi!”
Vẻ mặt của trưởng tộc Diệp Vô Nhai trở nên u ám.
Ông nhìn chằm chằm vào Diệp Ngôn, vừa thất vọng lại tức giận:
“Diệp Ngôn, cháu coi dòng họ Diệp là cái gì?”
“Không thể đụng vào Lâm Thiệu Huy sao? Nói vớ vẩn, đó chỉ là một tên con rể, còn chúng ta là một trong tứ đại gia tộc!”
“Từ hôm nay, ta tước bỏ tư cách người thừa kế của cháu, trục xuất cháu ra khỏi gia tộc.
Chỉ cần Diệp Minh giết được Lâm Thiệu Huy, giúp Diệp Trần báo thù, thì sẽ là người thừa kế chính thức của nhà họ Diệp.”.