Mắt Mù

Chương 7


Edit: Jiang

Beta: Cỏ Cua

Bắt đầu từ ngày Phó Minh Sâm dẫn Chu An đi công viên giải trí chơi, cô lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn. Vài ngày sau đó, Phó Minh Sâm thay đổi thói quen chỉ đến chỗ cô vào thứ sáu thành mỗi ngày sau khi tan làm, anh sẽ trở về biệt thự Gia Ninh.

Chuyện tốt đến quá đột ngột khiến Chu An có chút không biết làm thế nào.

“Anh Phó, dạo này anh không bận công việc sao?” Sau khi ăn tối xong, Chu An ngồi xếp bằng trên thảm lông dê màu trắng trong phòng khách, hỏi anh.

Phó Minh Sâm nhận lấy đĩa trái cây từ dì Khương làm bếp, sau đó ngồi xuống bên cạnh Chu An, nhẹ giọng nói: “Trước khi công việc trở nên bận rộn hơn thì anh muốn tranh thủ ở với em nhiều một chút, không được sao?”

Chu An xoa bụng Đại Hoàng đang ngủ trên đùi mình, nhẹ nhàng nói: “Đương nhiên là được rồi ạ!”

Phó Minh Sâm lấy một miếng trái cây, đưa đến miệng cho Chu An: “An An, há miệng nào.”

“A.” Chu An cắn một miếng: “Là dâu tây.”

Quả dâu mọng nước tan trong miệng. Khuôn mặt trắng nõn của Chu An nhăn lại, sau khi nuốt xong thì híp mắt cười nói: “Chua quá, quả lúc nãy chua quá đi.”

“Chua sao.” Phó Minh Sâm lại lấy một quả dâu nhìn có vẻ chín hơn, đưa cho Chu An, nói: “Chắc là quả này sẽ ngọt hơn đó. Em thử quả này đi.”

Chu An đụng vào tay Phó Minh Sâm, sau đó cầm lấy cái nĩa, ngoan ngoãn nói: “Em không ăn nữa đâu.”

Cô đưa nĩa về phía Phó Minh Sâm, ý muốn đút cho anh ăn. Phó Minh Sâm cúi đầu cắn một miếng, sau đó cũng nhíu mày: “Vẫn chua.”

Thật không may, cả hai đều ăn phải quả dâu bị chua.

Vì sự trùng hợp ngẫu nhiên này mà hai người đều bật cười.

Thời gian buổi chiều, Chu An thường nghe phim. Cô rất muốn nghe tiếng người khác nói chuyện. Bởi vì căn nhà của Phó Minh Sâm quá lớn nhưng lại vắng vẻ. Mọi người đều chuyên chú làm việc của mình, một mình cô phải chờ đợi rất lâu. Có chút thanh âm làm bạn, cô mới không suy nghĩ lung tung.

Cô thường xem những bộ phim cũ. Những bộ phim đó lúc trước cô đã xem qua, cho nên bây giờ dù không nhìn thấy hình ảnh thì cô cũng có thể dựa vào lời thoại để tưởng tượng ra đại khái.

Mấy ngày nay, Chu An xem vài bộ phim mà cô chưa từng xem với Phó Minh Sâm.

Xem không hiểu chỗ nào, cô sẽ nhỏ giọng hỏi Phó Minh Sâm. Mỗi lần nghe giọng Phó Minh Sâm giải thích, đáy lòng Chu An sẽ hiện lên một niềm vui sướng nho nhỏ. Không chỉ bởi vì họ có thể hiểu nội dung của bộ phim, mà họ còn cùng nhau đắm chìm vào bộ phim.

Hai người ngồi trên thảm, lưng dựa vào ghế sô pha. Hai người và một con chó đắp chung một cái chăn, nhiệt độ của nhau hòa lẫn vào trong không khí.

Đại Hoàng gối đầu lên đùi Chu An, chậm chạp nhắm mắt, thỉnh thoảng lại lè lưỡi liếm tay Chu An, vẻ mặt chán nản.

“Đại Hoàng rất chán rồi phải không?” Chu An xoa đầu Đại Hoàng, nhẹ giọng nói nhỏ: “Có phải nhớ con gái Nhị Bạch rồi phải không?”

