Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh

Chương 45


Editor: Thư Ni

Beta-er: Eirlyss

———————

Tin thư ký của Lăng Việt từ chức, chính thức được truyền xuống, bởi vì thời gian gấp gáp nên việc bàn giao cũng tương đối phức tạp, đối với chức thư ký tổng giám đốc này, cần phải tìm người quen thuộc công việc trong Lăng thị, cho nên tạm thời sẽ không thông báo tuyển dụng bên ngoài, chỉ tuyển một trong các nhân viên đang làm trong công ty, đương nhiên, việc chọn ra một người trong số các nhân viên đang làm cũng chẳng đơn giản gì.

Bao gồm cả nhân viên thực tập, chỉ cần họ có năng lực vượt trội, khả năng thích ứng và các chỉ số IQ, EQ, SQ* cao, cuối cùng đợi Lăng tổng xác nhận là được.

*IQ: Chỉ số thông minh (Intelligence Quotient)

*EQ: Trí thông minh cảm xúc (Emotional Quotient)

*SQ: Thông minh xã hội (Social Quotient SQ)

Thật ra chủ yếu vẫn là do Lăng Việt quyết định.

Mà nhân viên thực tập chỉ cần trúng tuyển, thì sẽ trực tiếp trở thành nhân viên chính thức của công ty, không cần đợi đến kỳ hạn của hợp đồng.

Ngay khi tin tức được đưa ra, có rất nhiều nhân viên mới cùng thực tập sinh tích cực đăng ký.

Các thực tập sinh tràn đầy ý chí chiến đấu, nhân viên mới giống như mặt trời nhỏ, còn nhân viên lâu năm thì giống như mặt trời lúc chạng vạng tối, không có chút năng động.

Làm thư ký cho tổng giám đốc, cũng không phải là chuyện tốt.

Để không đả kích nhân viên mới, nhân viên cũ không đề cập đến việc năm đó không biết có bao nhiêu người bị loại khi tham gia ứng tuyển làm thư ký cho phó chủ tịch Lăng, cũng không biết sau đó có bao người đã từ chức, mà hiện tại mới tìm được một thư ký có khả năng chịu được áp lực cùng khả năng làm việc tốt.

Chỉ là vị thư ký tài giỏi này cũng muốn từ chức, khẳng định kế tiếp đây sẽ là một cuộc chiến lâu dài.

Mà những chuyện này lại không liên quan gì đến Hải Lan, bởi vì gần đây Gallery nhận được một đơn đặt hàng cho một công việc kinh doanh quan trọng, muốn tổ chức một buổi triển lãm nghệ thuật, mà từ trước đến nay các buổi triển lãm tranh đều do Hải Lan tự mình làm lấy, lần này bởi vì cô phải đi làm ở Lăng thị, lại không thể bởi vì buổi triển lãm mà lơ là công việc bên này, càng không thể vì công việc tạm thời này mà đánh mất phiếu cơm, cho nên mấy ngày nay Hải Lan vẫn luôn bận rộn.

Lúc đi làm, còn phải lén lút giám sát việc sắp xếp đồ trưng bày ở Gallery, không có chút thời gian rảnh rỗi nào, ngay cả đi vệ sinh cũng phải đợi đến lúc nhịn không được nữa mới đi.

Buổi chiều lúc cô đang bận đến sứt đầu mẻ trán, Hoàng Khiết cầm một tập văn kiện đến cho cô ký tên.

“Cô xem một chút, nếu không có vấn đề gì thì ký tên.”

Hải Lan nhớ rõ trong cuộc họp lúc sáng hình như có nhắc tới, nói cái gì mà phụ cấp tập huấn, còn nói khi nào chỉnh lý xong, sẽ để cho mọi người ký tên, cho nên Hải Lan cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp ký tên vào văn kiện.

Hoàng Khiết nhíu nhíu mày, nhắc nhở: “Chẳng lẽ cô không xem qua một chút sao?”

“Không cần, cái này cũng chỉ là việc nhỏ thôi.” Nói xong lại nhìn màn hình máy tính, cũng không có ngẩng đầu lên, cầm văn kiện trả lại cho Hoàng Khiết.

