Cả hai đều hiểu ý, chỉnh sửa trang phục, lần này Giang Nguyệt không thể để Nhiếp Chiếu tiếp tục nhảy lò cò ra ngoài, mà Nhiếp Chiếu cũng không thể chấp nhận bản thân xuất hiện trước mặt người khác trong tình trạng như vậy, vì thế cuối cùng nàng cũng đạt được ước nguyện dìu đỡ hắn.
Đệ Ngũ Phù Dẫn ngồi trang nghiêm ở vị trí chủ tọa, thấy đôi phu thê mới cưới bước vào với dáng vẻ hòa hợp, nét mặt hắn dịu đi không ít.
Hắn ra hiệu cho Chúc Long mang trà tới.
Chúc Long nhíu mày một chút, nhưng vẫn tuân lệnh mang chén trà đến cho Nhiếp Chiếu, lẩm bẩm nói: "Tân hôn hạnh phúc, u-la u-la u-la..."
Họ chỉ hiểu được nửa câu đầu, còn nửa câu sau hoàn toàn không hiểu gì, Nhiếp Chiếu nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc, Chúc Long nghiến răng, nhét khay trà vào tay Nhiếp Chiếu, rồi hét lên: "Kính trà cho huynh trưởng đi!"
Sau đó, sợ bị đánh, hắn nhanh chóng chạy về đứng sau Đệ Ngũ Phù Dẫn, giữ vẻ mặt bình thản, như thể không có chuyện gì xảy ra.
Thực ra, theo phong tục, tân nương phải dâng trà ra mắt trưởng bối nhà chồng, nhưng không ngờ Đệ Ngũ Phù Dẫn lại muốn Nhiếp Chiếu dâng trà cho hắn theo đúng nghi lễ.
Đệ Ngũ Phù Dẫn mỉm cười hòa nhã, ngồi ở vị trí cao, dường như không phải hắn là người từng đối đầu với Nhiếp Chiếu trước đây. Nhiếp Chiếu không có gì để nói, hắn sớm đã đoán được Đệ Ngũ Phù Dẫn sẽ hành xử như vậy, nhưng hắn cũng không thèm tranh cãi với loại người như thế này.
Hắn cầm chén trà đưa tới, nói: "Kính mời huynh trưởng."
Ngũ Phù Dẫn hài lòng nhấp một ngụm trà, trao cho hắn một phong bao dày cộp cùng một miếng ngọc bội: "Đây là vật cha để lại cho ta, nay ta truyền lại cho ngươi. Đừng phụ sự mong đợi của ta, sớm ngày khai chi tán diệp, nối dõi tông đường."
Lời này nghe có gì đó không đúng lắm, nhưng lại không thể bắt bẻ được điều gì. Nhiếp Chiếu định nói gì đó với Giang Nguyệt nhưng cuối cùng lại nuốt lời, chỉ khẽ gật đầu cho qua.
Đệ Ngũ Phù Dẫn nhìn xuống chân hắn, lo lắng hỏi: "Hôm qua bận rộn cả ngày, chân ngươi không sao chứ? Hãy nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt. Lần này ta mang theo nhiều dược liệu quý, có gì cần dùng thì đừng ngại, bây giờ chân ngươi là quan trọng nhất."
Nhiếp Chiếu không tin hắn đột nhiên phát tâm từ bi quan tâm đến mình, chắc hẳn là nghĩ nếu chân hắn thực sự bị tàn phế, thì Giang Nguyệt có một người chồng như vậy sẽ rất mất mặt.
Ngũ Phù Dẫn thấy ánh mắt hắn đầy vẻ không tin, liền tỏ ra độ lượng đáng kinh ngạc: "Từ nay về sau đã là người một nhà, quan tâm đến ngươi là điều nên làm."
Nhiếp Chiếu nhếch môi nở một nụ cười gượng gạo.
Thật sao? Không tin đâu.
Theo phong tục, tân nương ngày đầu tiên phải nấu bữa sáng cho gia đình chồng để thể hiện sự đảm đang. Nhưng vì chân hắn bị thương không tiện, chỉ nấu được vài bát cháo mè, khiến Đệ Ngũ Phù Dẫn tiếc nuối vì không thể thưởng thức tài nghệ nấu nướng đặc biệt của Nhiếp Chiếu.
Hắn tham dự lễ cưới của họ cũng là tranh thủ thời gian giữa bộn bề công việc, đến chiều Đệ Ngũ Phù Dẫn lên đường trở về Thương Nam, trước khi đi còn để lại một cây cam mới trồng giống mới, loài cam bụng rốn.
Giờ đây khi nghe thấy hai từ "cam bụng rốn", Nhiếp Chiếu đã giật mình.
Giang Nguyệt muốn trồng cây này trong vườn, nhưng Nhiếp Chiếu tranh luận, cuối cùng họ thỏa thuận trồng nó ở trước cổng nhà.
Tiễn Đệ Ngũ Phù Dẫn xong, họ cũng gặp mặt và tiếp đón khách đến dự lễ cưới, sau đó tặng quà và tiễn khách về.
Hai ngày trôi qua hầu như không có thời gian nghỉ ngơi, đến đêm khuya yên tĩnh, họ mới có thời gian kiểm đếm tiền mừng cưới.