Lúc Chu An được bố nuôi nhận thì Đại Hoàng sinh Nhị Bạch. Tính ra Nhị Bạch cũng được một tuổi rưỡi rồi. Chu An chưa từng nhìn thấy Nhị Bạch. Cô chỉ nghe bà nội nói Nhị Bạch từ nhỏ đã rất bướng bỉnh, sau khi gây rắc rối thì bị Đại Hoàng đuổi về nhà chạy trốn.

Nửa năm trước tình hình của Chu An không quá lạc quan, không biết Phó Minh Sâm đã dùng cách gì mà lừa được bà nội mang Đại Hoàng đến đây, hơn nữa lại không khiến bà nghi ngờ chút nào.

Đôi mắt của cô không chỉ là gánh nặng của Phó Minh Sâm, mà còn khiến Đại Hoàng phải lìa xa gia đình.

Nhiều khi suy nghĩ nhiều quá sẽ khiến cô dễ dàng hoài nghi mọi thứ. Chu An nhẹ nhàng lắc lắc đầu, không để mình tiếp tục suy nghĩ tiêu cực nữa.

Nhạc nền của bộ phim nổi lên, Chu An cố gắng tập trung vào bộ phim.

Điện thoại của Phó Minh Sâm trên sô pha rung hai cái, anh vươn tay mở điện thoại. Là tin nhắn của Tần Duyệt Nhan. Anh liếc nhìn Chu An đang tập trung xem phim, điều chỉnh điện thoại thành chế độ im lặng.

Tần Duyệt Nhan:【Hôm nay tôi vừa đến quán đồ ngọt mà lần trước chúng ta đi. Món mới của quán bọn họ cực kỳ ngon~】

Quán lần trước anh đưa Tần Duyệt Nhan đi là do trợ lý của anh đề cử, anh cũng không nhớ quán đó tên là gì. Hơn nữa anh cũng không thích ăn đồ ngọt.

Nhưng anh vẫn bịa ra một câu trả lời:【Vậy sao, ngày mai tôi tới đó thử】

Sau khi trả lời ngắn gọn, Phó Minh Sâm mở WeChat của trợ lý, bảo anh ta ngày mai mua vài món ở quán ăn hôm đó mang tới trường cho Tần Duyệt Nhan.

“Anh Phó? Anh Phó còn ở đây không?” Chu An gọi anh hai lần mà vẫn không nghe thấy anh đáp lại, nên giơ tay lên quơ quơ.

Phó Minh Sâm lấy lại tinh thần, lập tức nắm lấy tay Chu An. Anh cúi đầu nhìn vào đôi mắt không thấy gì của Chu An, nói: “Anh ở đây.”

“Vừa nãy nam chính nói gì thế?” Chu An tò mò hỏi: “Sao lại khiến nữ chính khóc? Anh Phó, khúc đó em không nghe rõ.”

Đây là một bộ phim điện ảnh của Australia, giọng Anh có hơi nặng, có mấy lời thoại nói quá nhanh nên Chu An nghe không hiểu.

Phó Minh Sâm vừa mới trả lời tin nhắn, hoàn toàn không tập trung vào bộ phim nên không thể trả lời Chu An.

Đầu óc Phó Minh Sâm trống rỗng hai giây, anh há miệng thở dốc. Sau đó anh cầm điều khiển, chỉnh cho bộ phim quay lại hai phút trước đó, nói với giọng bình tĩnh nhất có thể: “Không sao, chúng ta xem lại lần nữa.”

“Được ạ.” Chu An không nghĩ nhiều, mỉm cười đồng ý với anh.

Phó Minh Sâm bị nụ cười này của cô làm cho hơi chột dạ. Anh đứng dậy một cách khá hoảng hốt, bỏ lại một câu “Anh ra ngoài gọi điện thoại”, sau đó rời đi.



Cửa ban công mở ra rồi lại đóng chặt. Phó Minh Sâm đứng trong gió lạnh đốt một điếu thuốc, rít một hơi thật mạnh. Ánh lửa đỏ cháy đến tay, Phó Minh Sâm mới nhận ra điếu thuốc đã cháy hết.