Hoàng Khiết cầm lấy văn kiện, nhìn chữ ký trên giấy, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, người trong cuộc cũng đã nói không có vấn đề gì, vậy thì chắc là cũng không có vấn đề.

Bận rộn cả ngày, rốt cuộc cũng đem hai người kia chiếu cố xong, việc trang trí cũng rất thuận lợi, chỉ cần ngày mai xin nghỉ một ngày, thứ sáu lại tiếp tục trang trí, thứ bảy khai mạc, vậy thì tất cả đều sẽ đại công cáo thành.

Khi gần xong việc, Hải Lan nhẹ nhỏm thở ra một hơi, hơi hơi duỗi tay ra, lại nhìn thời gian trên máy tính, mới phát hiện đã là bảy giờ tối, trong văn phòng cũng chỉ còn hai ba người đang tăng ca.

Nhìn vào văn phòng của Lăng Việt, lại phát hiện đèn trong văn phòng hắn vẫn còn sáng, có chút kinh ngạc.

Hình như chưa từng thấy Lăng Việt tăng ca bao giờ, à đúng rồi, không phải là cô chưa từng thấy, mà là do lúc trước vừa đến giờ tan tầm cô đã lập tức rời đi, chưa tăng ca bao giờ, hôm nay tăng ca chỉ là do có tình huống đặc biệt thôi.

Nghĩ nghĩ, cô vẫn đứng dậy, đi tới trước cửa văn phòng của Lăng Việt, gõ cửa một cái.

Trong văn phòng truyền ra giọng nói nhàn nhạt “Vào.”

Hải Lan đẩy cửa vào, Lăng Việt giống như đoán được cô sẽ đến, cho nên lúc Hải Lan bước vào, hắn đã đợi.

Lúc Hải Lan tiến vào, Lăng Việt hỏi: “Mọi việc đều đã xong?”

Hải Lan xoay xoay cổ: “Cũng tính là vậy, thứ bảy mở triển lãm tranh, ngày mai tôi muốn xin nghỉ một ngày để đến sắp xếp, tôi cũng không thể vì công việc phụ mà làm chậm trễ việc chính, cũng phải chiếu cố công việc chính này một chút.”

Hải Lan vốn định cả đời làm việc ở Gallery, cho nên cái gì là nghề phụ, cái gì là nghề chính, đều được phân chia rõ ràng.

Lăng Việt cười cười: “Đã làm xong rồi, vậy thì đi ăn cơm thôi.”

Nói xong đứng lên, cầm lấy áo khoác âu phục đang vắt trên ghế.

Hải Lan sửng sốt, hỏi: “Cho nên anh là vì chờ tôi nên mới tăng ca?”

Lăng Việt mặc áo khoác, nhìn về phía cô, nhàn nhạt nói: “Thuận tiện.”

Hải Lan ôm thái độ hoài nghi, thật sự chỉ là thuận tiện thôi sao?

Sao cô lại cảm thấy trong lúc chờ cô, thuận tiện tăng ca mới là sự thật.

“Vậy bữa cơm tối nay, có tính là hẹn hò không?” Ánh mắt Hải Lan lộ ra một chút chờ mong.

Tuần này cũng đã hẹn nhau một lần vào thứ ba, còn hai lần hẹn hò nữa, hai ngày cuối tuần cũng không thể cùng hắn ra ngoài được, bình thường chỉ hẹn hò một chút vào buổi tối lúc tan tầm, nhưng nếu hai ngày cuối tuần đều phải đi hẹn hò, vậy thì có chút không đáng nha, hơn nữa cuối tuần cô còn phải mở triển lãm tranh, cũng không có thời gian rảnh.

Khóe miệng Lăng Việt lộ ra chút ý cười: “Nếu em muốn, vậy thì tính là một lần đi.”

Cái này còn phải nói sao, đương nhiên là tính rồi!

“Vậy tối nay, tôi mời anh ăn cơm.” Tâm tình Hải Lan lập tức tốt lên.

Ai mời ai ăn cơm, cũng không còn quan trọng nữa, cuối cùng hai người tìm được một quán mì ở dưới lầu công ty.

Lúc gọi món, Hải Lan chọn mỳ thịt bò, Lăng Việt cũng chọn giống như vậy, cuối cùng, Lăng Việt còn nhắc nhở phục vụ: “Một tô không cho hành.”