Ngoài số tiền dùng để bù đắp số tiền đã chi trước cho Tu Thành, việc giao lưu, tiếp đón khách khứa, họ vẫn còn dư khá nhiều.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
"Thừa ra một món." Giang Nguyệt kiểm đếm ba lần, vẫn thấy có một món quà không biết từ đâu ra, là một pho tượng Phật Quan Âm bằng gỗ tử đàn, nhìn từ độ bóng đến hương thơm đều có giá trị không nhỏ.
Không lý nào lại tặng quà quý giá như vậy mà không để lại tên, nhưng bất cứ điều gì không rõ ràng, cứ hỏi Nhiếp Chiếu thì chắc chắn không sai.
"Do Công Tôn Ký Minh tặng, cất vào kho đi. Ông ấy vốn thích sưu tầm các loại gỗ quý, khi nhị ca ta kết hôn, ông ấy cũng tặng một tượng điêu khắc bằng gỗ hoàng đàn." Nhiếp Chiếu vừa nhìn đã đoán ra ngay.
Món quà này thực sự khiến người ta bất ngờ, nhưng cũng không có nhiều thời gian để hồi tưởng quá khứ, xuân năm nay đến sớm, ban ngày đã bắt đầu ấm áp, các công trình tạm hoãn trước đây đều cần được khởi công lại.
Thông thường, sau khi kết hôn sẽ có nửa tháng nghỉ, nhưng Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu không được nghỉ.
Nếu như Công Tôn Ký Minh không xuất hiện, họ vẫn còn chút thời gian, nhưng giờ có thêm gia đình Công Tôn, họ phải nhanh chóng hoàn thành công việc, ngoài việc khôi phục tuyến đường thương mại, còn phải lo về phòng thủ biên giới, huấn luyện binh lính, và tích trữ lương thực không thể lơ là.
May mắn là Công Tôn Tẫn cũng bị thương nặng, nên họ vẫn còn chút thời gian nghỉ ngơi.
Vì chấn thương ở chân, Nhiếp Chiếu không tiện di chuyển, nửa tháng này hắn và Giang Nguyệt đã phân công công việc rõ ràng, hắn lo công việc trong nhà, còn Giang Nguyệt lo việc bên ngoài. Việc sắp xếp nhân sự cho Sở Thông Thương vẫn chưa hoàn tất, nhân sự cho Pháp Sở thì dễ dàng hơn.
Triệu Tứ vốn đã quản lý được mọi việc ở Chúc Thành, nay được đặt bên cạnh để rèn luyện thêm, đủ khả năng đảm nhận trọng trách lớn, nhưng nhân sự cho Thương Sở vẫn chưa được quyết định, đây sẽ là nguồn thu tài chính lớn nhất của Phủ Tây trong tương lai, nhất định phải giao cho người đáng tin cậy.
Nếu Giang Nguyệt có chút tài năng về kinh doanh và tính toán, nàng chắc chắn sẽ là người không thể thiếu, nhưng nàng hoàn toàn không có năng khiếu trong lĩnh vực này, con đường học thương nghiệp của nàng có thể tóm gọn là từ nhập môn đến bỏ cuộc, hơn nữa hiện tại cũng không có thời gian rộng rãi để học.
Công Tôn Ký Minh sau trận chiến ở Thương Nam đã hiểu rằng liên minh giữa Phủ Tây và Thương Nam tạm thời không thể bị đánh bại, dù Nhiếp Chiếu bị thương, Đệ Ngũ Phù Dẫn cũng không dễ dàng để họ chiếm một tấc đất, nên ông ta không tiếp tục ép buộc nơi này nữa mà chuyển hướng tiến công Vô Đông, chiếm lại mười ba quận ở Vô Đông, ổn định lòng dân và lòng quân, sau đó lấy cớ nhờ công lao quân đội để yêu cầu Hoàng đế giam giữ Hoàng Hiền và những người khác, rồi mới xuất quân tiến về phía Bắc Tĩnh.
Vùng Bắc Tĩnh trước nay luôn là nơi trọng yếu trong các cuộc chiến, dù địa thế cô lập và khó được hỗ trợ, nhưng lại có tiềm năng lớn, thêm vào đó họ bằng cách nào đó đã nhận được một lượng lớn lương thực và quân khí, khiến cuộc chiến trở nên càng khốc liệt
Nếu nói rằng lương thực này từ tay ai mà ra, Giang Nguyệt và Nhiếp Chiếu không hẹn mà cùng nghĩ đến Công chúa Quảng Bình.
Trong hai tháng từ xuân sang hè, vết thương ở chân của Nhiếp Chiếu đã hồi phục khá nhiều, Phủ Tây cũng được củng cố chắc chắn như một thùng sắt, vì không tiện ra ngoài, trách nhiệm của Giang Nguyệt càng trở nên nặng nề hơn, trước đây nàng mỗi bữa chỉ ăn ba bát cơm, giờ đã tăng lên bốn bát.
Ngày mồng bảy tháng sáu, Nhiếp Chiếu sớm tỉnh dậy với tâm trạng đầy mong đợi, nhưng không thấy bóng dáng Giang Nguyệt đâu. Tâm trạng của hắn dần nguội lạnh, trở mình trên giường, nghịch ngợm sợi tua treo trên màn, nghĩ rằng dạo này có nhiều việc nên nàng quên mất ngày này cũng là điều bình thường. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy chua xót, hắn kéo chăn lên quấn chặt lấy mình.