——

Sáng hôm sau, Tần Duyệt Nhan quay về ký túc xá nghỉ ngơi sau khi tan học. Bạn cùng phòng cầm theo một hộp đồ ngọt được đóng gói đẹp đẽ, đặt trên bàn của Tần Duyệt Nhan, còn trêu cô: “Lần này lại là người nào tặng đây?”

Tần Duyệt Nhan xuống giường, mở giấy gói ra. Bên trong là tên quán ăn mà hôm qua cô nhắc Phó Minh Sâm. Ở trên còn có một sticker mặt cười.

Trong hộp có năm, sáu phần đồ ngọt, Tần Duyệt Nhan cười trộm.

Phó Minh Sâm khá chăm chút, còn biết quan tâm đến bạn cùng phòng của cô.

Tần Duyệt Nhan lấy một phần, phần còn lại thì chia cho bạn cùng phòng.

Bạn cùng phòng nhận lấy, liếc nhìn sticker trên nắp hộp, sau đó nói với Tần Duyệt Nhan: “Người theo đuổi này không được rồi, chỉ nói là tặng cậu, tên cũng không ghi lại là thế nào.”

“Tớ biết là ai tặng rồi.” Tần Duyệt Nhan lấy thìa xúc một miếng kem hạt dẻ, cười hì hì nói: “Anh ấy có hơi trầm lặng, còn khá chậm nhiệt, nhưng cũng rất chân thành.”

Bạn cùng phòng: “Tớ nghĩ cậu bị anh ta mê hoặc rồi thì có.”

Tần Duyệt Nhan vừa ăn vừa lấy điện thoại ra chụp món đồ ngọt, sau đó gửi qua cho Phó Minh Sâm:【Bất ngờ nhỏ ăn rất ngon /bắn tim/】

Phó Minh Sâm:【Vậy là tốt rồi.】

Tần Duyệt Nhan mở lại nội dung trò chuyện của hai người mấy ngày trước, cảm thấy Phó Minh Sâm đối với mình không quá chủ động, chắc cô phải ra tay thôi.

Tần Duyệt Nhan:【Sắp tới sinh nhật của bố tôi rồi. Tôi muốn mua cho ông ấy một món quà. Tôi muốn mời anh làm người mẫu để chọn đồ cho bố tôi có được không?】

Tần Duyệt Nhan tìm một lý do cũ rích, nhưng cô biết Phó Minh Sâm sẽ không để ý.

Quả nhiên, giây tiếp theo cô đã nhận được tin nhắn trả lời đồng ý của Phó Minh Sâm.

Sinh nhật của Phó Minh Sâm cũng vào tháng này.

Từ một tháng trước, Chu An đã đau đầu nghĩ nên tặng quà gì thì tốt. Một người tàn tật như cô không thể làm những thứ quá phức tạp, nhưng nếu tùy tiện mua một món nào đó thì lại thấy không đủ thành ý.

Vì thế, mỗi buổi chiều khi không có tiết học, Trương Phượng Khiết lại dẫn cô đến trung tâm thương mại gần đó, xem có thể chọn được món nào ưng ý không.

Chu An dẫn Đại Hoàng đi theo, cô muốn Đại Hoàng cũng được ra ngoài hít thở không khí.

Trương Phượng Khiết đưa Chu An tới tầng năm của trung tâm thương mại, tầng này có rất nhiều đồ thủ công. Trương Phượng Khiết thấy bảng hiệu đề chữ kẹo dẻo tự làm, khá nổi tiếng nên hỏi Chu An: “Cửa tiệm trước mặt em có thể tự làm kẹo và bánh quy. Em có muốn thử không?”

Chu An lắc đầu: “Anh Phó không thích ăn vặt.”

Trương Phượng Khiết an ủi cô: “Vậy chúng ta đi dạo tiếp.”

Đi được hơn nửa tầng bốn, Chu An bỗng nhiên đứng lại, quay đầu hỏi Trương Phượng Khiết: “Chỗ này có mùi đất sét đúng không ạ?”

Trương Phượng Khiết nhìn quanh, sau đó nói: “Có một cửa hàng đồ gốm.”

