Mạo Danh Song Sinh

Chương 2: TÍNH CÁCH ĐỐI LẬP


Bạch Chu Ân tròn xoe mắt nhìn anh thật lâu, thi thoảng lại bật cười khiến Nhạc Nam Vũ có chút khó hiểu mà lên tiếng hỏi:

- "Sao em nhìn anh rồi cười chứ?"

Không chút ngập ngừng, Bạch Chu Ân lập tức dõng dạc trả lời anh. Gương mặt tràn ngập niềm hạnh phúc, giọng ngọt ngào đáp:

- "Bắc Vũ, em không phải đang nằm mơ đúng chứ?"

Trước sự hồn nhiên của cô khiến anh không nhịn được mà phì cười, sau đó chậm rãi nắm lấy tay cô đặt lên gương mặt mình, trầm giọng đáp:

- "Đây là sự thật. Em không hề nằm mơ."

Chụt...

Nhạc Nam Vũ vừa dứt lời thì Bạch Chu Ân đã tiến lại gần, sau đó bất ngờ hôn lên một bên má của người trước mặt khiến anh phút chốc sững người mà ngơ ngác. Vành tai bất giác ửng đỏ cả lên liền sau đó đứng bật dậy, đưa tay che mặt nhằm không muốn để cô nhìn thấy biểu cảm ngại ngùng này mà nhanh chóng xoay người, đi vào bên trong phòng tắm.

Cạch...

Anh mạnh tay đóng sầm cửa lại, sau đó nhìn thẳng vào chiếc gương trên tường mà tự nhủ với chính mình:



- "Nhạc Nam Vũ, mày chỉ là thay anh trai hoàn thành lễ cưới với Bạch Chu Ân mà thôi. Đợi sau khi anh ấy giải quyết những vấn đề bên Anh quốc, anh ấy sẽ quay trở về với vai trò là một người chồng của Bạch Chu Ân. Chính vì thế, mày không thể rung động với chị dâu của mình được."

Vừa nói, anh vừa hít sâu một hơi nhằm ổn định lại nhịp tim đang đập mạnh liên hồi ở bên trong lồng ngực, sau đó chậm rãi mở cửa bước trở ra thì nhìn thấy người con gái trong bộ váy cưới đã nằm lăn ra giường ngủ một giấc thật say.

Khách sạn Anh quốc...

Bên trong một căn phòng, tiếng rên la đầy ái muội của người phụ nữ không ngừng vang lên. Làn da trần cùng cơ thể ngọc ngà không ngừng quấn quýt, khẽ cong người theo từng nhịp điệu của người trên thân. Ngay khi cô sắp đạt đến khoái cảm thì bất ngờ, cơ thể vạm vỡ trụ ở trên thân mạnh bạo rút vật nam tính của mình ra khỏi hang động huyền bí bên dưới, khiến vẻ mặt vốn đang tận hưởng của cô lập tức tắt dần mà trở nên cáu gắt, tức giận mắng:

- "Nhạc Bắc Vũ, ngay cả đến bước cuối cùng anh cũng không thỏa mãn tôi sao?"

Trước sự tức giận của người trên giường, Nhạc Bắc Vũ lập tức xoay lưng, sau đó đi đến phía tủ, lấy ra một viên thuốc, tiến về phía người con gái, dứt khoát cho vào miệng cô ta, lạnh lùng nói:

- "Phương Tình, cô vốn biết từ trước đến giờ, con người Nhạc Bắc Vũ này ra sao? Cô nghĩ tôi sẽ toàn tâm toàn ý mà trở thành người đàn ông chỉ mỗi riêng cô sao? Mơ đi."

Ngừng một lát, anh chậm rãi di chuyển đôi tay của mình chạm dọc lên cơ thể người ở trên giường, vốn đã không còn chút mảnh vải, sau đó nắm lấy cằm cô, nhếch môi cười nói:

- "Cô, chỉ là thú vui tì.nh d.ụ.c, giúp tôi giải khuây mỗi khi buồn chán mà thôi."

Dứt lời, anh mặc lại quần áo, sau đó xoay người vô tâm rời đi. Phương Tình như muốn phát điên mà gào thét thật lớn. Bàn tay cô không ngừng chà mạnh lên làn da sớm đã in hằn những vết hôn hoan ái mà Nhạc Bắc Vũ để lại, nghiến răng nói:



- "Nhạc Bắc Vũ, anh sẽ phải trả giá khi đã đối xử với tôi như vậy. Đồ xấu xa."

Dứt lời, cô đi vào bên trong phòng tắm mà gội rửa hết mọi thứ. Gương mặt tràn ngập sự ghê tởm vì thái độ hững hờ đến vô tâm của người đàn ông phong lưu này.

...***...

Bạch Chu Ân giật mình tỉnh giấc thì nhận ra trời đã sáng và bản thân vẫn đang trong bộ đầm cưới mà lập tức nhìn sang chiếc gối bên cạnh sớm đã trống trơ. Liền lập tức, cô chạy nhanh vào trong phòng tắm để vệ sinh cá nhân và thay đồ, còn không quên tát nhẹ lên gương mặt mình, lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói:

- "Mọi thứ là mơ sao?"

Cạch...

Ui...da...

Ngay khi cô hớt hải chạy ra phía cửa thì vô tình va phải dáng người cao ráo từ bên ngoài chậm rãi bước trở vào khiến chiếc đĩa đang cầm trên tay lập tức rơi xuống. Đồ ăn cũng vì thế mà văng tung tóe khắp nơi ra sàn. Tuy nhiên, giọng điệu anh không hề tức giận mà lại vô cùng ôn nhu, nhanh chóng cúi người xuống, đưa tay ra, hướng về phía Bạch Chu Ân, quan tâm hỏi:

- "Em có bị thương ở đâu không?"

Vừa nói, Nhạc Nam Vũ khẽ nở nụ cười ngọt ngào mà nhìn thẳng vào ánh mắt của người con gái bị ngã ra sàn khiến cô ngơ ngác, tròn xoe mắt nhìn anh chằm chằm.