Nếu là Viên Vũ của ngày trước, khả năng sẽ nén giận, trả vờ không nghe thấy rồi rời đi.
Nhưng hiện tại, cô cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng từ Hàng Dục hay không, bỗng nhiên cảm thấy đã đủ tự tin.
Hơn nữa, nếu hôm nay cô nhịn, về nhà khẳng định Hàng Dục sẽ muốn nói:
—— "Như vậy đã bị người ta bắt nạt?"
—— "Mệt mỏi cho em còn ngây ngốc ở văn phòng luật lâu như vậy."
Viên Vũ cầm cốc nước rất tự nhiên đi vào rót nước ấm, mấy người trợ lý trong phòng trà nước xấu hổ rời đi, cô vừa rót nước vừa hô lên: "Lần sau mọi người có bất luận nghi ngờ gì về tôi, có thể đến trước mặt hỏi thẳng, cảm ơn."
Trương Đề giơ ngón tay cái lên về phía cô.
Viên Vũ cười cười, cúi đầu mở một túi đường đỏ cho vào cốc, lấy thìa đảo đảo, uống một ngụm xuống bụng, cô thở dài một hơi, trong đầu nhớ đến sáng nay lúc Hàng Dục đưa cô đi làm đã nói:
"Ở đài truyền hình nếu có người dám bắt nạt em, cứ báo tên anh."
"Anh là ai, đại ca." Viên Vũ cảm thấy mất mặt, che mắt lại.
"Đừng có tâng bốc được không, ai biết anh."
"Anh đây là bạn trai đỉnh của đỉnh đỉnh đỉnh chuyên mục đệ nhất đưa tin phát thanh viên Viên Vũ"
Hàng Dục đắc ý mà nhướng mày: "Thật đỉnh quá đi."
Viên Vũ: "......"
Cô cạn lời nói: "Người đỉnh chẳng phải là em sao?"
"Biết mình đỉnh vậy là tốt rồi." Hàng Dục véo mặt cô:
"Cho nên, không ai có thể bắt nạt em."
Viên Vũ bật cười nhấp chút nước đường, lúc cầm rác trên bàn ném vào thùng rác, nhìn vào trong gương, phát hiện bên trong là cô gái tự tin cởi mở hơn nhiều, eo thon thẳng tắp. Chắc do thay đổi hoàn cảnh công tác, tâm tình tốt, cũng có thể là...Hàng Dục rót canh gà rất hiệu nghiệm.
Mẹ Viên nhắn tin đến hỏi, tối nay về nhà hay ngày mai.
Lần trước đi hơi vội, cô nói cuối tuần về sẽ giải thích với mọi người cho tốt, nghĩ ngợi, cô nhắn lại: 【 Mai con về ăn cơm trưa. 】
Buổi tối hàng ngày Hàng Dục còn muốn cô đi cùng truyền nước biển, nếu đêm nay cô về nhà, người này kiểu gì cũng lười biếng không đi, thân là một người đàn ông, lúc cắm kim truyền còn dụi đầu vào ngực cô.
Nghĩ lại hình ảnh đó, mỗi lần Viên Vũ đều muốn ném văng anh ra ngoài.
Mất mặt, quá mất mặt.
Những người khác đều bắt đầu tan tầm, Viên Vũ kiểm tra lại bản thảo tuần sau hai lần, sau đó đóng dấu, một phần để ở công ty, một phần cho vào túi, lúc này mới nghỉ. Trần Luật cũng cầm cặp đi ra, Viên Vũ lễ phép chào hỏi, anh ta không nói gì, chỉ gật gật đầu về phía cô.
"Trần Luật, sách tôi còn chưa đọc xong, chờ đọc xong sẽ trả lại anh"
Viên Vũ nhìn thang máy sắp đến, nói về phía anh ta: "Nếu cảm thấy không được, tuần sau mang đến trả cho anh."
"Cô vẫn còn đọc?" Trần Luật lộ dáng vẻ như ngoài ý muốn: "Không sao, cô đọc xong thì trả lại cho tôi."
"Được, cảm ơn."
Thang máy đã đến, Viên Vũ cho anh ta vào trước, mình theo sau rồi cùng đi ra ngoài. Hàng Dục vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, tay bó thạch cao chống trên mặt đất, tay trái cầm di động quay quay, từ xa liếc mắt thấy Viên Vũ, lại quét mắt sang Trần Luật, khóe mắt nhẹ nhàng nhếch lên.
Trần Luật không lái xe, đi đến cửa lên xe taxi rời đi, ánh mắt cũng không đưa một lần đến Hàng Dục.
Lúc Viên Vũ đi đến, Hàng Dục vẫn còn đang ngồi xổm dưới đất, cô giơ tay như sờ tên trộm chó, xoa xoa mái tóc mềm mại của anh, miệng cong lên ý cười:
"Hàng Dục, anh như này giống cẩu thật đấy."
"Để anh cắn em miếng." Hàng Dục há mồm định cắn cô, thuận thế kéo cánh tay cô đứng lên, kẹp đầu cô dưới nách:
"Tên đó có ý gì? Sao tan tầm cùng giờ với em, có phải có ý với em không? muốn theo đuổi em?"
"Hàng Dục, rõ ràng anh ta đã hơn ba mươi rồi!"
Viên Vũ bị anh chọc tức đến cạn lời, nhịn không được muốn cười: "Sao anh ta có thể theo đuổi em? "
"Ông chú hơn ba mươi tuổi sẽ thích em, chuyện này cũng không biết à?"
Hàng Dục véo véo má cô: "Ở công ty chú ý cho anh, không cần phải đáng yêu như vậy, hiểu chưa?"
Viên Vũ: "......"
Cô cười ha ha.
"Còn cười!" Hàng Dục nắm cằm cô, cúi đầu đột nhiên hôn một cái vào môi:
"Ai cho em cười đẹp như vậy!"
"Có bệnh à ha ha ha ha!" Viên Vũ cười đến không ngừng được, bị người đàn ông ôm vào người lại là một trận hôn:
"Bệnh thần kinh ha ha ha ha!"