Chu An cảm thấy hứng thú, kéo tay áo Trương Phượng Khiết, nói: “Em muốn làm một cái chén cho anh Phó.”

Có thể hình dung được, người mù muốn làm đồ gốm sẽ phải vất vả như thế nào.

Chủ cửa tiệm là một cô gái rất dịu dàng. Cô ấy cẩn thận hướng dẫn cho Chu An quy trình nhào nặn, còn thường xuyên cho cô lời khuyên.

Chu An chỉ có thể dựa vào cảm giác để làm theo. Cô làm hỏng hơn mười phôi gốm mới có thể thành công. Cô phải dùng thời gian gấp ba người bình thường.

Chủ tiệm: “Người nhận được món quà này chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.”

Chu An lau mồ hôi trên trán, cười ngại ngùng: “Hy vọng là anh ấy sẽ thích.”

Chủ tiệm lưu lại phương thức liên lạc của Chu An, nói sau khi hoàn thành sẽ gọi Chu An đến lấy.

Trương Phượng Khiết giúp Chu An lau bùn đất dính trên mặt, nói cảm ơn với chủ tiệm rồi dẫn cô và Đại Hoàng rời đi.

Đi đến tầng một, bụng Chu An kêu một tiếng. Nặn đồ gốm là một việc rất tốn sức, buổi trưa Chu An ăn ít nên giờ đã đói bụng.

Trương Phượng Khiết cười: “Chúng ta đi ăn chút gì đi.”

Chu An cũng cười: “Vâng.”

Trương Phượng Khiết quay đầu lại, thấy một hàng dài người đang xếp hàng phía quầy bán thức ăn nhanh. Cô kéo Chu An đến ngồi xuống ở một cái ghế sô pha, nói: “Quầy đồ ăn nhanh rất đông, bên trong có rất nhiều người. Em ngồi ở đây trước đi, để chị qua mua đồ ăn.”

“Vâng.” Chu An nắm chặt dây xích Đại Hoàng, ngoan ngoãn gật đầu.

Chu An ngồi trên ghế sô pha, khẽ tính thời gian.

Trên thang cuốn của trung tâm mua sắm, Phó Minh Sâm xách một cái túi, bên trong là cà vạt Tần Duyệt Nhan chọn cho bố cô. Tần Duyệt Nhan đứng sau Phó Minh Sâm một bậc, nhìn Phó Minh Sâm ở đằng trước xách đồ giúp cô thì mím môi cười khúc khích.

“Anh Minh Sâm.” Tần Duyệt Nhan gọi một tiếng.



Phó Minh Sâm quay đầu, vẻ mặt hơi kỳ lạ. Giọng nói của cô gái rất êm tai, nhưng từ đáy lòng Phó Minh Sâm lại sinh ra kháng cự.

Phó Minh Sâm cố gắng đè xuống, cong khóe miệng đáp: “Ừ?”

“Em muốn mời anh tới tiệc sinh nhật của bố em, anh có rảnh không?” Tần Duyệt Nhan hơi thấp thỏm. Đây là lần đầu tiên cô dẫn đàn ông về gặp bố mẹ, không biết Phó Minh Sâm có cảm thấy quá đột ngột không.

Phó Minh Sâm bước xuống khỏi bậc thang, chờ Tần Duyệt Nhan đi cùng, vừa đi vừa nói: “Được mời là vinh hạnh của tôi.”

Anh sẽ tham gia, tuy rằng ngày đó cũng chính là sinh nhật của anh.

Người xếp hàng mua đồ ăn quá đông, Chu An đã đợi hơn mười phút mà chưa thấy Trương Phượng Khiết quay về. Đại Hoàng ở phía sau quay ra cửa, sủa “gâu” một tiếng.

Chu An nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhỏ giọng ngăn nó: “Suỵt! Đại Hoàng, ở chỗ này không được sủa, nếu không lát nữa bảo vệ sẽ đến đuổi chúng ta đi đó.”

Đại Hoàng đột nhiên phản nghịch, liên tục gâu gâu hai tiếng, có vẻ vừa lo lắng vừa gắt gỏng. Sau đó thoát khỏi sợi dây xích Chu An đang cầm, chạy đi.

