Nhược Lan đã đi công tác. Ở khách sạn, bà gọi về cho Tuệ Lâm.
“Con gái à ! Hai đứa đã ăn tối chưa ?”
Tuệ Lâm đang soạn tập sách, bao vở, chuẩn bị bút viết này kia để chuẩn bị đi học. Thấy mẹ nuôi gọi đến thì bắt máy ngay.
Nghe bà hỏi thế, cô nhanh chóng đáp:
“Dạ, con đang soạn đồ đi học. Cũng còn sớm, lát nữa con với Minh Hoàng sẽ ăn ạ.”
Cô nghe thấy tiếng đàn ông, rất quen là đằng khác vang ở đầu bên kia.
“Nói với tụi nhỏ, ba Sơn bảo chúng mau ăn cơm, ăn phải đúng giờ giấc. Nếu không sẽ bị loạn giờ giấc sinh hoạt, ăn uống, ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Lại nghe thấy tiếng của Nhược Lan gằn.
“Ai mượn anh xía vào chuyện mẹ con chúng tôi. Mà anh ở phòng nào, sao vào phòng tôi được ? Tôi giữ chìa khóa đây mà…”
“Muốn là được thôi, em yêu !”
Sau câu nói đó, Tuệ Lâm nghe thấy tiếng hôn vô cùng kêu khiến cô bé hơi bất động tí dù cũng chứng kiến tận mắt nhiều lần rồi.
Vẫn là dì Nhược Lan của cô tiếp tục mắng chửi người “ba nuôi” nào đó.
“Thằng điên này, anh cút đi cho tôi. Đồ bất lịch sự, vô liêm sĩ.”
Tuệ Lâm có thể tưởng tượng được nét mặt như muốn ăn tươi nuốt sống chú Minh Sơn của dì Nhược Lan nhà mình.
Cho tới khi bà dùng chất giọng dịu dàng tiếp tục nói chuyện với cô.
“Con ngoan, bây giờ cũng ngay lúc ăn cơm, con và Minh Hoàng nhanh đi ăn rồi làm gì làm. Có gì cứ gọi cho bác quản gia nha. Tối, nhà chỉ có hai đứa, phải tự chăm sóc nhau nhé. À, lúc chiều Minh Hoàng có nói với dì, thằng bé bảo quản gia không cần đến, có gì sẽ gọi sau. Cho nên, hai đứa nhớ lo lắng lẫn nhau nha. Ngày hai đứa đi học, dì vẫn chưa về, quản gia sẽ đưa tụi con tới trường, có gì cần thì nói với ông ấy nhé.”
Cửa phòng bật mở, Tuệ Lâm hướng mắt nhìn thì thấy Minh Hoàng. Anh rất tự nhiên mà đi vào, sau đó nằm oạch lên giường của cô.
Tuệ Lâm nhìn bộ dáng dửng dưng của anh, cô chỉ có thể thở dài. Thật sự là rất tự tiện, và phòng của cô chẳng bao giờ gõ cửa. Mấy lần nói anh, anh lại lấy lí do buộc cô phải đầu hàng. Điển hình nhất chính là, anh bảo, lỡ anh bị gì gấp rút cần cô giúp, gõ cửa và chờ đợi thì có thể sẽ “đi đời” luôn. Cỡ đó không, bảo cô làm sao không nhắm mắt làm ngơ mặc anh tự do tự tại. Thế nhưng, cô vẫn phải có quy tắc riêng. Cô sẽ nhắn tin trước nếu làm việc riêng, hay vấn đề của con gái, dù Minh Hoàng hôm đó có qua phòng tìm cô hay không.
Hôm nay không có tin nhắn, nên anh rất tự nhiên vặn cửa phòng cô. Có khóa thì anh cũng có chìa khóa để mở. Cậu chủ mà, thích là ép người thế đó, chỉ trách cô cãi không lại cái miệng của anh.
Liếc nhìn Minh Hoàng một lúc, Tuệ Lâm mới trả lời Nhược Lan:
“Dạ con biết rồi. Bây giờ con gọi Minh Hoàng cùng xuống nhà ăn cơm ngay. Dì và chú Minh Sơn cũng tranh thủ ăn uống rồi nghỉ ngơi. Hai người giữ sức khỏe ạ ! Con chúc dì công việc thuận lợi.”
“Con gái ngoan ! Được rồi, hai đứa ăn cơm tối đi nhé, ngủ sớm. Chào con !”
“Dạ con chào dì và chú Sơn !”
Tắt máy, Tuệ Lâm hướng đến tấm thân đang nằm nhắm mắt như ngủ kia. Tiếng gọi nhẹ nhàng khẽ vang lên:
“Minh Hoàng, chúng ta xuống nhà ăn cơm tối thôi. Xong rồi, cậu mang sách vở với dụng cụ học tập sang đây, mình sẽ chuẩn bị trước cho cậu. Đến ngày nhập học, cậu chỉ cần soạn vào balo là được.”
Đôi mắt vẫn nhắm nhưng người nào đó lại nhàn nhạt mở miệng đáp:
“Tự giác nhỉ ? Không cần nhắc nữa rồi.”
Tuệ Lâm chớp mắt thở dài. Cô vừa dọn dẹp lại mọi thứ cho gọn vừa trả lời.
“Mình còn lạ gì cậu nữa chứ. Tùy cậu thôi, cũng là đồ của cậu.”
“Đều để trên bàn học, cậu đến phòng tôi mà lấy. Tôi soạn sẵn rồi, có cả balo. Ngày đầu đến trường cậu mang những gì thì bỏ vào balo cho tôi như vậy.”
