Mãnh Long Thiên Y

Chương 112: Không ngờ


Khi Phùng gia mở đường, những người khác cũng hùa theo. 

 Những người này bình thường đều để mắt trên đỉnh đầu, nếu không vì uy thế của ngũ đại gia tộc, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép một người đàn ông có thân phận thấp kém trèo lên đầu mình! 

 Thấy sự tình sắp trở nên nghiêm trọng, Thượng Quan Nhược Minh cũng khuyên nhủ em gái: "Mau lấy thứ đó ra nhìn xem. Dù không đáng tiền nhưng cũng là tấm lòng của anh ta." 

 Thượng Quan Nhược Hoa nhìn anh trai mình một cái thật sâu, trong mắt đầy vẻ lạnh lùng! 

 Nghe có vẻ như anh ta đang bảo vệ Lý Cảnh Thiên, nhưng thực tế lại đang gài bẫy anh! 

 Thượng Quan Nhược Minh nhìn chằm chằm vào Lý Cảnh Thiên. Mặc dù thỉnh thoảng sự thông minh của anh khiến anh ta rất kinh ngạc nhưng vậy thì sao chứ? Giữa anh và danh gia vọng tộc vẫn có một sự khác biệt rất lớn! 

 Anh ta muốn nhân cơ hội này để nói với Lý Cảnh Thiên rằng anh và Thượng Quan Nhược Hoa không thể có kết quả. 

 Cho dù Nhược Hoa có nhận định là anh thì Thượng Quan gia cũng sẽ không bao giờ đồng ý để hai người ở bên nhau. 

 Thượng Quan Nhược Hoa còn đang do dự, Lý Cảnh Thiên nháy mắt với cô, ra hiệu cô có thể lấy ra. 

 Thượng Quan Nhược Hoa hít sâu một hơi, vẻ mặt có chút lạnh lùng, nghĩ thầm nếu có người dám thô lỗ với anh Cảnh Thiên, cô sẽ khiến nhà đó phải trả giá! 

 Chiếc hộp được nhẹ nhàng mở ra, một chiếc nhẫn ngọc nhỏ màu trắng được bày ra trước mặt mọi người.  ​ 

 Chưa đầy ba giây, ánh mắt tò mò của mọi người đã chuyển thành ánh mắt khinh thường. 

 Chỉ là một chiếc nhẫn ngọc không đáng tiền mà cũng dám tặng cho Thượng Quan tiểu thư sao? 

 Là con gái của Thượng Quan gia, có đồ tốt gì người ta chưa từng thấy chứ? 

 Nhưng trong tiếng xì xào, Tề Thiên lại nhìn ra cách thức. 

 Anh ta đã sớm nghe nói tại một cuộc đấu giá, một vị khách VIP bí ẩn đã đấu giá được một chiếc nhẫn ngọc trắng không bắt mắt. 

 Dù chưa từng thấy nhưng anh ta vẫn nghi ngờ. 

 Khách VIP nhất định là người có hiểu biết, sành sỏi, sao lại chỉ mua một chiếc nhẫn? Nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc trắng này, anh ta lập tức hiểu ra! 

 Tề gia là một gia đình làm về sưu tầm nên đương nhiên có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy. Chiếc nhẫn ngọc trắng này nhìn có vẻ như được làm bằng vật liệu rẻ tiền, nhưng màu sắc và hào quang bên trong lại là thứ trăm năm khó gặp! 

 "Bảo vật! Bảo vật tuyệt thế!" Lời nói của Tề Thiên ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người! 

 Ngay cả Thượng Quan Nhược Minh cũng không khỏi nhìn lại thêm lần nữa, nhưng vẫn không nhìn ra điều gì. 

 "Tề công tử, anh nói đây là gì? Bảo vật ư? Không phải chứ!" 

 Thượng Quan Nhược Minh tự nhận mình cũng có chút nghiên cứu về sưu tầm, nhưng dù nhìn thế nào thì nó cũng chỉ là một chiếc nhẫn ngọc bình thường, không có gì đặc biệt. 

 Nhưng Tề Thiên không quan tâm tới ánh mắt của người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn ngọc trắng này. 

 "Mặc dù màu sắc của nhẫn ngọc rất bình thường, nhưng hào quang bên trăng khiến người ta không thể bỏ coi thường!" 

 Anh ta có vẻ hơi nôn nóng:"Chắc chắn các người không thể nhìn ra nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng sức hấp dẫn đang chảy bên trong nó! Mặc dù tôi không biết đó là gì, nhưng chắc chắn là bảo vật tuyệt thế. Khắp Giang Nam cũng không thể tìm được cái thứ hai!” 

 Lời nói mơ hồ này lập tức khiến Phùng Vĩnh Khang cau mày. 

 Đây rõ ràng là để bào chữa cho Lý Cảnh Thiên! 

 Tuy rằng anh ta không biết tại sao Tề gia muốn nói đỡ cho Lý Cảnh Thiên nhưng rõ ràng bọn họ là cùng một hội! 

 Điều khiến anh ta cay cú hơn là nếu ai ở thành phố Bạch nói điều này thì anh ta có thể phản bỏ, nhưng là Tề gia ở tỉnh Giang Nam thì anh ta không thể đắc tội. 

