Mạo Danh Song Sinh

Chương 1: BỤI GAI CỨNG ĐẦU


 

Bên trong căn phòng tân hôn, một cô gái xinh đẹp trong tà váy cưới lộng lẫy đang không ngừng mỉm cười thật tươi, thi thoảng hướng mắt ra phía cửa, chờ đợi ai đó bước vào.

Hôm nay là ngày kết hôn giữa Bạch Chu Ân và Nhạc Bắc Vũ, người mà cô vốn đã yêu thầm tự bấy lâu. Tuy nhiên, cô cũng biết rằng bản thân anh chưa từng để tâm đến cô. Nhưng không vì thế mà cô từ bỏ quyết tâm chinh phục trái tim người đàn ông này.

Vì quá căng thẳng cho nên cô không ngừng rót rượu đang đặt ở trên bàn ra ly, sau đó uống cạn một hơi, nhằm giúp bản thân trở nên tự tin hơn ngay khi Nhạc Bắc Vũ xuất hiện.

Cạch...

Cánh cửa căn phòng mở ra, hiện lên thân ảnh cao ráo. Người đàn ông ngũ quan tuấn mỹ, mái tóc vuốt cao lịch thiệp, diện trên người bộ vest cưới chỉnh chu có chút do dự mà đưa mắt nhìn về phía bóng lưng của người đang ngồi ở phía giường, trên tay nâng niu ly rượu vang.

Chứng kiến cảnh tượng này, khiến cả người anh toát cả mồ hôi, đôi tay bất giác run rẩy mà nắm chặt lấy tà áo khoác, lẩm bẩm nói với chính mình:

- "Nhạc Nam Vũ, mày định chờ cô ấy uống say rồi lăn ra ngủ mới bước vào sao? Như vậy chẳng phải quá nhẫn tâm với một cô gái à?"

Do dự một hồi, cuối cùng, anh quyết định tiến vào bên trong, khẽ khép cửa lại. Nghe tiếng động, Bạch Chu Ân lập tức xoay người lại. Vẻ mặt nửa say nửa tỉnh của cô lập tức trở nên tươi tắn ngay khi nhìn thấy người đàn ông trong mộng mình mà không giấu được sự vui mừng, hớn hở chạy đến ôm chầm lấy anh, hạnh phúc nói:

- "Bắc Vũ, em còn tưởng đã bị anh bỏ rơi ngay trong đêm tân hôn rồi chứ?"



Bàn tay Nhạc Nam Vũ có chút chần chừ nhưng vẫn tỏ ra lịch sự mà đỡ lấy cô, trầm giọng đáp:

- "Tại sao em lại nghĩ như vậy?"

Nghe anh hỏi, Bạch Chu Ân bỗng nhiên bật khóc nức nở, sau đó chậm rãi kể lại mọi chuyện:

- "Bởi vì khi trước, anh đã từng nói rằng cả đời này sẽ không bao giờ cưới em làm vợ. Trong mắt anh, em là một bụi gai cứng đầu, luôn cản trở lối đi của anh."

Sắc mặt Nhạc Nam Vũ lập tức trở nên khó xử mà lúng túng vỗ về cô gái nhỏ đang tủi thân bên cạnh mà hạ giọng nói:

- "Chỉ là lời nói trẻ con khi trước anh buột miệng nói trong lúc tức giận mà thôi."

Anh vừa dứt lời liền cảm nhận ánh mắt ngờ hoặc của người trước mặt. Bạch Chu Ân cảm thấy có chút gì đó khác thường mà nghiêm túc hỏi:

- "Anh là Nhạc Bắc Vũ đúng không?"

- "Là anh mà. Sao em lại hỏi như vậy?"

Liền lập tức, cô khẽ chu môi, nhìn chằm chằm vào mắt của đối phương, dõng dạc nói:



- "Bởi vì anh vẫn có một người anh em song sinh khác tên là Nhạc Nam Vũ. Hơn nữa, nghe bảo tính cách của anh ấy hoàn toàn trái ngược so với anh."

Chuyện là lúc nhỏ, trong lúc giận dỗi cha mình không chịu mua món đồ chơi yêu thích, cho nên Nhạc Bắc Vũ quyết định bỏ trốn sang nhà của Bạch Chu Ân đến mức khiến người nhà vô cùng lo lắng mà chạy đi tìm anh khắp nơi. Sau cuộc gặp gỡ định mệnh đó, Nhạc Bắc Vũ thường xuyên lui tới chơi đùa với cô cũng vì một phần người em song sinh của mình vốn là một người hướng nội, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm túc, không bao giờ chịu bước ra ngao du thế giới bên ngoài.

Trở về thực tại, Nhạc Nam Vũ khẽ nhìn vào mắt người trước mặt mà nghiêm túc hỏi:

- "Em chưa từng tiếp xúc với cậu ấy. Vậy...em nghĩ như thế nào về tính cách hướng nội ấy?"

Bạch Chu Ân trầm ngâm suy nghĩ về câu hỏi bất ngờ này của anh, sau đó mỉm cười hồn nhiên đáp:

- "Em nghĩ rằng anh ấy cũng là người tốt. Bởi vì hai người là anh em song sinh mà."

- "Nhưng tính cách giữa hai bọn anh hoàn toàn trái ngược nhau."

Nhạc Nam Vũ vẫn cố gắng tìm hiểu suy nghĩ thật sự từ phía Bạch Chu Ân, vẻ mặt mong chờ câu trả lời từ cô. Liền sau đó, Bạch Chu Ân cất giọng đáp:

- "Nếu vậy em phải thử nói chuyện với Nhạc Nam Vũ mới được. Nhỡ đâu, người trầm tính như anh ấy lại cảm thấy thoải mái khi nói chuyện với một cô gái lắm lời này thì sao?"

Nghe đến đây khiến Nhạc Nam Vũ không nhịn được mà bật cười. Nhìn kĩ thì cô vợ này cũng có vài phần gì đó đáng yêu. Không đến mức giống như bụi gai cứng đầu như Nhạc Bắc Vũ đã nói.