Hải Lan cũng vội vàng nói: “Tô của tôi cũng đừng cho.”

Lăng Việt lắc lắc đầu: “Đây là gọi cho em.”

Hải Lan hơi sửng sốt, nhìn Lăng Việt nói với nhân viên phục vụ chỉ cần một phần không có hành.

Lăng Việt…..Hình như hiểu rất rõ khẩu vị của cô?

Ở nhà, Hải Lan gần đây cũng chỉ nói với mình dì Hà quản gia rằng cô không ăn hành lá, Lăng Việt… làm sao hắn biết được? Giống như lần trước khi ăn cơm ở Lăng gia, anh ta cũng biết cô bị dị ứng khoai môn.

Đến cả bố mẹ cô còn không biết chuyện này.

Lăng Việt quay đầu lại, nhìn về phía Hải Lan đang ngây người, hỏi: “Làm sao vậy?”

Hải Lan đè xuống nghi hoặc trong lòng, lắc đầu cười cười: “Không có gì.”

Khi thức ăn còn chưa được mang lên, Lăng Việt hỏi Hải Lan: “Ở công ty, đã quen chưa?”

“Đây là lần đầu tiên tôi đến công ty người khác làm, cũng không có áp lực gì lớn, quen được rất nhiều người, cũng học được rất nhiều điều mà trước kia tôi không biết, cảm giác khá thú vị.” Nói xong, trên mặt Hải Lan lộ ra nụ cười thản nhiên.

“Quen thì tốt rồi.”

Hải Lan gật gật đầu, cô ở Lăng thị, quả thật đã trải qua một khoảng thời gian rất phong phú, tiện thể trải nghiệm cuộc sống của nhân viên văn phòng.

Mì được đưa lên, Hải Lan ăn một cách lơ đễnh.

Sau khi ăn xong, Hải Lan nói: “Hôm nay tôi không có lái xe đến, tôi đi tàu điện ngầm.”

Lăng Việt nhíu mày: “Bữa ăn này coi như hẹn hò?”

Hải Lan chớp mắt: “Nếu không thì sao?”

Hắn còn cảm thấy lỗ vốn?

“Thời gian còn sớm, đi dạo với anh một chút đi.”

Hải Lan liếc nhìn đồng hồ, còn chưa đến tám giờ rưỡi, nói: “Cũng được, đi với anh nửa tiếng, chín giờ tôi sẽ về nhà.”

Gần Lăng thị có một khu phố bán đồ, buổi tối vẫn còn rất đông người, bởi vì lần trước đi thật xa cũng gặp người quen, nên Hải Lan cũng không còn cẩn thận từng li từng tí như trước nữa, dù sao chỉ cần không làm ra động tác thân mật trước mặt mọi người, thì cô có thể giải thích rõ ràng.

Lúc đi dạo, bởi vì Hải Lan cố ý đung đưa hai tay, nên Lăng Việt cũng không thể nắm tay cô, hai người trầm mặc hồi lâu, Hải Lan suy nghĩ thật lâu mới lên tiếng gọi: “Lăng Việt.”

“Ừ?”

Hải Lan mím mím môi, hỏi: “Anh bắt đầu thích tôi từ khi nào?”

“Có lẽ là từ kiếp trước.”

Bước chân Hải Lan hơi ngừng lại, trợn mắt nhìn hắn, “Tôi nghiêm túc đấy!”

Lăng Việt cười nhẹ, “Nếu thật sự muốn nói thời gian chính xác, anh cũng không nhớ rõ, nhưng anh có thể khẳng định…” Lời nói hơi ngừng lại, bước chân cũng dừng.

Bởi vì sự thần bí của Lăng Việt, nên Hải Lan cũng ngừng lại, đối mặt với hắn, chờ câu tiếp theo của hắn.

Chỉ thấy ánh mắt Lăng Việt trở nên thâm thúy, nghiêm túc, trong ánh mắt thâm thúy ấy dường như có ánh sáng lóe lên, mà trong đó chỉ có duy nhất Hải Lan.

Trong không khí dường như có hơi thở nóng rực.

Hải Lan giống như ý thức được gì đó, sắc mặt trở nên mất tự nhiên.