 Anh ta chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Lý Cảnh Thiên, nhưng lại không dám làm gì cả. 

 Sự ngưỡng mộ của Tề Thiên đối với Lý Cảnh Thiên vào lúc này đã đạt đến cực điểm! 

 ​ 

 Ban đầu Lý Cảnh Thiên đã cứu mạng cha mình, lại còn nhìn ra điểm bất thường của bộ trang sức, gián tiếp cứu cả Tề gia! Cộng thêm chiếc nhẫn ngọc trắng hôm nay khiến anh ta cảm thấy Lý Cảnh Thiên này quả thực là thần! Đồng thời, anh ta cũng thầm hối hận vì trước đây mình có mắt như mù, suýt nữa đã đắc tội với Lý Cảnh Thiên. 

 "Không biết anh mua chiếc nhẫn ngọc trắng này ở đâu? Nhưng..." 

 Lý Cảnh Thiên liếc anh ta một cái, ra hiệu anh ta đúng nói gì về cuộc đấu giá. 

 Không phải là vì sợ phiền phức gì, nhưng bảo vật Tư Nam cũng bị người ta suy đoán một khoảng thời gian rồi. Nếu chiếc nhẫn ngọc trắng này lại dính líu đến nữa, ở thành phố Bạch thân phận của anh sẽ không còn tiếp tục che giấu được nữa. 

 Thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, trước khi có thể sử dụng chân khí đột phá Nguyên Dương, anh vẫn phải tiếp tục ở lại thành phố Bạch. 

 Cũng may Tề Thiên lập tức hiểu ý anh, giữ im lặng. 

 Tranh cãi về việc tặng quà đã lặng lẽ kết thúc trong bối cảnh đồn đoán về chiếc nhẫn ngọc trắng. 

 Lúc bữa tiệc bắt đầu, Tề Thiên vẫn luôn đi theo Lý Cảnh Thiên để hỏi han ân cần. Điều này khiến những người vốn đã không hiệu lại càng thêm nghi ngờ về thân phận của Lý Cảnh Thiên. 

 Nhưng lúc này Tề Thiên lại hỏi về chuyện của bộ nữ trang. 

 Sức khỏe của Tề lão gia dần hồi phục, đã chuyển về nhà để chăm sóc nhưng vẫn lo lắng về tà khí trong bộ nữ trang. 

 Lý Cảnh Thiên trấn an Tề Thiên. Vốn dĩ ba ngày qua anh tu luyện là để độ hoá tà khí trong bộ nữ trang. Tuy rằng tà khí rất oán hận nhưng cũng không thể địch lại chân chính của Luyện Khí cấp năm, hiện tại đã hoàn toàn bị hoá giải rồi. 

 Không những vậy, anh còn chế tạo mặt dây chuyền ngọc thành Tử Mẫu Quyết và chiếc vòng ngọc thành chiếc khóa đôi, tổng cộng có bốn món rồi đặt vào hộp gỗ thông của bảo vật Tư Nam. 

 Ba ngày sau, bốn món này không những không còn tà khí mà còn mơ hồ có linh khí! 

 Anh lấy chiếc nhẫn ngọc ra đưa lại cho Tề Thiên, căn dặn anh ta nhất định phải mang theo bên mình. Bây giờ đây là một thứ đồ tốt hiếm có, nó không những không hại người mà còn bảo vệ chủ nhân khi gặp nguy hiểm. 

 Tề Thiên vô cùng biết ơn nhận lấy đồng thời đưa cho Lý Cảnh Thiên một chiếc thẻ ngân hàng. 

 “Nhà chúng tôi đã nhận được rất nhiều thứ, nhưng không có thứ gì có thể lấy ra được, nghèo đến mức chỉ có lại tiền thôi. Đây là 100 triệu, xin anh hãy nhận lấy. Nếu sau này Tề gia có thu thập được thứ gì quý hiếm, chỉ cần anh thích sẽ tặng cho anh. Ngoài ra, cha tôi còn dặn tôi phải đích thân đưa cái này cho anh." 

 Tề Thiên đưa hai tay ra: "Đây là thẻ đen của Tề gia, anh có thể tùy ý ra vào các đại sản nghiệp của Tề." Nói đến đây, anh ta lại cảm thấy có chút ngại ngùng. 

 “Mặc dù tài sản của Tề gia đều ở tỉnh Giang Nam, hiện tại anh Lý có thể không dùng đến nhưng tôi tin rằng với tài năng của anh Lý, sau này anh nhất định sẽ có thể đặt chân đến Giang Nam! Thành phố Bạch nhỏ bé này không thể trói buộc anh." 

 Lý Cảnh Thiên cũng không từ chối, liền nhận lấy. 

 Tề Thiên còn muốn nói thêm với anh điều gì đó nhưng lại nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, quản gia nhà Thượng Quan vội vàng bước vào. 

 "Tiểu thư, bên ngoài có một người tên là Vương Quang nói muốn gặp cô!" 



Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện A.a_z. (phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_z-z để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!