Thiếu nữ nhíu mày, không hài lòng lắm với những gù vừa nghe. Cô hỏi lại:
“Sao cậu không tự mang qua ? Mình đã giúp cậu chuẩn bị rồi mà.”
Lần này đến thiếu niên chau mày. Đôi mắt sâu thẳm mở ra nhìn Tuệ Lâm. Minh Hoàng trông thấy cô đã mang bộ dáng ấm ức.
Dáng người cao ráo bật dậy, lưng tựa vào đầu giường. Tay quơ lấy mền bông ném qua phía cô, chuẩn xác đến độ một góc mền trùm luôn trên đỉnh đầu thiếu nữ.
Tuệ Lâm bực bội kéo mền bông xuống. Giọng nói lảnh lót mang theo tức giận gằn lên:
“Đừng có quá đáng !”
Cánh môi hồng nhuận mím lại, cô không để tâm đến Minh Hoàng nữa. Nhanh chóng đứng lên muốn rời khỏi phòng thì cổ tay đã bị nắm lại. Sự giận dỗi vẫn còn nên Tuệ Lâm dùng cặp mắt uất ức nhìn Minh Hoàng.
Khóe môi anh tuấn hiện lên ý cười chứa phần dịu dàng khiến cho Tuệ Lâm có phần xao lãng. Cô không thể không thừa nhận, Minh Hoàng bình thường ít nói, dáng vẻ lại khó chịu, lạnh lùng nhưng một khi anh cười lên, nhất định sẽ khiến người ta “vỡ tim”. Anh luôn nói cô cười rạng rỡ, thế nhưng với cô, nụ cười của Minh Hoàng càng dịu dàng sẽ càng khiến người ta say đắm, mê mẫn.
Giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng mang theo cưng chiều nói với cô:
“Một lát trước khi đi sẽ mang qua cho cậu. Tôi nào dám để cậu tự thân tự lo chứ. Đừng giận, tôi chỉ muốn trêu cậu chút thôi !”
Tuệ Lâm cắn môi dưới, nghe thấy mấy lời anh nói, giận dỗi cũng dịu bớt xuống. Lại nghe thấy anh muốn đi thì hỏi:
“Cậu ra ngoài à ?”
Minh Hoàng gật đầu thay cho câu trả lời. Bàn tay nắm cổ tay của cô khẽ lắc qua lắc lại. Anh dường như thích thú với hành động có phần hơi ngốc nghếch này.
Tuệ Lâm lườm anh, tay bắt lấy cái tay đang loạn kia dừng lại. Cô nhỏ tiếng dặn dò:
“Trời tối ra ngoài nguy hiểm, cậu cẩn thận một chút. Lỡ…người của Trương gia giở trò…Cậu đi về sớm đấy. Bao giờ về nhà thì gọi cho mình, mình sẽ xuống nhà mở cửa cho cậu. Tốt nhất là 10g hoặc trễ nhất 11g mình sẽ gọi cho cậu. Xem như nhắc nhở vậy, còn lại tùy cậu muốn thế nào thì sẽ thế.”
Minh Hoàng nghe mấy lời Tuệ Lâm nói, anh không nhịn được bật cười một tiếng, lòng lại dấy lên ý muốn trêu chọc cô.
Tỏ vẻ ngạc nhiên lại như tò mò, anh hỏi:
“Chưa gì đã muốn quản tôi rồi à ? Xem nào, cái dáng vẻ này, thật…y chang vợ tôi !”
Câu cuối còn cố ý kéo dài ra. Khuôn mặt anh tuấn đã bắt đầu xuất hiện tia lưu manh dành cho thiếu nữ trước mắt.
Tuệ Lâm nhìn bộ dáng đắc ý, trêu chọc của Minh Hoàng dành cho mình, mặt tự dưng ửng hồng trông cực kì xinh xắn. Trái tim thiếu nữ có hơi đập mạnh, đáy lòng bối rối dâng lên thẹn thùng.
Không thể để ai đó phát hiện bản thân xấu hổ, Tuệ Lâm trừng mắt, đẩy cánh tay đang nắm cổ tay mình ra. Đôi chân thon dài vừa đi ra cửa, không quay đầu nhưng vẫn cất tiếng đáp lại:
“Ăn nói hàm hồ, mình chỉ lo cậu xảy ra chuyện. Dù sao, dì Nhược Lan cũng dặn dò mình và cậu phải chăm sóc lẫn nhau rồi. Nếu cậu có chuyện gì không hay, mình ăn nói với dì thế nào. Con cưng của gia đình, cậu có chuyện gì, mình không lấy chồng kịp để sinh con đền cho cả nhà đâu.”
Minh Hoàng rời giường nối gót cô ra khỏi phòng. Dáng vẻ như ông cụ non đi bên cạnh Tuệ Lâm, hằn hộc mà nói:
“Con nít con nôi, chồng con cái gì. Cậu yên phận mà học hành chăm chỉ cho tôi. Léng phéng yêu đương thì biết tay. Đi xuống ăn cơm, nhanh !”
Nói xong đi một mạch trước
Đấy, lại làm ra cái điệu bộ khó chịu part time nữa rồi. Tuệ Lâm chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài mà chẳng thể nói lại một câu nào. Sáng nắng, chiều mưa, tối khùng, chỉ có thể là cậu chủ Minh Hoàng nhà cô thôi. Đây là lời trong lòng mà Tuệ Lâm nghĩ, cô không dại dột mắng thẳng người nào đó. Giận lên khó dỗ lắm !