Chu An sốt ruột đứng lên, đưa mắt nhìn bốn phía tối đen, chỉ có thể hét lớn về khoảng không: “Đại Hoàng!”

Bên kia cửa, Đại Hoàng chạy tới phía sau Phó Minh Sâm, điên cuồng sủa: “Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!”

“Aaaaaa!” Tần Duyệt Nhan bị sự xuất hiện bất ngờ của Đại Hoàng dọa sợ, hét ầm ĩ, nắm chặt cánh tay Phó Minh Sâm, núp phía sau anh.

Phó Minh Sâm nhìn chú chó màu vàng quen thuộc, đôi đồng tử co lại.

Sao Đại Hoàng lại xuất hiện ở đây….

Chu An….

Đại Hoàng cắn ống quần tây của Phó Minh Sâm, vừa cắn vừa kêu.

Hai bảo vệ đi tuần ở gần đó lập tức cầm gậy chạy tới, kéo Đại Hoàng ra khỏi người Phó Minh Sâm, vừa khống chế con chó vừa hỏi: “Là chó của hai người sao?”

Tần Duyệt Nhan lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không biết con chó điên này! Các anh mau đuổi nó đi, nếu không nó sẽ cắn người đó!”

Sắc mặt Phó Minh Sâm hoảng hốt: “…… Tôi cũng không quen con chó này.”

Bảo vệ nhận được câu trả lời thì không hề nương tay, dùng gậy đánh vào lưng Đại Hoàng. Đại Hoàng bị đau liền kêu lớn tiếng hơn.

“Giữ chặt nó!” Bảo vệ nói.

Gậy vừa đánh xuống, Đại Hoàng rú lên né tránh, sau đó chạy đi.

Tần Duyệt Nhan vẫn chưa hết kinh sợ, ngồi xổm xuống kéo ống quần của Phó Minh Sâm lên kiểm tra: “Anh không sao chứ?”

Chân Phó Minh Sâm không bị thương, dáng vẻ anh thất thần, thấp giọng nói: “Nó…..Không làm tôi bị thương.”

Người xem náo nhiệt tụ tập chung quanh, rất lộn xộn. Phó Minh Sâm nắm chặt cổ tay Tần Duyệt Nhan, sắc mặt còn có hơi bối rối, anh thúc giục nói: “Chúng ta mau đi thôi.”

“Đại Hoàng….” Chu An nghe loáng thoáng thấy tiếng của Đại Hoàng, còn có người muốn đánh nó. Cô không quản nhiều, lập tức mở gậy dò đường ra, lảo đảo đi về phía phát ra âm thanh: “Đại Hoàng…. Đại Hoàng, về đây!”

Xuyên qua đám đông, Phó Minh Sâm nhìn thấy Chu An.

Anh nhanh chóng xoay người, kéo Tần Duyệt Nhan nhanh chóng rời khỏi trung tâm thương mại.

Phó Minh Sâm đưa Tần Duyệt Nhan trở về xe của anh, nhẹ giọng nói: “Tôi đưa em về nhà trước.”

Khởi động xe, tiếng chó sủa lại loáng thoáng truyền tới.

Tần Duyệt Nhan quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, khiếp sợ nói: “Con chó vàng kia lại chạy tới, đang đuổi theo chúng ta!”

Phó Minh Sâm nhìn qua gương chiếu hậu, yết hầu bất giác lên xuống dữ dội, sau đó anh nhấn chân ga, lái xe rời khỏi trung tâm mua sắm.

Đại Hoàng điên cuồng đuổi theo phía sau. Bộ lông sáng bóng màu vàng vì chạy nhanh mà phồng ra, giống như một con sư tử đang tức giận.

Tần Duyệt Nhan vẫn quay đầu nhìn nó.

Chiếc xe hòa vào dòng xe cộ đông đúc trên đường, bóng dáng của Đại Hoàng càng ngày càng xa.

Đột nhiên phía sau truyền tới tiếng thắng xe gấp và tiếng va chạm, Phó Minh Sâm nhìn về phía kính chiếu hậu, thấy một vũng máu bắn lên tung tóe.

Giọng nói của Tần Duyệt Nhan run lên: “Con chó kia…. Hình như bị xe tông……”

 

------oOo------