Một Lần Yêu

Chương 1: Mơ hồ


“Thẩm Trạch…Thẩm Trạch….”

Thẩm Trạch mơ mơ màng màng tỉnh dậy trong cơn mộng. Ánh nắng cuối hè càng về chiều càng đậm màu, rợp lên hàng mi dài cong vút của người còn đang nửa tỉnh nửa mê.

“Ưm….”

“Thẩm Trạch… bây giờ đã là cuối tiết rồi… cũng nên về …..”

Người bạn cùng lớp tốt bụng nhắc nhở, cậu gật gù nhưng thậm chí còn không vào đầu được mấy chữ. Thẩm Trạch dụi mắt, nhìn giờ trên điện thoại.

Đã sáu giờ chiều rồi. Tới giờ làm thêm rồi.

Thẩm Trạch vò mái tóc rồi, nhanh nhẹn sắp xếp sách vở vào cặp rồi cúi đầu bước đi nhanh ra khỏi lớp. Đã quá giờ nên trên hành lang càng vắng bóng người, Thẩm Trạch cũng không để ý lắm, bây giờ cậu chỉ một lòng muốn đi làm mà thôi.

Reng….reng….reng….

Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên. Nó quen tới mức không cần nhìn số, người con trai đang bình tĩnh kia cũng biết đó là ai. Cậu chần chừ, trong lòng lại rối như tơ vò, không biết có nên bắt máy hay không. Dẫu Thẩm Trạch cũng hiểu rõ tình cảnh bản thân không thể nào từ chối.

“Sao lâu bắt máy thế?”

^^^“Ừm…. Tớ có chút chuyện nên…..”^^^

“Tối nay tới chỗ tớ đi. Có thứ hay ho muốn cho cậu xem.”



^^^“Ừm…”^^^

Người bên kia nhanh chóng cúp máy, cũng không để ý đến giọng điệu buồn buồn man mác của Thẩm Trạch. Có lẽ đã quá quen với việc ra lệnh, người kia cũng không màng chuyện cậu có đồng ý hay không.

Thật ra cũng không có chuyện Thẩm Trạch được phép từ chối. Nên đáp án vạn lần vẫn vậy mà thôi.

Cuộc trò chuyện nhanh chóng như một đoạn nhạc dạo không lời, lướt qua cuộc đời của Thẩm Trạch. Bước chân cậu vẫn đều đều, nên làm gì thì làm nấy.

Lấy xe rồi đến cửa hàng tiện lợi để làm thêm, thứ hay ho gì đó mà người kia nói, cậu không để tâm.

Là thứ hay ho …… hay chỉ là những cái cớ vụng về để cậu phải đến đó…. Thẩm Trạch không ngốc đến mức không phân biệt được… mà có lẽ người kia cũng không để tâm đến việc cậu có biết hay không, cũng không để tâm việc có che giấu hay không.

...****************...

“Không phải nói cậu đến sớm một chút hay sao?”

Khương Lễ Hào càu nhàu, giọng điệu đầy giận dỗi, hai mắt như loài dã thú nhìn chằm chằm vào cậu con trai gầy gò trước mặt. So với lần đầu gặp mặt thì dường như Thẩm Trạch đã ốm đi trông thấy. Đôi mắt vốn dĩ sáng láng như ánh sao trời, bây giờ lại u sầu và nhuốm đầy mùi đau thương. Nó tăm tối, thậm chí một kẻ thâm trầm dã tâm như Khương Lễ Hào cũng không nhìn ra.

“Xin lỗi cậu, tại hôm nay tớ kết ca trễ.”

Bả vai Thẩm Trạch run run, đầu cúi gằm, hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một người đang đến nhà người yêu sau một ngày dài không gặp. Từ góc độ của. Khương Lễ Hào, hoàn toàn chỉ có nhìn thấy đỉnh đầu của cậu trai nhỏ hơn, không thể nhìn thấy ánh mắt lảng tránh ấy.

Cuộc đối thoại của bọn họ lẽ ra không nên như thế. Không phải là một bên đi chất vấn, một bên xin lỗi chỉ vì những chuyện không phải của cậu. Chỉ là Thẩm Trạch đã quá quen với việc phải xin lỗi rồi. Đực biệt là đối diện với người mà cậu đã từng rất yêu thương kia.



Căn phòng nơi cả hai “hẹn hò” vẫn như thường ngày. Ánh đèn vang dịu nhẹ bao trùm cả không gian sang trọng. Chiếc sô pha đắt tiền cùng với hương thơm nhẹ nhàng từ mùi nến thơm xa xỉ vương vấn nơi chóp mũi.

Thẩm Trạch từng rất thích mùi hương này. Cậu không đủ tinh tế để biết nó thuộc nhãn hiệu đắt tiền nào, cũng không biết nó được làm từ những nguyên liệu quý hiếm nào. Cậu thích nó vì hương thơm ấy chính là hương vị của Khương Lễ Hào, là thứ mùi hương đọng lại rõ trên quần áo, khiến cậu từng xao xuyến không thôi. Ấy thế mà bây giờ, mùi hương ấy vào mũi cậu lại nhàn nhạt và kinh tởm không chịu được.

Thẩm Trạch đặt cặp sách lên ghế, thả người sau một ngày mệt mỏi, bỏ qua hẳn ánh mắt đầy tò mò nghiên cứu của Khương Lễ Hào khi nhìn mình.

“Sao thế?! Hôm nay đi làm mệt lắm sao?!”

Khương Lễ Hào nhíu mày nhìn gương mặt gầy gò đầy mệt mỏi của người mà hắn vẫn gọi là người yêu. Dẫu cho chưa bao giờ Khương Lễ Hào thật lòng. Bất quá trong mắt những kẻ có tiền có quyền như hắn thì thật lòng đáng giá mấy đồng cơ chứ. Nhưng bên nhau gần một năm dưới danh nghĩa người tình, hắn cũng có chút muốn quan tâm.

Một món đồ gắn bó nhiều năm, e là cũng có tình cảm.

Khương Lễ Hào tự cho là như thế, bất chấp việc trong giới hắn nổi danh với việc kiêu ngạo bạc tình. Là một kẻ tàn nhẫn không từ thủ đoạn có thể đè ép người khác chỉ để đạt được mong muốn của bản thân. Huống chi là những người tình mà hắn chỉ coi như giày rách muốn vứt thì vứt. Ai dám hó hé nửa điều kết cục chỉ nhận lại còn đáng sợ hết cái chết.

Thẩm Trạch lắc đầu. Cậu đúng là rất mệt mỏi, nhưng cho dù có làm thêm ca ở cửa hàng tiện lợi cũng không làm cậu mệt mỏi bằng việc đối đầu với người giả dối này.

Khương Lễ Hào sà xuống ngồi bên cạnh, bày ra vẻ mặt ngả ngớn mười phần, ôm lấy bả vai Thẩm Trạch.

“Hay là cậu nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi đi. Tớ nuôi cậu.”

Đáp lại chỉ là khoảng không im lặng cùng với cái lắc đầu quen thuộc.

Thẩm Trạch thừa biết trong lời của người kia có bao nhiêu phần thật lòng bao nhiêu phần giả dối. Chỉ e là thứ gọi là “nuôi” kia sẽ phải đánh đổi bằng cả tương lai, thậm chí là cả tính mạng và cả quãng đời đen tối tủi nhục làm một kẻ thế vai.