“Người anh yêu, là em.”

Nghe được câu này, Hải Lan giống như quên cả hô hấp, chỉ nhìn Lăng Việt, mấy giây sau mới thở hắt ra một hơi, mặt đỏ bừng.

“Anh, anh đột nhiên nói cái gì vậy, làm cho người ta không được tự nhiên, bỏ đi, tôi không hỏi anh nữa!” Nói xong, Hải Lan trực tiếp xoay người đi về phía trước, đi trước Lăng Việt.

Hải Lan cảm thấy mặt đang mình nóng lên, thầm mắng bản thân không có tiền đồ, chẳng qua là bị một người lớn lên đẹp trai hơn so với người khác một chút tỏ tình, nói yêu thôi mà, từ nhỏ đến lớn cũng không phải chưa từng gặp qua, khẩn trương cái gì chứ.”

Nhưng mà, trái tim vẫn đập rất nhanh, nhanh đến mức cô còn có thể nghe được tiếng tim đập.

Sau khi nghe Lăng Việt tỏ tình, Hải Lan đã không cho hắn cơ hội, cũng không cho hắn đi song song với cô nữa.

Cho đến khi tới cửa tàu điện ngầm, Hải Lan vội vàng bỏ lại một câu: “Tôi đã đưa giấy nghỉ phép cho quản lý nghỉ phép, ngày mai sẽ không đến.” Rồi tiến vào ga tàu điện ngầm, cũng không cho Lăng Việt cơ hội nói, để tài xế đưa cô về.

Xem bộ dạng chạy trối triết của Hải Lan, khóe môi Lăng Việt khẽ nhếch.

Trên đường trở về, Lăng Việt nhận được một cuộc điện thoại.

“Lăng tổng, tôi phát hiện, Tề Noãn hình như có quan hệ với Thẩm lão phu nhân, có cần điều tra thêm không?”

Lăng Việt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khóe miệng hơi hơi cong lên, lộ ra một chút ý cười.

Rốt cuộc mọi chuyện vẫn như thế, vẫn chọn con đường cũ, như vậy cũng tốt, đỡ khiến hắn phải tiêu phí nhiều tinh lực trên người cô ta.

“Ghi lại tất cả những lần mà hai người họ gặp nhau, chụp ảnh lại…” Nghĩ nghĩ, bổ sung thêm: “Còn có, chú ý đến người những người mà bọn họ có quen biết trong khoảng thời gian này, nếu có thể, giám sát cả tình hình tài chính của họ.”

Có một số việc, bên ngoài không cho phép, nhưng đối với hacker mà nói, chỉ cần không chạm đến phòng tuyến cuối cùng là được.

“Được, tôi sẽ đi xử lý.”

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Việt gõ nhẹ ngón tay vào đầu gối, khóe miệng lộ ra ý cười lạnh.

Lòng tốt cũng phải tùy người, có một số người, không cần thiết giữ lại đường sống.

……………

Buổi tối Hải Lan lại nằm mơ, không còn là tai nạn xe cộ nữa, cũng không phải mộng xuân nóng bỏng, mà là mơ thấy một buổi tối nọ, không biết ai đã thắp rất nhiều nến trên bãi cát, bờ biển còn bắn pháo hoa, sau đó chuyển thành cảnh Lăng Việt cầm nhẫn, quỳ một chân xuống hướng về phía cô, cầu hôn cô.

Ở trong mộng, cô đồng ý lời cầu hôn của Lăng Việt, cô thấy rõ ràng ánh mắt Lăng Việt vào lúc đó, bởi vì ba chữ “Em đồng ý.” kia của cô, mà sáng rực lên giống như bầu trời đầy sao.

Có lẽ giấc mơ này không tính là ác mộng, cho nên không có bị giật mình tỉnh dậy giữa chừng, buổi sáng lúc thức dậy, nhìn trần nhà thật lâu, nửa ngày sau, tự tay đánh bản thân một cái.

“Hải Lan, mày tỉnh táo một chút, đừng làm đến lúc, mày tự đưa bản thân vào trong đó, nhất định phải bảo trì lý trí, tuyệt đối không cho Lăng Việt cơ hội công lược, phải bảo vệ tường thành cho thật tốt nha!”